Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 402:




Cho tới khi hai người nắm tay nhau, tạo thành hai màu da tương phản.
Trình Minh Viễn cảm nhận đôi tay nho nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng thoáng qua cảm giác sợ hãi.
Anh ta theo bản năng nhéo đôi tay nhỏ bé kia, mềm nhũn, ấm áp, như không có xương vậy, cảm giác rất thích. Làm anh ta có hơi nghiền, không nhịn được bóp hai cái.
Bạch Dương nhìn động tác của anh ta, khóe miệng giật một cái: “Tổng giám đốc Trình, tay tôi bóp thích không?”
Trình Minh Viễn ngơ ngẩn, sau đó ý thức được mình đã làm gì, lỗ tai đỏ lên, vội vàng buông tay cô ra, rút tay để sau lưng: ‘Khụ, cái đó, xin lỗi, tôi thấy tay Tổng giám đốc Bạch bóp khá thích, cho nên…”
Bạch Dương dở khóc dở cười.
Bóp khá thích, cho nên bóp như đồ chơi vậy, không ngờ anh ta ngây thơ như vậy.
“Không có sao, chứng cứ này, Tổng giám đốc Trình mang về đi.” Bạch Dương khoát tay, tỏ ra không thèm để ý, sau đó cầm túi tài liệutài liệu trên bàn lên, trả lại cho Trình Minh Viễn.
Nếu chuyện này đã giao cho anh ta xử lý, đó, cô cầm cũng vô ích.
Trình Minh Viễn nhận lấy: “Được, tiếp theo nhà họ Trình sẽ từ từ thâm nhập nhà họ Cố, có tiến triển liên quan tôi cũng sẽ nói cho cô, dĩ nhiên, nếu như có cần cô giúp, cô cũng phải giúp.”
“Tôi sẽ làm.” Bạch Dương đáp ứng.
Dẫu sao bọn họ là bạn hợp tác, cô dĩ nhiên sẽ không từ chối.
“Vậy được, tôi đi đây.’ Trình Minh Viễn nói.
Bạch Dương dẫn anh ta ra khỏi phòng làm việc.
Trình Minh Viễn đi tới thang máy, trên đường, trong đầu anh ta không ngừng phát lại hình ảnh vừa nghịch bóp tay Bạch Dương, cảm giác mềm mại dịu dàng, lại làm anh ta có chút hoài niệm.
Anh ta thậm chí không nhịn được nâng tay lên, đưa lên mũi ngửi một cái, ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Trình Minh Viễn biết, đó là mùi nước hoa của Bạch Dương, lúc bắt tay anh ta đã lưu lại trên tay. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Mùi thơm mát mẻ tao nhã, giống khí chất trên người Bạch Dương vậy, làm cho anh ta không nhịn được muốn ngửi thêm vài lần.
Trình Minh Viễn làm như vậy thật, anh hơi cúi đầu, ngửi mùi thơm trên tay, trong đầu hiện ra cảnh mình ôm lấy Bạch Dương, vùi đầu ở cổ cô, ngửi mùi nước hoa trên người cô.
Trong lúc nhất thời, lỗ tai Trình Minh Viễn càng đỏ, tim đập cũng nhanh hơn nhiều.
Ngay tại lúc này, thang máy trước mặt anh ta Tinh một tiếng rồi mở ra.
Lục Khởi xách một thùng giữ ấm từ trong thang máy đi ra, không ngờ phía trước có người, suýt nữa đâm vào.
Cũng may cuối cùng Lục Khởi kịp dừng bước, lúc này mới tránh được có chuyện xảy ra.
“Tại sao là anh?” Lục Khởi thấy rõ người trước mặt là Trình Minh Viễn, nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hình ảnh trong tâm trí Trình Minh Viễn bị phá vỡ, sắc mặt hơi không tốt.
Sau đó lại nghĩ đến quan hệ của Lục Khởi và Bạch Dương, càng không vui, hừ một tiếng, cũng không trả lời, vượt qua Lục Khởi, vào thang máy.
Lục Khởi nghiêng đầu, đỉnh đầu toàn dấu hỏi chấm: “Chuyện gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.