Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi

Chương 26:




   Kết thúc công việc buổi sáng, Yến Hạc Thanh xin quản lý cho mình nghỉ buổi chiều.
   Mưa đã tạnh nhưng cậu vẫn đem dù theo thói quen.
   Viện mồ côi Rainbow Bridge cách ga tàu điện ngầm gần nhất nửa tiếng đi bộ, ra khỏi ga, mặt đường vẫn còn ẩm ướt, nước đọng từng vũng, mấy con đường đầu tiên còn đỡ, rẽ vào hẻm nhỏ, mặt đường cực kỳ tệ hại.
   Đường bị đào lên một nửa, bùn sình lầy lội, mấy cửa hàng ven đường đều lụp xụp tồi tàn, hầu hết đã đóng cửa, chỉ có mấy tiệm còn mở.
   Trong số đó có một cửa hàng tiện lợi.
   Yến Hạc Thanh đẩy cửa vào, chủ tiệm kiêm thu ngân đang xem phim, từ máy tính vọng ra tiếng phụ nữ khóc, chủ tiệm mải mê xem nên khách vào cũng không biết.
   Yến Hạc Thanh lấy chiếc giỏ lớn nhất rồi đi tới kệ hàng, không nhìn nhãn hiệu mà bắt đầu lấy từ kệ đầu tiên.
   Bánh mì, bánh quy, bánh xốp, sô cô la...... còn có sữa chua mới làm.
   Yến Hạc Thanh nhớ rõ trước kia Lâm Phong Trí cực thích sữa chua dâu, chua chua ngọt ngọt, còn trộn lẫn thịt dâu, lần nào Lâm Phong Trí cũng liếm sạch hũ, sau đó trông mong nhìn cậu, "Anh, em muốn ăn nữa cơ!". Tiên Hiệp Hay
   Lần nào cậu cũng nhường phần của mình cho Lâm Phong Trí.
   Yến Hạc Thanh lấy một đống sữa chua đủ vị trộn lẫn thịt quả, còn có hai thùng sữa tươi nguyên chất.
   Khi cậu xách đồ ra tính tiền, chủ tiệm sợ ngây người.
   Con phố này trước kia khá sầm uất nhưng hơn chục năm trở lại đây trở nên ế ẩm, hầu như chẳng có mối manh gì mà chỉ bán cho hàng xóm, sở dĩ bà còn mở tiệm vì đây là nhà mình nên không mất tiền thuê, dù sao cũng chẳng cho mướn được, tự mở tiệm buôn bán cũng tạm kiếm đủ tiền chợ.
   Lâu lắm rồi mới có khách sộp như vậy!
   Bà chủ tươi cười hớn hở, còn bớt cho Yến Hạc Thanh mấy đồng lẻ.
  "Lần sau nhớ đến nữa nhé!"
   Tay trái Yến Hạc Thanh xách hai túi lớn, tay phải xách hai thùng sữa ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
   Tiếp tục đi thẳng chừng hai trăm mét, cuối đường chính là viện mồ côi Rainbow Bridge.
   Viện mồ côi này từng có quy mô khá lớn, bảng hiệu cũng lớn, nhưng giờ chỉ có một ông cụ gác cổng.
   Yến Hạc Thanh muốn đăng ký, ông cụ không ngẩng lên mà cúi đầu đốt lò sưởi rồi nói, "Cứ vào đi."
   Yến Hạc Thanh đi vào viện mồ côi, vì mới mưa xong nên sân chơi vắng tanh, không có ai chạy nhảy.
   Nhưng thật ra ngay cả lúc trời nắng cũng chẳng ai chạy ra ngoài cả.
   Những đứa trẻ mồ côi vào đây chỉ cần lành lặn khỏe mạnh đều được nhận nuôi rất nhanh, còn lại hầu hết là trẻ bị khuyết tật hoặc có vấn đề tâm thần.
