Hai mắt Giai Kỳ nhắm chặt, nén xuống cơn giận, buông tai của Cửu Thành Ưng ra, bất mãn quay lưng đi, tính nóng của cô chẳng bao giờ kiểm soát đúng lúc.
Cửu Thành Ưng bị cô mắng, dục vọng hoàn toàn tiêu biến, lời nói của Giai Kỳ thông não anh, biết bản thân sai, trong hoàn cảnh này anh phải cùng cô nghĩ cách thay vì ngồi đó để cảm xúc riêng tư chi phối.
" Xin lỗi, là tôi có hành động không đúng! " Cửu Thành Ưng tự nhận lỗi, nghiêng gương mặt nửa phần ngượng ngùng, nửa phần lo âu.
" Tôi không nghe lầm chứ? "
Ngữ khí của Giai Kỳ trịch thượng, nghiêng nửa người liếc ra sau, hai trụ vững, lần đầu sau một thời gian ở cạnh, cô nghe được Cửu Thành Ưng xin lỗi, còn tỏ ra hối lỗi cực kì.
" Thừa tướng, anh xin lỗi tôi ư? " một bên mày của Giai Kỳ nhướng lên, đăm chiêu.
Cửu Thành Ưng không muốn tranh cãi, khuôn miệng mỏng nói rõ từ " phải " đinh ninh, rồi anh ngồi dậy, chống cằm suy tư.
Giai Kỳ ngừng nổi đóa, chủ động sang chỗ Cửu Thành Ưng, cùng anh bàn bạc kế hoạch, lần thứ hai hai người lại có sự đồng điệu với nhau, tập trung rất cao độ.
* Bịch bịch *
Là tiếng bước chân, ở rất gần, Âu Ngọc Linh quay lại rồi, Giai Kỳ chỉ có thể nghe được thứ tiếng ấy khi cô bước sắp đến phòng, tất cả âm thanh trong nơi kín mít này đều không thể nghe ở khoảng cách xa.
" Suỵt " Giai Kỳ bịt miệng Cửu Thành Ưng lại, dùng mắt ám chỉ cho Cửu Thành Ưng biết Âu Ngọc Linh đến.
Thành Ưng theo kế hoạch, vờ hôn mê tiếp tục, chờ Âu Ngọc Linh vào sẽ bất ngờ bắt trói cô lại, chờ đợi chi viện, trong thời gian đó sẽ tra tấn Ngọc Linh, ép khai mật mã.
* Kẹtttttt *
Cánh cửa vang lên âm thanh ngân dài rất khó nghe, Âu Ngọc Linh đứng ngay sau cánh cửa ấy, tay giữ yên vị hành động đẩy cửa vào.
Sau đó, bước chân ngắn sải vào trong với bộ dạng phóng khoáng, cơ miệng Âu Ngọc Linh cong lên hết cỡ.
" Giai Kỳ, tôi đến rồi đây!
Chị không hoan nghênh tôi sao? " giọng của Âu Ngọc Linh lanh lảnh, sải tay rộng muốn ôm Giai Kỳ.
Hành động ấy, đột ngột dừng lại, đôi mắt to tròn híp nhẹ, lộ vẻ giận dữ, sắc mặt tươi tắn chóc chóc đen xì như nhọ nồi, vầng trán còn he hé đường gân xanh. Âu Ngọc Linh buông xuôi hai tay, ngẩn cao mặt ngay chỗ Giai Kỳ, dùng chân đạp lên thân Cửu Thành Ưng.
" Giai Kỳ, sao chị lại ngồi cạnh hắn? " Ngọc Linh tra hỏi, đay nghiến bàn chân, giẫm đạp thật mạnh, suýt nữa Cửu Thành Ưng không chịu được lực ép mạnh mở mắt, chống trả.
May mắn, Giai Kỳ kịp thời bắt chân Âu Ngọc Linh đẩy cô ta ra, đứng dậy chẳng thèm đoái hoài tới cô gái có tính cách biến thái kia, dẫn dụ Ngọc Linh xoay người theo cô.
" Giai Kỳ! "
Âu Ngọc Linh không nghi ngờ, đuổi theo Giai Kỳ, khi bàn tay của Ngọc Linh sắp chạm vào vai Giai Kỳ, bất ngờ đằng sau truyền tới tiếng động gấp gáp, thanh âm bén nhọn vô cùng, như lực va chạm với vận động cao.
