Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 33: Tôi sẽ theo đuổi em, có được không?



* Rẹt *

Trước mặt Cửu Thành Ưng, chiếc ảo mỏng manh trên người Giai Kỳ bị xé rác, để lộ nửa thân trên nóng bỏng, bầu ngực tròn trịa thu hết vào con ngươi anh, phần xương quai xanh tuyệt mĩ, cả cơ thể kia được bảo bọc bở da thịt trắng mịn màng.

" Đẹp không? "

Ngọc Linh cất giọng hèn hạ, hỏi Cửu Thành Ưng, bàn tay mềm mại dính đầy máu kia luồng qua kẽ nách, ôm trọn bộ ngực quyến rũ ấy, xoa nắn, hưởng thụ cảm giác da thịt kích thích.

Hai mắt Giai Kỳ mờ đục, thuốc tê đoạt cơ thể cô bất động, mặc cho Âu Ngọc Linh nhục ma thân thể, hai nụ hoa hồng hào bị công kích se cứng cả lên. Ngọc Linh đưa môi liếm láp da thịt mơn mởn của Giai Kỳ, quét luôn cả những giọt máu và mồ hôi trên người cô, bầu ngực kia, chưa ai thưởng thức lại bị cô gái điên kia ăn trước.

Từng động tác của Âu Ngọc Linh rất thuần thục, hơn cả đàn ông thứ thiệt, liếm láp lấy bầu ngực căng tròn kia dính đầy mật ngọt của cô. Hai bàn tay không yên phận kia, dần mò xuống dưới, trước mặt Cửu Thành Ưng chỗ nào của Giai Kỳ cũng bị Âu Ngọc Linh đoạt.

" Giai...Kỳ... "

Cửu Thành Ưng nói không thành tiếng, nhìn Giai Kỳ bị chà đạp, anh ghê tởm Âu Ngọc Linh, quằn quại cơ thể khổ sở trước sự chiến thắng của một ả Yandere.

" Haha " tiếng cười khanh khách chói tai.

Cô gái kia hả hê, chu du bàn tay nhỏ từ eo thon lướt qua khe ngực đầy đặn, dần dần lên đến chiếc cằm non mịn kia. Ngọc Linh xoay gương mặt đờ đẫn của Giai Kỳ đối diện qua mình, đôi môi mềm mại chuẩn bị lấy đi nụ hôn đầu.

* Phịch *

" Âu Ngọc Linh! " Cửu Thành Ưng gằn giọng, phẫn nộ lên đỉnh điểm.

Đoạn, Cửu Thành Ưng mắt thấy Âu Ngọc Linh sắp hôn Giai Kỳ, máu điên của anh sôi sục, toàn bộ tế bào bị kích thích, tiếp động lực cho anh vùng dậy, giựt đứt xích sắt, nhảy bổ đến chỗ trước mặt, vồ Âu Ngọc Linh xuống nệm.

Hai bàn tay to lớn bóp lấy cổ nhỏ, gân guốc ở cánh tay nổi lên cực kì bắt mắt, sức mạnh của Cửu Thành Ưng tăng vượt bật nhờ vào sự kích thích thần kinh. Anh bóp cổ Âu Ngọc Linh đến trợn trắng hai mắt, đôi tay mềm yếu quơ quào, đánh vào người anh lia lịa, lực đánh mạnh, nhưng Cửu Thành Ưng đang trong cơn điên tiết, không còn cảm xúc, bóp càng lúc càng mạnh.

Khi Âu Ngọc Linh sắp tắt thở, hai bàn tay kia bất thình lình yếu đi, âu cũng vì Cửu Thành Ưng đang dần bị thuốc hoành hành lại, cơ thể to lớn bắt đầu mềm nhũn. Âu Ngọc Linh lợi dụng cơ hội ấy, bẻ tay Cửu Thành Ưng ra, thẳng chân đạp vào bụng anh, người không trọng lực ngã nhào ra đất.

" Cửu Thành Ưng, muốn giết tao không dễ vậy đâu, tao sẽ cho mày chết ngay bây giờ! " Âu Ngọc Linh hắn giọng, đôi mắt toát ra sát khí đằng đằng.

Con dao dưới đất lập tức được cô nhặt lên, lao thẳng đến chỗ Cửu Thành Ưng, dứt khoát đâm xuống không chút do dự.