   Viện mồ côi rất ít nhân viên, mỗi người phải chăm sóc cả đám trẻ, chỉ cho chúng ăn một ngày ba bữa đã đủ nhức đầu nên rất ít khi cho chúng ra sân chơi.
  Hơn nữa sân chơi chỉ là một nền xi măng rộng lớn trơ trọi, không có cầu trượt hay các công trình vui chơi mà lũ trẻ thích, cũng chẳng có dụng cụ thể thao.
   Giống hệt như trong trí nhớ của Yến Hạc Thanh.
   Cậu đi tới mái hiên, mặt đất sạch sẽ, để đồ ăn vặt và sữa xuống rồi gọi điện cho người liên lạc, "Chào chú, cháu đến rồi ạ."
  "Qua cổng cậu đi thẳng vào trong sẽ thấy một tòa nhà năm tầng màu xanh nhạt, lên lầu hai rồi vào phòng thứ hai nhé."
   Yến Hạc Thanh lại xách đồ lên, đi thêm mấy phút là đến tòa nhà màu xanh nhạt.
   Trên đường đi rất yên tĩnh, phòng thứ hai trên lầu hai mở rộng cửa, một người đàn ông ngoài tứ tuần đang ngồi trước máy tính.
   Yến Hạc Thanh đứng ở cửa lễ phép nói, "Chào chú, cháu là Yến Hạc Thanh."
   Người đàn ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua đống đồ cậu đang xách rồi hất cằm về phía bàn trà, "Để đồ đằng kia rồi lại đây nói chuyện."
   Yến Hạc Thanh để đồ xuống rồi đi tới cạnh bàn làm việc, ở đó có một chiếc ghế dành cho khách, cậu kéo ra ngồi xuống.
  Từ lúc Yến Hạc Thanh vào phòng, người đàn ông nhìn cậu liên tục, trong lòng thầm thở dài.
   Cậu bé này thanh tú xinh đẹp hơn ảnh chứng minh nhiều, da mịn thịt mềm, liệu có đến viện mồ côi làm việc khổ sai được không?
   Mấy năm trước rất nhiều sinh viên kéo tới đây xin làm tình nguyện viên, có người muốn lấy điểm học phần, có người làm vì cảm giác mới lạ, cũng có người thật sự muốn làm từ thiện.
   Nhưng đều không có ngoại lệ, tới mấy lần rồi không liên lạc được nữa.
   Ông cũng rất thông cảm.
   Những đứa trẻ còn lại trong viện mồ côi không giống trẻ em bình thường, chỉ câm điếc thôi đã là khá lắm rồi, hầu hết chúng không thể tự chăm sóc mình vì bị bệnh Down, thiểu năng, bại não, có mấy đứa còn đánh người ném đồ, gầm rú la hét cả đêm.
   Ngay cả những nhân viên lâu năm như họ cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi, nếu không thật sự không thể nào làm tiếp được nữa, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tra tấn nặng nề.
   Người đàn ông biết chắc Yến Hạc Thanh sẽ chẳng tới được mấy lần nhưng vẫn làm theo quy trình, vừa gõ phím vừa hỏi cậu. "Sơ yếu lý lịch của cậu ghi là sinh viên đại học Bắc Kinh, vậy muốn tới một lần hay lâu dài đây?"
  "Lâu dài ạ."
   Người đàn ông tưởng mình nghe lầm nên ngừng gõ chữ rồi quay sang nhìn Yến Hạc Thanh, "Lâu dài?"
   Yến Hạc Thanh bình tĩnh gật đầu. "Dạ, lâu dài."
   Người đàn ông nhìn Yến Hạc Thanh hồi lâu với vẻ thần kỳ, một lát sau ông tắt máy tính rồi đứng dậy nói: "Vậy tôi dẫn cậu đi tham quan một vòng trước, xem xong hãy trả lời tôi."
   Người đàn ông xách phụ một túi đồ ăn vặt và một thùng sữa rồi dẫn Yến Hạc Thanh lên lầu ba, "Chỗ chúng tôi chia làm ba tầng, các tầng được phân bổ tùy theo tình trạng sức khỏe."
