Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 31: Thay vì ngồi đó soi cơ thể của tôi thì dùng não nghĩ cách đi



" Cửu Thành Ưng, muốn dành người với tao sao?

Chờ thêm 10 kiếp nữa đi! " giọng Âu Ngọc Linh làu bàu.

Một cô gái với thân hình nhỏ bé, nhấc bỗng thân xác to lớn kia một cách đáng kinh ngạc, Âu Ngọc Linh với vẻ ngoài băng thanh ngọc khiết, lộ dần con người thật, một ả điên, tâm lý móp méo, ẩn giấu cho mình sức mạnh không ai dám ngờ tới.

Chỉ thấy, Âu Ngọc Linh dễ dàng vác Cửu Thành Ưng ra xe, quẳng anh vào trong cốp, tiếng * cành * âm lên, người đàn ông kia phó mặc cho Âu Ngọc Linh xử trí. Cùng với tiếng động cơ giòn giã, chiếc xe phi thẳng ra khỏi ngọn đồi.

3h đồng hồ sau.

" Cửu Thành Ưng! "

Tiếng gọi the thé chạy vào màng nhĩ, liên tục lập đi lập lại, trước ngực Cửu Thành Ưng truyền đến cảm giác nặng nề, nhức nhối, tức vô cùng, như bị ai đó đấm vào, hàng mi dài dần hướng lên hé mở đôi mắt.

" Ưm... " Cửu Thành Ưng dụi tay vào mắt.

Bóng người mờ nhạt thu vào trong đôi ngươi, gương mặt này, vóc dáng này, là cô gái anh cực lực tìm kiếm.

" Sở Giai Kỳ! "

Cửu Thành Ưng hốt hoảng, la lên, hai mắt mở to như mắt ếch, nhìn chòng chọc vào Giai Kỳ ở trước mặt, đang dùng bàn chân thon thả đạp lên ngực anh, cô mặc bộ đồ ngủ đen gợi cảm. Nóng bỏng đến mức làm anh choáng ngợp, phần núi đồi đang trướng cao hai nụ hoa, dáng chặt vào mặt anh, miệng mỏng há to theo phản ứng.

Đầu óc Cửu Thành Ưng hết kinh ngạc lập tức truyền đến cơn đau đầu tạm thời trong não bộ, vô thức đưa tay xoa lấy hai huyệt Thái Dương.

" Chịu tỉnh rồi à? "

Giai Kỳ ngạo nghễ hỏi, bàn chân chưa chịu buông xuống, còn cố tình giẫm mạnh hơn để đầu óc Cửu Thành Ưng bị cơn đau ép cho tỉnh táo hoàn toàn.

" Khục khục! "

Thành Ưng ho lên, Giai Kỳ quá thô bạo, dùng hành động ngược đãi như vậy để đánh thức anh, phút chốc khiến anh nổi đóa, mắng cô.

" Sở Giai Kỳ sao cô ác vậy? " anh phùn mang trợn mắt, bất mãn trước cô. ngôn tình hay

" Ờ, không ác thì làm sao anh tỉnh lại được? " Giai Kỳ chẳng buồn trốn tránh, thờ ơ đáp lại, thu chân mình về.

Lúc này, Cửu Thành Ưng nhớ lại mọi chuyện, nhìn giáo giác căn phòng tĩnh mịch, biết mình bị Âu Ngọc Linh lừa, bắt cóc tới đây, anh nổi máu xung thiên, đùng đùng tức giận đứng bật dậy, muốn tìm Âu Ngọc Linh xử tội.

" Á! " Cửu Thành Ưng ngã chổng vó, đập mặt thẳng xuống nền nhà.

* Leng keng *

Tiếng xích sắt vang lên sau cú ngã, Cửu Thành Ưng hướng mắt xuống chân, một bên chân giả bị tháo mất, còn chân kia đang bị xích trói lại, sợi xích rất dài, đủ cho anh đi quanh quẩn trong phòng.

Khi nãy, do Cửu Thành Ưng vừa tỉnh, không để ý, bản thân bật dậy quá nhanh, mất đi thăng bằng ngã xuống đất.

" Mẹ kiếp! Âu Ngọc Linh!!!

Cô mau ra đây cho tôi! " anh hét lên, gọi to tên Âu Ngọc Linh.

Căn phòng vọng ngay lại âm thanh của anh, Giai Kỳ thẳng tay đánh vào vai Cửu Thành Ưng ngăn thứ tiếng chói tai kia, hai mắt cô híp nhẹ, quở trách anh.