* Phập *

" Giai Kỳ! " Thành Ưng hét lên, ôm lấy Giai Kỳ.

Là cô, cố gắng chống lại thuốc tê, dùng hết sức bình sinh lao đến đỡ cho Cửu Thành Ưng nhát dao chí mạng, đôi mắt mờ đục dần nhắm chặt, Giai Kỳ không còn nghe rõ gì nữa, cũng chẳng lưu lại thêm kí ức.

" Giai Kỳ! " Âu Ngọc Linh hốt hoảng, tự tay đâm người mình yêu, chết chân tại chỗ, bàn tay giữ nguyên ở cán dao.

Cơn thịnh nộ của Cửu Thành Ưng quay lại, đấm ngay vào bụng Âu Ngọc Linh một cú thật mạnh, lực đánh uy lực khiến Âu Ngọc Linh nôn ra máu, ngã ngửa ra sau.

" Giai Kỳ, tỉnh lại đi! Giai Kỳ! "

Anh lay gọi, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, anh hoàn toàn bừng tỉnh không để thuốc khống chế, bồng Giai Kỳ lên. Chưa kịp đi, anh lại ngã, khiến Giai Kỳ tụt ra khỏi tay văng đến trước cửa, do chân của anh mất đi thăng bằng.

Cô gái trước mặt máu chảy chan hòa dưới nền, hơi thở yếu ớt chưa từng có, Cửu Thành Ưng như nhìn thấy một Lâm Tâm Hạnh thứ hai, thấy cảnh người anh yêu chết, bất giác rơi dòng lệ đau thương. Rồi, cảnh ấy mất đi nhanh chóng, là Giai Kỳ, hình ảnh của cô lấp đầy tim anh, lấp đầy đầu óc anh, nước mắt đang chảy dành cho cô, chứ chẳng còn dành cho Lâm Tâm Hạnh.

" Giai Kỳ, cố lên! Tôi đưa em đến bệnh viện! "

Cửu Thành Ưng bò đến chỗ Giai Kỳ, rút ngay con dao sau lưng cô cởi áo quấn chặt tránh vết thương chảy máu quá mức.

Cơ thể bé nhỏ kia đang lạnh dần, cả hơi thở gần như lúc có lúc không, Giai Kỳ đang ở bờ vực giữa sự sống và cái chết. Cửu Thành Ưng cố gắng đèo bòng cô, dùng hết sức lực hiện có, muốn đưa cô đi.

" Giao Giai Kỳ cho tôi! "

Âu Ngọc Linh bất ngờ giành lại Giai Kỳ, chẳng màn đến Cửu Thành Ưng, bòng cô chạy như vũ bão, đến cánh cửa lớn, bấm mật khẩu rời khỏi đó.

Cửu Thành Ưng vẫn bị nhốt, mắt thấy Giai Kỳ được đưa đi, khóe miệng khẽ cong mãn nguyện, hy vọng Âu Ngọc Linh kịp đưa Giai Kỳ đến bệnh viện. Hai mắt nhỏ của anh mệt mỏi, bản thân anh cũng đang rơi vào nguy hiểm, máu ở chân chảy rất nhiều, hàng mi đượm buồn khép chặt nhận thức của anh.

3h đồng hồ sau.

" Giai Kỳ! "

Cửu Thành Ưng tỉnh dậy sau cơn hôn mê, gọi lớn tên Sở Giai Kỳ, khung cảnh của bệnh viện đập vào mắt anh, ngẩn ngơ, nhìn vết thương của anh đã được băng bó.

" Thừa tướng! " tiếng của Đinh Hề Tiết chạy vào lỗ tai Cửu Thành Ưng.

Kế bên anh, Đinh Hề Tiết với vẻ mặt lo lắng tột độ nhìn anh, hai tay còn đang vịn vào bắp tay anh, người thật cảnh thật. Cửu Thành Ưng không mơ, xem ra anh đã được cứu thoát khỏi chỗ quái quỷ kia.

" Giai Kỳ! Giai Kỳ đâu?

Hề Tiết, Giai Kỳ đâu rồi? " anh hớt hải, lo lắng cho Giai Kỳ.