  "Càng lên cao thì tình trạng càng kém, ví dụ như bị động kinh hoặc tâm thần nặng, đặc biệt là các bé gái, hầu hết là bẩm sinh, cũng có một số ít mắc bệnh sau khi ra đời."
  "Những đứa trẻ này thường bị ngược đãi rồi bỏ rơi nên bị ám ảnh tâm lý nặng nề, vì vậy tụi nó luôn cảnh giác cao độ và bài xích chúng tôi, hai ngày trước có đứa còn cào giáo viên dạy vẽ chảy máu nữa......"
   Giới thiệu đến tầng ba, từ tầng này trở lên có gắn thêm cửa sắt cho cầu thang, tầng này không khóa nên loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa.
   Người đàn ông nhanh nhẹn đi tới phòng đầu tiên, "Lũ trẻ ở tầng này khá dễ chăm, có mấy đứa hơi nhát, nếu cậu chủ động thì tụi nó cũng dễ nói chuyện lắm."
   Đẩy cửa ra, bên trong có khoảng ba mươi đứa trẻ, tỷ lệ bé gái khá cao, Yến Hạc Thanh vừa bước vào thì chúng đều tò mò nhìn sang, thấy cậu xách theo đồ ăn vặt, trong mắt lũ trẻ lập tức lộ ra vẻ thèm thuồng.
   Chúng rất ít khi thấy đồ ăn vặt, thỉnh thoảng mới có đoàn từ thiện hoặc mạnh thường quân quyên tặng, nhưng cũng phải vài tháng mới có một lần.
   Có mấy đứa trẻ dạn dĩ chạy tới nhiệt tình gọi Yến Hạc Thanh.
  "Mừng anh tới đây!"
  "Chào anh ạ!"
  ......
   Hầu hết bọn trẻ đều rất nhát gan, chỉ nấp phía sau lấm lét nhìn Yến Hạc Thanh.
  "Nào nào nào, anh trai này đem bánh và sữa cho các cháu đấy......" Người đàn ông đặt đồ lên bàn rồi bảo những đứa trẻ mạnh dạn kia, "Các cháu xếp hàng lãnh quà đi nào."
   Yến Hạc Thanh chủ động đi tới phát cho những đứa trẻ nhút nhát kia.
   Người đàn ông yên lặng quan sát, thấy Yến Hạc Thanh vừa bình tĩnh vừa khéo léo giao tiếp với lũ trẻ hướng nội thì hơi kinh ngạc, không ngờ thiếu niên này thật sự kiên nhẫn đến vậy, ông bắt đầu hy vọng sau khi tham quan Yến Hạc Thanh sẽ ở lại làm lâu dài, viện mồ côi thật sự rất cần tình nguyện viên, bọn trẻ cũng rất cần giáo viên mới.
   Phát đồ xong, Yến Hạc Thanh kể chuyện cổ tích cho bọn trẻ nghe, ai nấy đều nghe say sưa.
   Thời gian dần trôi, người đàn ông vẫn quyết định dẫn Yến Hạc Thanh lên lầu bốn xem thử.
   Lên tới lầu bốn thì cửa sắt đã khóa, ông gọi điện cho một phụ nữ tóc bạc tới mở cửa, bà đeo tạp dề loang lổ thuốc màu, nhìn Yến Hạc Thanh rồi hỏi: "Có chuyện gì không? Cô Từ đang dạy học."
   Người đàn ông không vào mà nói, "Tình nguyện viên mới tới đấy, chị dẫn cậu ấy tham quan đi."
   Người phụ nữ cười, "Hiếm thấy quá nhỉ, lâu lắm rồi chẳng có tình nguyện viên nào cả."
   Yến Hạc Thanh lễ phép gật đầu, "Chào dì, cháu là Yến Hạc Thanh."
   Bà cười với cậu, "Cứ gọi dì Trương là được rồi."