" Thừa tướng, anh bớt ồn ào đi! Nơi này chỉ có tôi và anh thôi

Âu Ngọc Linh sớm đã trở về nhà rồi! "

" Trở về nhà...

Đây là đâu? " Cửu Thành Ưng chất vấn.

Câu hỏi của anh hết sức vô nghĩa, Giai Kỳ bất mãn phải trình bày với anh đầu đuôi sự việc, bấy giờ Cửu Thành Ưng mới biết cả anh và Giai Kỳ đều bị bắt tới một nơi không rõ vị trí. Xung quanh bao phủ bởi tường thành cốt thép, Giai Kỳ không có cách nào thoát ra được.

Người giỏi như cô, không thể tự cứu lấy mình, giờ lại có thêm sự xuất hiện của Cửu Thành Ưng, sự bất lực của cô nhân đôi đáng kể.

" Sở Giai Kỳ, cô phàm nàn gì chứ?

Bổn Thừa tướng vì cứu cô mới bị bắt đến đó, cô không biết ơn còn ra vẻ! "

Cửu Thành Ưng giận dỗi, mặt nặng mặt nhẹ với Giai Kỳ, cất công tìm cô suốt thời gian qua, cất công lo cho an nguy của cô, rơi vào hoàn cảnh như bây giờ lại bị cô xài xể, ấm ức không thôi.

" Thừa tướng đại nhân tôi nói sai sao?

Anh cứu người kiểu gì để bị bắt chung vậy?

Có ai đi cứu người không phòng hờ như anh không?

Tôi thắc mắc sao anh có thể leo lên chức Thừa tướng vậy? "

Giai Kỳ mỉa mai, chẳng chút nhượng bộ, khoanh tay hếch mặt với Cửu Thành Ưng.

Mỗi một câu một chữ của cô điều chứa lí lẽ đanh thép, làm Thành Ưng không bác bỏ được, do anh đánh giá Âu Ngọc Linh quá thấp, chẳng chút phòng bị. Cứ ngỡ, Ngọc Linh là người ngu ngốc, mít ướt, vì ghen tị Cửu Thành Ưng đính hôn mới ra tay bắt cóc Sở Giai Kỳ, không ngờ sau lớp mặt nạ ấy cô lại là một con người đáng gờm.

Âu Ngọc Linh một mình có thể bắt cả hai, cho thấy cô không phải người đơn giản, Giai Kỳ mạnh mẽ cỡ nào còn không đấu lại, mạng sống của hai người đang trong tình hình nguy hiểm, nhất là với Cửu Thành Ưng. Khi mà, anh đã biết hết sự thật, biết mình là tình địch trong mắt Âu Ngọc Linh, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho anh.

" Anh nên giữ sức đi! Chờ lũ chó của tôi dẫn người tiếp viện!

Chúng sẽ rất nhanh tìm ra chúng ta! " Giai Kỳ lạnh lùng động viên, ngồi xổm xem Cửu Thành Ưng đang đăm chiêu.

Nghe cô nói đến đây, Cửu Thành Ưng chả có nổi tí hy vọng, khóe miệng nhếch lên đầy sự khinh khi, ngồi thẳng người, bắt bẻ lại Giai Kỳ.

" Nếu chúng tìm ra được thì không để cô mất tích trong 5 ngày qua đâu! " anh dùng ánh mắt khinh bỉ đối đáp.

" Anh nói cũng đúng! "

Giai Kỳ trả lời một cách hời hợt, âu gương mặt chẳng biểu lộ một chút biểu cảm lo sợ, trái ngược hoàn toàn với biểu cảm của Cửu Thành Ưng. Cô quay đến chỗ chiếc giường, trực tiếp nằm dài lên đó tỏ vẻ hưởng thụ.

Dưới ánh đèn mờ nhạt của buổi đêm, Giai Kỳ mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh, khoe trọn thân thể nóng bỏng, trong hoàn cảnh nguy hiểm, Cửu Thành Ưng nhìn vào, bất giác hình thành ham muốn với Giai Kỳ vào lúc này.

Cảm giác này từ trước đến giờ chỉ nảy sinh với Lâm Tâm Hạnh, từ khi cô mất, chưa từng có người nào khiến dục vọng anh trỗi dậy suốt 4 năm qua. Vậy mà, khi anh gặp Giai Kỳ, cảm giác ấy quay lại một cách quá nhanh, quá đột ngột, làm không ít lần anh suýt mất đi lí trí.

