Long Tử Nguyệt quay sang hỏi Hạ Tử Lân: "Ngươi có trở về Nguyệt Lan quốc cùng ta không? Ta có linh cảm chắc chắn sẽ gặp Vô Phong ở đó.". Hạ Tử Lân nói: "Vô Phong lấy trộm đồ trên người bản vương, một vật tuy không có giá trị gì nhiều so với lực lượng hùng hậu của Linh Tê quốc nhưng nó đại biểu cho danh nghĩa của bản vương, vẫn nên cầm trở về thôi.".
Vô Phong với bức mật hàm giả danh chính ngôn thuận mà trở thành người nắm giữ quyền lực thay Hạ Tử Lân, hắn biết Long Tử Nguyệt sẽ tìm đến đây nhanh thôi. Trong lòng Vô Phong nhói đau, sự tổn thương muội muội phải hứng chịu toàn bộ đến từ người ca ca mà nàng luôn kính yêu, thù hận đã làm mờ mắt hắn biến hắn trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ hết, cũng làm hắn tự tay đánh mất đi thứ tình cảm liêng thiêng giữa hắn và nàng.
Khép hờ đôi mắt có chút mệt mỏi sau khi xử lý xong núi tấu chương trước mặt, Vô Phong đưa tay day nhẹ thái dương rồi chầm chậm đứng dậy. Bên ngoài bỗng nghe thái giám bẩm báo: "Bệ hạ, đã đến giờ dùng ngự thiện, người có muốn dùng bên trong ngự thư phòng không?".
Vuốt lại vạt áo một chút, Vô Phong bước ra mở cửa thư phòng nói: "Một lát quả nhân dùng thiện sau.", mặc kệ thái giám cùng cung nữ đang hành lễ, bước chân hắn đều đặn nhằm hướng lãnh cung mà đi. Vô Phong dừng trước cánh cửa xiêu vẹo, bên trong thấp thoáng có bóng dáng Vưu Dạ Hoa đang ngẩn người ngồi nhìn vào tàn cây.
Nơi đây hoang tàn vắng vẻ nhưng tuyệt không phải địa phận muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, xung quanh được ám vệ ngày đêm canh giữ cực kỳ cẩn mật. Kẻ nào không có phận sự mà tiến vào, không cần biết là đến để giải cứu hay giết hại Vưu Dạ Hoa, đều bị ám vệ xử lý sạch sẽ. Nhấc chân bước qua ngạch cửa, Vô Phong một thân bạch y sạch sẽ thong thả lại gần Vưu Dạ Hoa vẫn an tọa đằng kia.
Nghe thấy tiếng bước chân, Vưu Dạ Hoa nhìn về phía cửa thì thấy một nam tử với khuôn mặt mỹ mạo không kém phần thâm trầm. Kinh nghiệm sống nhiều năm tranh đấu, lục đục chốn hậu cung, ngươi không chết thì ta tử trui rèn Vưu Dạ Hoa đôi mắt nhìn người rất khá, bà ta chỉ không nhìn thấu tư duy Hạ Tử Lân và vài kẻ, còn có nam tử trước mặt.
Vưu Dạ Hoa biết kẻ có thể an toàn xâm phạm vào lãnh cung lạnh lẽo này mà không bị ám vệ hạ sát chắc chắn không phải là kẻ tầm thường, bộ dáng nhàn nhã của Vô Phong cũng không giống như đến đến giải cứu hay lấy mạng của mình. Tuy Vưu Dạ Hoa đã hơn 30 tuổi nhưng vì ở trong cung với cương vị cao nhất lại có Hạ Bạch Thiền coi trọng, mọi cống phẩm trân quý dưỡng nhan hằng tháng đều đều đặn dâng đến tẩm cung bà, nên dung mạo của bà nhìn không khác một tiểu cô nương chỉ vừa mới 20 cái xuân xanh hơn.