   Người đàn ông đưa túi đồ ăn vặt và sữa còn lại cho Yến Hạc Thanh, "Cậu theo chị Trương lên lầu bốn xem đi, xem xong thì xuống lầu hai tìm tôi."
   Người đàn ông xuống lầu trước, Yến Hạc Thanh bước qua cửa sắt, dì Trương lập tức khóa cửa lại rồi đi trước giới thiệu, "Giờ tụi nhỏ đang học vẽ, cháu đợi lát nữa hãy vào phát đồ nhé."
  "Dạ." Yến Hạc Thanh đáp.
   Khác với lầu ba náo nhiệt, lầu bốn rất yên tĩnh, trong phòng học rộng thênh thang có khoảng hai mươi giá vẽ, mười mấy đứa trẻ đang yên lặng vẽ tranh, đầu lớp có một phụ nữ cao gầy khoảng bốn mươi tuổi mặc tạp dề, tay cầm khay màu nước dạy một bé gái tô màu.
  "Đó là cô giáo Từ dạy mỹ thuật." Dì Trương đứng ở cửa khẽ lắc đầu, "Giờ viện mồ côi chỉ còn mình bà ấy thôi, mười mấy năm rồi chẳng ngại mưa gió, cũng không cần lương luôn."
   Qua cửa kính, Yến Hạc Thanh lặng lẽ nhìn người phụ nữ.
   Từ Kiều Âm, mẹ ruột của Lục Mục Trì.
   Nửa tiếng sau rốt cuộc tan học, lúc này ngoài trời bắt đầu nổi sấp chớp ầm ầm, dì Trương nhẹ nhàng gõ cửa, "Cô giáo Từ, có tình nguyện viên đến phát sữa cho tụi nhỏ đấy."
   Từ Kiều Âm nghe nói có người lạ đến thì lập tức cúi đầu thu dọn dụng cụ vẽ của mình. Dì Trương đã quen với điều này, bà bảo Yến Hạc Thanh, "Vào đi cháu."
   Yến Hạc Thanh bước vào lớp.
   So với lầu ba, lũ trẻ ở lầu bốn trầm lặng hơn vì đa số bị câm điếc.
   Yến Hạc Thanh lần lượt đến từng bàn phát bánh và sữa cho chúng, đến bé gái cuối cùng, Yến Hạc Thanh đưa đồ cho bé, nhưng sau khi nhận bé lại không ăn mà cẩn thận cất vào túi.
  "Em không đói à?" Yến Hạc Thanh huơ tay.
   Bé gái nhìn chằm chằm khẩu hình của Yến Hạc Thanh rồi khẩn trương làm thủ ngữ.
  "Em...... muốn, đem......" Yến Hạc Thanh nghiêm túc đọc, "Cho...... bạn thân của em à?"
   Đôi mắt bé gái sáng lên, lập tức gật đầu lia lịa.
   Lúc này dì Trương tới gần, bà nhìn túi áo phồng lên của bé gái rồi cười nói: "Nó và một con bé ở lầu năm là bạn thân, nó để dành cho con bé kia đó."
   Vẻ mặt Yến Hạc Thanh dịu dàng hơn, cậu cho bé gái thêm một phần bánh và sữa chua, "Em một phần, bạn em một phần. Em cứ ăn đi nhé."
   Bé gái mừng rỡ chớp mắt, huơ tay làm thủ ngữ, "Cảm ơn anh!"
   Tất cả những điều này đều thu hết vào mắt Từ Kiều Âm.
   Mưa càng lúc càng lớn, khi Yến Hạc Thanh trở lại lầu hai thì đã hơn năm giờ chiều, trời nhá nhem tối, đèn bật sáng trưng.
  "Cậu tham quan xong rồi." Người đàn ông hỏi Yến Hạc Thanh, "Giờ cho tôi biết câu trả lời của cậu đi, còn muốn làm lâu dài nữa không?"
  "Dạ còn." Yến Hạc Thanh gật đầu, "Mỗi tuần cháu có thể ghé một lần."