Đinh Hề Tiết thưa lại mọi chuyện với anh, Giai Kỳ vẫn còn sống, vết thương nặng nên cô vẫn còn hôn mê, nằm ở một bệnh viện khác. Đinh Hề Tiết theo chó sói của Giai Kỳ tìm ra chỗ họ bị bắt, cho nổ cửa vào trong thì phát hiện Cửu Thành Ưng đang ngất. Tình hình cấp bách, ưu tiên cứu anh trước, sau khi đưa anh đến bệnh viện, Hề Tiết lại theo chó sói tìm đến bệnh viện cấp cứu cho Giai Kỳ, bắt giữ Âu Ngọc Linh ở đó.

Giai Kỳ đã qua cơn nguy hiểm, cả Cửu Thành cũng an toàn, anh nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp muốn đi tìm Giai Kỳ. Nhưng, vết thương ở chân anh khá nặng, không thể bước xuống giường ngay, bắt buộc anh phải ở bệnh viện suốt một tuần lễ.

Không lúc nào, Cửu Thành Ưng không ngó ra ngoài, từ lúc chứng kiến Giai Kỳ đỡ cho anh một nhát dao, trái tim anh hoàn toàn rung động, nhận ra bản thân anh nảy sinh tình cảm với cô từ lúc nào không hay. Nếu không phải Giai Kỳ gặp nạn, có lẽ Cửu Thành Ưng vẫn còn bị kí ức của Lâm Tâm Hạnh đè nén đi cảm xúc thật trong tim.

Bước qua ngày thứ 9, bác sĩ kiểm tra theo định kỳ, vết thương đã có phần ổn hơn, Cửu Thành mất kiên nhẫn, nóng lòng xuất viện, đến chỗ của Giai Kỳ, mặc mình vừa mới khỏe hấp tấp vào phòng bệnh của cô.

* Cạch *

" Giai Kỳ! " lời nói của anh đi trước hành động, tay chống nạng tập tễnh đi vào.

" Thừa tướng? "

Cô gái nhỏ nghiêng đầu, gương mặt cô trắng bệch, hốc hác, ngồi trên giường nhỏ, do cô nằm hôn mê suốt 8 ngày mới tỉnh, cơ thể chỉ truyền nước vào, không có gì trong bụng khiến Giai Kỳ tụt cân khá nhanh.

" Giai Kỳ, em sao rồi? Có không khỏe chỗ nào không? " Cửu Thành Ưng đảo mắt khắp người Giai Kỳ, hai bàn tay lóng ngóng chạm vào người cô.

" Em? "

Khóe miệng của Giai Kỳ giật giật, đưa tay chụp lấy gương mặt phức tạp kia đẩy ra xa, tay kia của cô ngoáy vào lỗ tai, như nghe nhầm. Cửu Thành Ưng bất ngờ xưng hô ngọt ngào làm cô tưởng anh bị đánh đến lú lẫn.

" Thừa tướng, có phải não anh có vấn đề không?

Anh gọi tôi bằng em sao? " cô cười khinh bỉ.

Bản mặt xem thường Cửu Thành Ưng của cô, nhìn mãi thành thói quen, anh không rảnh đôi co với Giai Kỳ, chịu hạ mình, dưới thế hạ phong.

" Tôi đang lo cho em đấy!

Em giờ là vợ sắp cưới của tôi rồi, tay em cũng đeo nhẫn

Gọi như vậy có gì sai? " Cửu Thành Ưng nhíu mày, khoanh tay trước ngực, tác phong của một Thừa tướng.

" Ờm đúng là không sai? "

Giai Kỳ lộ nét đăm chiêu, nhìn một hồi, như nhận ra gì đó, hỏi thẳng Cửu Thành Ưng.

" Thừa tướng, đừng có nói với tôi

Anh thấy tôi đỡ cho anh một dao rồi thích tôi nha? "

" Không thích!

Mà tôi yêu rồi! " Cửu Thành Ưng thừa nhận, dứt khoát không ngượng ngùng, đôi mắt sắc lẹm thêm phần kiên định.

Cô gái trước mặt ngớ người ngay tức thì, khuôn miệng méo mó khó tả, ngày thường cô lanh chanh cãi nhau với Cửu Thành Ưng xoang xoảng, tự nhiên giờ lại không nói nổi nên lời.

" Tôi yêu em!

Tôi sẽ theo đuổi em, có được không? "

Cửu Thành Ưng bắt lấy cơ hội, thổ lộ với Giai Kỳ, chẳng cho cô kịp chuẩn bị tinh thần, kéo lấy bàn tay mềm mại đang đeo nhẫn, đặt lên nụ hôn trìu mến.