Cô gái kia nghe rất rõ, nhạy bén lách người, thượng cẳng chân đá ngay vào bụng Cửu Thành Ưng. Hành động của cô nhanh không thua gì Giai Kỳ, khiến Cửu Thành Ưng theo phản xạ dù đỡ được đòn thì khủy tay anh cũng bị thương, truyền đến cơn đau ê ẩm tức thì.
Cùng với hành động đó, Âu Ngọc Linh phóng ngay vào người Cửu Thành Ưng một mũi kim, kèm theo lời nói nhỏ.
" Muốn phục kích sao? "
* Phập *
Đoạn, mũi kim vừa tới được Cửu Thành Ưng nhanh nhẹn chụp kịp, chưa được 1 giây lại có mũi kim khác đâm thẳng vào bắp tay anh. Âu Ngọc Linh quá nhanh, phóng liên tiếp hai mũi kim, hạ bệ Cửu Thành Ưng trong vòng cái chớp mắt.
" Cửu Thành Ưng! " Giai Kỳ lao tới, kịp thời đỡ thân anh.
Mũi kim trong tay Cửu Thành Ưng không có thuốc, mũi kim thứ hai đâm vào bắp tay mới chính là mũi kim chứa thuốc.
Giai Kỳ chấn động, dần dần con người của Âu Ngọc Linh mới lộ rõ, cô gái được gọi với cái tên đóa sen trắng, sâu bên trong lại là hoa hồng đen nguy hiểm. Chính Giai Kỳ cũng không ngờ tới, Âu Ngọc Linh có thân thủ ghê gớm như vậy.
Thuốc truyền vào người Cửu Thành Ưng bắt đầu phát huy tác dụng, không phải thuốc mê, là thuốc gây tê tạm thời. Toàn bộ cơ bắp của anh tê liệt, ngoài não bộ hoạt động, cả miệng anh cũng không thể nói chuyện, ngã người vào lòng Giai Kỳ.
" Âu Ngọc Linh, cô thật ra là hạng người gì? " Giai Kỳ ôm người Cửu Thành Ưng, tra hỏi.
" Hi hi he "
Tiếng cười quỷ dị của Âu Ngọc Linh cất lên, cơ mặt cùng thần thái của một sát nhân làm lòng Giai Kỳ băn khoăn. Ngọc Linh chấp tay sau mông khiễng chân đến chỗ Giai Kỳ, khom người thì thầm trước mặt cô.
" Giai Kỳ! " Ngọc Linh gọi, đưa ngón trỏ dài đặt lên môi Giai Kỳ, ra vẻ huyền bí.
" Chẳng phải chị gọi tôi là Yandere sao?
Tất nhiên Yandere phải giỏi hơn hoặc ngang ngửa người mình thích mới áp chế được con mồi chứ! " tiếng cô man rợ, thu lại ngón tay, đạp lên chân của Cửu Thành Ưng đắc ý vô cùng, còn dùng phần gót nhọn đay nghiến lên bắp chân bị cắt đứt.
Giai Kỳ cuối cùng cũng hiểu, không cần Âu Ngọc Linh giải thích rõ, cô tiểu thư trước mặt người khác thì đỏng đảnh, điệu đà, sau lưng lại âm thầm rèn giũa mình thành một kẻ có nhân cách đáng sợ.
Nụ cười lạnh thay cho sự ngu dốt của Giai Kỳ thể hiện ra ngoài, từ đầu cô không nên tự chui vào bẫy, kéo theo gây họa cho Cửu Thành Ưng. Nhìn anh, nằm bất động, ánh mắt phức tạp hướng mãi lên cô, tăng thêm phần tội lỗi trong tâm cô.
" Âu Ngọc Linh, tha cho Cửu Thành Ưng đi!
Tôi sẽ ở lại đây với cô! " Giai Kỳ nhượng bộ, đề nghị.
Nghe lời lẽ ấy, Âu Ngọc Linh không thay đổi sắc mặt, Giai Kỳ vì người khác mới chịu ở lại, hoàn toàn chọc giận Ngọc Linh, muốn diệt cỏ tận gốc, phải trừ khử được Cửu Thành Ưng mới yên lòng. Cô khước từ đi lời đề nghị kia, bất thình lình rút dao đâm xuống.