   Người đàn ông hết sức bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng, viện mồ côi thực sự quá thiếu vật tư và nhân lực, ông chìa tay ra, "Hoan nghênh cậu gia nhập viện chúng tôi."
   Điện thoại reo vang, người đàn ông cầm máy nghe mấy giây, sau đó mừng rỡ reo lên, "Viện trưởng, không phải anh đang đùa với tôi đấy chứ?"
  "Ha ha đâu có, tại tôi mừng quá ấy mà."
  "Không thành vấn đề, tôi sẽ lập bảng thống kê rồi gửi cho anh ngay."
   Cúp điện thoại, người đàn ông ngồi xuống bật máy tính lên, gõ một hồi mới nhớ ra Yến Hạc Thanh còn ở đây, ông vỗ trán nói, "Xem tôi này, có nhà tài trợ là quên mất cậu luôn, hôm nay rảnh rỗi nên cậu về trước đi, sau này mỗi tuần đến một lần là được rồi."
   Ông mở tủ lấy ra một tấm thẻ nhân viên màu xanh đưa cho Yến Hạc Thanh, "Cậu tự điền tên rồi dán ảnh vào nhé."
   Yến Hạc Thanh cầm thẻ nhân viên, chào tạm biệt rồi ra khỏi phòng.
   Hành lang không lắp kính mà gắn lưới B40, mưa to hắt vào hành lang qua mắt cáo, trên sàn đọng nước lênh láng.
   Yến Hạc Thanh nép sát tường đi xuống cầu thang, đến tầng trệt thì trông thấy bóng lưng Từ Kiều Âm.
   Từ Kiều Âm đeo túi xách đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn cơn mưa tầm tã.
   Bỗng nhiên bà nhấc chân định bước vào màn mưa.
   Yến Hạc Thanh chạy tới gọi, "Cô giáo Từ." Cậu bật dù lên che cho Từ Kiều Âm.
   Lộp độp.
   Mưa rơi xuống nóc dù.
   Thấy Yến Hạc Thanh, gương mặt tái nhợt của Từ Kiều Âm lộ vẻ bối rối.
   Bà nhớ thiếu niên này là tình nguyện viên hôm nay mới đến, nhìn có vẻ...... nhỏ hơn con trai mình mấy tuổi.
   Nhớ đến Lục Mục Trì, Từ Kiều Âm nhất thời quên cả chạy, Yến Hạc Thanh nhét dù vào tay bà, "Mưa lớn lắm, cô đi từ từ nhé, cháu về trước đây."
   Nói xong Yến Hạc Thanh đội mũ lên rồi chạy vào trong mưa.
  "Cháu......" Từ Kiều Âm muốn đuổi theo nhưng thiếu niên chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy xa, chẳng còn thấy bóng dáng đâu.
   Từ Kiều Âm yên lặng nắm chặt cán dù rồi cũng bước vào màn mưa, chậm rãi rời đi.
   Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc của viện trưởng trên lầu một mở ra, viện trưởng cúi đầu khom lưng tiễn Lục Lẫm, "Lục tổng, rất cảm ơn ngài đã nhiệt tình giúp đỡ Rainbow Bridge, chúng tôi thiếu thư viện và phòng y tế từ lâu lắm rồi, nhất là phòng y tế, lỡ gặp phải trường hợp khẩn cấp......"
   Viện trưởng dừng lại rồi nhìn theo ánh mắt Lục Lẫm ra màn mưa trắng xóa, chỉ thấy loáng thoáng một bóng người chạy xa, viện trưởng gọi khẽ, "Lục tổng?"
   Lục Lẫm thu mắt lại, "Sau này trợ lý của tôi sẽ phụ trách, có nhu cầu gì cứ tìm cậu ấy là được."
   Viện trưởng cười tít mắt. "Thế thì tốt quá rồi."
   Maybach dừng lại trước ký túc xá, tài xế xuống xe che dù tới đón Lục Lẫm.
