“Ồ, tân lang tới rồi”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Sở Linh Ngọc đã chớp mắt nói trước: “Nghe nói hôm qua ngươi làm một cái giường sắt to lắm, thế nào, sảng khoái chứ?”
“Cô có thể giữ ý một tí không vậy?”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Chẹp chẹp, tên của ta và Sở Linh chỉ khác nhau có một chữ mà khoảng cách lại lớn thế này sao?”
“Đúng vậy”, nói rồi Diệp Thành không quên liếc nhìn Sở Linh Ngọc từ đầu tới chân, ánh mắt hắn dừng lại ở đôi gò bồng đào của cô khoảng hai giây: “Của cô quả thực không to bằng cô ấy”.
“Hàm hồ, của ta chuẩn kích cỡ đấy”, Sở Linh Ngọc không quên ôm ấy ngực mình.
“Ừm, cũng chuẩn”, Diệp Thành thổi đi phần ráy tai vừa lấy ra sau đó lên tiếng hỏi: “Cô cũng muốn đi tới thành cổ Thiên Thu sao?”
“Nếu không thì ngươi cho rằng phụ thân ta và những người khác yên tâm để ngươi đi một mình à?”, Sở Linh Ngọc liếc nhìn Diệp Thành, cô bắt đầu điều chỉnh toạ độ của Truyền Tống Trận: “Mặc dù ngươi có khả năng trảm cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, ta không muốn rơi vào cảnh còn chưa gả đi đã trở thành goá phụ đâu, như vậy không tốt tí nào cả”.
Diệp Thành nghe vậy vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, hắn nhấc chân bước vào Truyền Tống Trận.
“Đi thôi”, Sở Linh Ngọc cũng đi vào, vả lại còn không quên vươn vai thật dài.
Ngay sau đó Truyền Tống Trận rung lên, từ nhanh tới chậm, sức mạnh không gian lan toả, cả hai người nhanh chóng biến mất bên trong Truyền Tống Trận.
Ra khỏi thành cổ Thiên Thu, cả hai người bước vào hư không rồi bay về một phương như một đạo trường hồng.
Sau ba canh giờ, cả hai mới đứng trên một chiến trường cổ xưa.
Đứng giữa hư không, chỉ có Sở Linh Ngọc là không thể hiện gì, còn Diệp Thành lại có phần đau thương khi trông thấy chiến trường cổ của thế giới người phàm.
Nơi này chính là vùng đất Tề Lỗ, hôm đó Doãn Chí Bình đã trói Tịch Nhan ở đây, Tịch Nhan chết ngay trong vòng tay hắn, cho tới bây giờ vẫn chưa ai tìm ra được thi thể của cô.
Trong chốc lát nỗi đau khổ hiện lên trong ánh mắt Diệp Thành, hoá thành lớp hàn băng, đó không chỉ là đau khổ nữa mà còn là nỗi uất hận khôn cùng. . Truyện BJYX
Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới từ từ quay người.
Sở Linh Ngọc nhìn xuống bên dưới, thở dài một hơi.
Cô cũng đã từng nghe nói tới sự việc xảy ra ở đây. Diệp Thành từng hoá ma ở nơi này nên mới bước từng bước vào cái bẫy mà Doãn Chí Bình đã gài sẵn, từ đó mới có Tần Vũ sát thần của sau này.
Cả hai người lại lần nữa xuất hiện trước một dòng sông màu máu.
Vốn dĩ dòng sông này không có màu đỏ như máu, chỉ vì những thi thể của những người trải qua chiến tranh bị rơi xuống đây mà lâu dần nó hoá thành màu đỏ máu, và nơi này còn có một cái tên khác chính là Táng Thi Hải.
Hổ Oa!