* Phập *
Giai Kỳ như tia chớp, dùng tay không chặn lại mũi dao, máu đỏ nhỏ xuống người Cửu Thành Ưng từng giọt, thấm đẫm lên chiếc áo sơ mi sọc xanh. Chứng kiến Giai Kỳ bảo vệ anh bị thương, thân thể không nhúc nhích được, bức bối lên đỉnh điểm.
" Giai Kỳ, tránh ra, tôi phải giết hắn! Giết hắn trước mặt chị! " Âu Ngọc Linh đẩy mạnh mũi dao, nghiến răng.
Giai Kỳ nhíu mày, nhịn đau, bẻ gãy lưỡi dao, mặc máu chảy chan hòa, thượng chân đánh trả, thân thủ Giai Kỳ không phải hạng tầm thường, dù Âu Ngọc Linh có luyện võ giỏi, vẫn thua Giai Kỳ một bậc.
Hai cô gái đánh nhau ngay trước mắt Cửu Thành Ưng, Giai Kỳ tay không tất sắt, còn bị thương, Âu Ngọc Linh có vũ khí trong người mất dao này lại lấy dao khác, rạch vô số vết thương lên người Giai Kỳ.
Chiêu nào của Âu Ngọc Linh cũng đều làm tổn hại Giai Kỳ, cứ như muốn cả hai cùng chết chung, căn phòng bị hai cô gái lật tung, từ bàn ghế toàn vết ẩu đả.
Nặng hơn nữa, tủ quần áo bị Giai Kỳ quăng Âu Ngọc Linh đập người vào, bể toang như trong phim. Đáp lại chiêu ấy, Âu Ngọc Linh cũng đập đầu Giai Kỳ vào tường, máu trên trán theo vết thương bắn ra.
Cửu Thành Ưng chứng kiến, cố gắng kháng cực với thuốc tê, mạch máu của anh chạy rần rần, mồ hôi lã chã ướt đẫm da thịt màu đồng. Cơ mặt méo mó, răng cắn chặt, từng khối cơ gồng lên chống trả trong bất lực, hơi thở của Cửu Thành Ưng dồn dập, ý chí kiên cường cố chống lại thuốc tê.
" Sở Giai Kỳ, chị vì hắn chống đối tôi? "
Âu Ngọc Linh hắn giọng, thành công khóa cánh tay đang bị thương của Giai Kỳ, nắm lấy tóc cô, giựt ngược đầu cô lên. Máu từ trên tay Ngọc Linh ướt đẫm mái tóc đen huyền kia, cô cũng bị thương không thua kém người khác.
Giai Kỳ mất máu quá nhiều, thể lực suy giảm, dễ bị Âu Ngọc Linh xoay chuyển tình thế, còn chưa kịp phản kháng, Âu Ngọc Linh tiêm cho cô một mũi thuốc tê hệt với Cửu Thành Ưng. Cơ thể mảnh mai khụy gối ngay tức khắc, mềm nhũn trong tay Âu Ngọc Linh.
* Bịch *
Âu Ngọc Linh thẳng tay thả Giai Kỳ xuống nền nhà, chậm rãi bước đến chỗ Cửu Thành Ưng đang cực lực chống lại thuốc tê. Con dao sắc nhọn cầm trong tay cô, lắc lư hờ hững.
" Cửu Thành Ưng... " Ngọc Linh khom người.
Thành Ưng đưa đôi mắt tức giận, đáp lại tiếng gọi, Âu Ngọc Linh khom người, trở lưỡi dao sắc bén vào cổ của Cửu Thành Ưng, giọt máu nhỏ xíu từ nơi mũi dao chạm vào rơi xuống áo anh.
Cô gái điên loạn kia chưa muốn giết Cửu Thành Ưng ngay, hành hạ anh bằng cách đâm xuống ba nhét dao vào chân phải của anh.
Nước mắt nam nhi ứa ra, cơn đau đột ngột truyền đến, phá vỡ hoàn toàn cảm giác tê liệt, Cửu Thành Ưng cử động được nhưng rất yếu, chỉ có thể cảm nhận cơn đau thấu xương tủy.
" Cửu Thành Ưng, hôm nay sẽ là ngày dỗ của mày...
Mà...trước khi mày chết tao sẽ cho mày xem Giai Kỳ thuộc về tao! "
Âu Ngọc Linh thu dao, dựng Cửu Thành Ưng dựa lưng vào tường, rồi cô lại chỗ Giai Kỳ, kéo Giai Kỳ lên giường, để Giai Kỳ ngồi lên đùi cô.