   Viện trưởng tiễn Lục Lẫm lên xe ra về, trái tim treo cao suốt ngày hôm nay cuối cùng cũng hạ xuống.
   Được tài trợ mấy trăm triệu, sau này bọn trẻ học hành hay ốm đau cũng không cần lo nữa!
   Còn xây thêm một ký túc xá mới, có thể nhận nhiều trẻ mồ côi hơn.
   Viện trưởng đặt tay lên ngực, một lần nữa cảm tạ Lục Lẫm.
  ......
   Ra khỏi viện mồ côi, trên người Yến Hạc Thanh đã ướt gần hết, mưa to quá nên cậu chạy tới cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh mì phết mứt quả và một chai nước, đứng dưới hiên đợi mưa tạnh.
   Xé túi ra, Yến Hạc Thanh yên lặng ăn bánh mì, cậu mua bánh mì mứt việt quất, ngọt đến phát ngấy, Yến Hạc Thanh không thích nhưng không muốn lãng phí đồ ăn nên vẫn chậm rãi nhai nuốt.
   Cách đó không xa, Maybach từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, tài xế che dù chạy tới cửa hàng tiện lợi.
   Tưởng có người đến trú mưa nên Yến Hạc Thanh yên lặng tránh sang một bên, đang gặm bánh mì thì tài xế che dù chạy đến trước mặt cậu cười nói: "Yến tiên sinh, sếp tôi mời ngài lên xe đấy ạ."
   Yến Hạc Thanh ngạc nhiên nhìn theo hướng tài xế chỉ, trông thấy một chiếc xe đậu ven đường nhưng mưa lớn quá nên không thấy rõ biển số xe.
   Yến Hạc Thanh nuốt bánh mì xuống, "Sếp anh là ai?"
   Tài xế kính cẩn đáp, "Lục tổng ạ."
   Lục tổng mà Yến Hạc Thanh biết chỉ có một người, Lục Lẫm. Lục Mục Trì được gọi là Tiểu Lục tổng.
   Gặp Lục Lẫm ở viện mồ côi Rainbow Bridge hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của Yến Hạc Thanh.
   Trong truyện không nói Lục Lẫm có biết tung tích Từ Kiều Âm hay không, quan hệ của Lục Lẫm và anh trai mình rất nhạt nhẽo nên không hề quan tâm đến chuyện nhà ông, chỉ gặp Từ Kiều Âm một lần ở lễ cưới.
   Nhưng Yến Hạc Thanh đoán rằng với thủ đoạn của Lục Lẫm, đương nhiên anh biết Từ Kiều Âm đã ở viện mồ côi Rainbow Bridge mười năm nay, chỉ là không thèm để ý mà thôi.
   Vậy sao Lục Lẫm lại xuất hiện ở đây giờ này?
   Yến Hạc Thanh vừa suy đoán vừa đi theo tài xế tới chỗ đậu xe.
   Tài xế mở cửa sau, Yến Hạc Thanh nhìn vào trong, lập tức đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lẫm.
   Yến Hạc Thanh cúi đầu nhìn đôi giày và ống quần dính đầy bùn của mình, không bước lên xe. "Lục tiên sinh, không ngờ lại gặp ngài ở đây, ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
   Ánh mắt Lục Lẫm đảo qua khuôn mặt tái nhợt vì lạnh của thiếu niên, lông mày hơi nhíu lại, "Lên xe trước đi."
   Yến Hạc Thanh nhếch môi, "Giày với quần tôi dính bùn rồi."
  "Không sao." Lục Lẫm đưa tay tăng độ máy sưởi, "Lên xe đi."
   Yến Hạc Thanh khom người chui vào, lập tức cảm nhận được sự ấm áp, cậu ngồi cạnh cửa xe, chỗ để chân khó tránh khỏi dính nước bùn.
   Tài xế đóng cửa rồi chạy về ghế lái, khởi động xe hỏi: "Lục tổng, về nhà hay sao ạ?"