* Ực * Cửu Thành Ưng nuốt một ngụm nước bọt, xong lại nhắm chặt mắt, tự mắng chính mình, Cửu Thành Ưng bỏ ngay cái ý định điên rồ đi!

Hơi thở nóng ấm của anh nặng nề một lúc lâu mới trở lại bình thường, anh mở mắt quan sát Giai Kỳ vẫn nằm yên trên đó, tựa như cô đang chấp nhận sự giam cầm này.

Giai Kỳ quấn lấy một lọn tóc, xoay xoay nó trên ngón tay thon dài, hai mắt dáng chặt lên trần nhà, suy tư rất lâu, đôi chân trắng nõn, đong đưa nhịp nhàng, còn tách rộng ra, khiêu gợi Cửu Thành Ưng lướt mắt tới vùng ngã ba tối tăm kia.

Thằng em của anh bao lâu đang ngủ yên, bị Giai Kỳ khiêu khích, suýt không kiềm nén được ngẩn đầu dậy. Tay của Cửu Thành Ưng lập tức che hờ vào đó, trấn áp dục vọng đang sôi sục, Giai Kỳ hoàn toàn không để ý sắc mặt cùng biểu cảm khó coi của Cửu Thành Ưng, tự nhiên như anh không tồn tại.

Do, Giai Kỳ đang tập trung nghĩ cách thoát khỏi nhà lao âm u này, chó sói của cô 5 ngày vẫn chưa đến, chứng tỏ nơi mà Giai Kỳ đang bị nhốt ở rất xa, còn ở những nơi đông dân cư, khiến mùi hương của cô rất dễ bị những mùi hương khác lấn át, trì hoãn việc tìm kiếm của lũ sói.

Âu Ngọc Linh mỗi ngày đều đến một lần, không theo thời gian nhất định, rất khó nắm bắt hành tung. Đã thế, trong ngôi biệt thự này, mọi âm thanh điều bị tách biệt, Giai Kỳ không thể dùng thính lực đoán trước được nước bước của Âu Ngọc Linh.

Đầu óc của Giai Kỳ bắt đầu nặng nề, nếu như cô ở đây một mình sẽ đỡ phải lo nhiều, tự dưng Cửu Thành Ưng bị bắt đến làm cô thêm đau đầu. Ngộ nhỡ, không may Âu Ngọc Linh kia thành công giết anh, dù người chi viện có tìm ra họ cũng vô nghĩa.

Hai mắt Giai Kỳ nhắm chặt, hơi thở nặng nhọc, bất thình lình Cửu Thành Ưng đè lên người cô, khiến cô giật mình mở mắt trao tráo nhìn lên. Cửu Thành Ưng kéo ngay chiếc chăn, quấn người Giai Kỳ lại, gắt gỏng vào tai cô.

" Sở Giai Kỳ, cô giữ ý một chút có được không? "

" Thừa tướng! " giọng Giai Kỳ nổi đóa, đang cộc cằn.

Gương mặt điển trai của Cửu Thành Ưng bị bàn tay mềm mại của Giai Kỳ chụp lấy, hất anh ngã xuống đất. Cặp mắt cô sắc lẹm như lưỡi dao cạo, cô đang bận bịu nghĩ cách, Cửu Thành Ưng chen ngang làm cô mất hết tập trung, quát tháo anh.

" Cửu Thành Ưng, bộ tôi động vào người anh à? Hay anh lên cơn động dục quá rồi?

Tôi đang bận nghĩ cách anh nhảy bổ vào người tôi nhắc nhở chuyện linh tinh để làm gì? "

" Tôi... "

" Im! " Giai Kỳ chỉ tay, quát lớn, nộ khí dâng trào làm Cửu Thành Ưng ngậm chặt miệng mỏ.

Rồi, Giai Kỳ lấy hết hơi sức, trực tiếp đến chỗ Cửu Thành Ưng, kéo lấy lỗ tai anh, xả vào một tràn văn, mắng mỏ.

" Tôi chưa nói xong thì đừng có nhảy vào họng tôi!

Cửu Thành Ưng, trong giờ phút này mà anh còn nghĩ ba cái chuyện nam nữ, óc anh làm bằng bã đậu à?

Thay vì ngồi đó soi cơ thể của tôi thì dùng não nghĩ cách đi! "