   Lục Lẫm nhìn Yến Hạc Thanh, lúc nãy trời tối nên không thấy rõ, giờ mới phát hiện mái tóc thiếu niên xù to như bắp rang, cả đầu xoăn tít, so với lúc bình thường càng có khí chất thiếu niên hơn.
   Lục Lẫm hỏi: "Cậu ở đâu?"
   Yến Hạc Thanh cũng chẳng ngại, đã lên xe nên cậu thoải mái nói ra địa chỉ nhà mình.
   Không cần Lục Lẫm mở miệng, tài xế lập tức lái đến chỗ ở của Yến Hạc Thanh.
   Maybach tiếp tục tiến lên dưới cơn mưa tầm tã.
   Trong xe yên tĩnh lại, ống quần Yến Hạc Thanh nhỏ nước tí tách, cậu hơi cúi đầu, hàng mi dài rậm thỉnh thoảng lướt qua da, lúc này Lục Lẫm chợt lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
  "Tôi đã thấy cậu ở viện mồ côi."
   Yến Hạc Thanh quay đầu, trong mắt phản chiếu ánh đèn trên trần xe, "Lúc nãy ngài cũng ở viện mồ côi à?"
  "Có chuyện cần hợp tác." Lục Lẫm nói.
   Yến Hạc Thanh gật đầu, khóe môi hơi cong lên, "Còn tôi tới đăng ký làm tình nguyện viên. Trước đây tôi từng sống ở Rainbow Bridge một thời gian."
   Cậu không cảm thấy đây là chuyện đáng xấu hổ nên thoải mái kể: "Bố mẹ tôi bị tai nạn qua đời từ lúc tôi còn bé xíu, họ hàng không chịu nuôi tôi nên viện mồ côi nhận nuôi tôi tạm thời."
   Lục Lẫm thật sự không ngờ Yến Hạc Thanh long đong đến thế, nhưng cũng dễ hiểu thôi, nếu không phải tự nuôi sống mình thì Yến Hạc Thanh đâu cần làm đủ thứ việc như vậy.
   Huống hồ nếu cha mẹ Yến Hạc Thanh còn sống cũng sẽ không nỡ để cậu vất vả.
   Lục Lẫm im lặng một lát rồi đổi chủ đề, "Tóc cậu bị xoăn kìa."
  "Vâng." Yến Hạc Thanh đã quên mất chuyện này, cậu cười nhẹ, "Hễ tóc tôi bị ướt thì sẽ xoăn lại, chắc di truyền từ mẹ tôi đấy." Trong mắt cậu lộ vẻ hoài niệm, "Tôi nhớ tóc bà cũng xoăn tự nhiên."
   Lên xe hồi lâu mà môi Yến Hạc Thanh vẫn tái nhợt, Lục Lẫm mở nắp bình giữ nhiệt rót một ly trà gừng đưa cho Yến Hạc Thanh, "Tôi chưa uống đâu."
   Ngụ ý là còn rất sạch.
  "Cảm ơn." Yến Hạc Thanh nhận lấy uống một ngụm, nóng nóng cay cay, uống đến đâu dễ chịu đến đó, mi mắt cậu khẽ run lên, "Lần trước ở thung lũng hình như cũng là vị này thì phải."
   Lục Lẫm im lặng một hồi mới nói: "Mỗi lần gặp cậu, cậu đều xảy ra chuyện cả."
   Yến Hạc Thanh cười, "Đúng vậy, nhưng dù ngài có tin hay không thì tôi cũng ít khi xảy ra chuyện lắm."
   Lúc này tài xế rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng. "Lục tổng, đến nhà Yến tiên sinh rồi ạ."
   Maybach đã đậu dưới mưa được mấy phút.
   Lục Lẫm hơi bực bội.
   Nhanh vậy sao.
   Môi anh vừa mấp máy thì Yến Hạc Thanh đã lên tiếng trước, "Lục tiên sinh, mưa lớn quá, hay là ngài lên nhà tôi uống ly nước ấm nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.