Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1184: “Rất được là đằng khác”



Diệp Thành lẩm nhẩm, trong thần hải bất giác hiện lên bóng hình một thiếu niên đôn hậu.  

Đứng ở đây hắn như trông thấy từng cảnh tượng vụn vỡ, đó chính là cảnh Hổ Oa bị nhốt trong chuồng chó, bị ném vào biển thây trong bất lực khiến người ta nhìn mà không khỏi xót xa.  

“Đi men theo con sông này tìm cho kĩ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”, cuối cùng Diệp Thành cũng lên tiếng.  

Đột nhiên một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, không gian trở nên méo mó, hai bóng người mặc y phục đen lần lượt bước ra, theo chỉ thị của Diệp Thành, bọn họ đi men theo con sông, đi từng bước, từng bước lần tìm.  

Cuối cùng Diệp Thành nhìn biển thây này một lần nữa rồi hít vào một hơi thật sâu sau đó bước vào hư không.  

Cả hai người lại lần nữa tới nước Triệu, mặc dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể trông thấy Hoàng Hậu và Mẫu Hậu của Tịch Nhan, bọn họ đứng trước lan can nhìn về phía Hằng Nhạc xa xôi như trông ngóng nữ nhi của mình vậy.  

Haiz!  

Diệp Thành thở dài, hắn lại rời đi, tới một ngôi làng nhỏ, linh hồn của A Li đi tìm ca ca của mình đã không còn ở đây từ lâu.  

Đêm tối, cả hai người hiện thân trước một thác nước.  

“Nơi này không tồi”, Sở Linh Ngọc liếc nhìn tứ phương.  

“Rất được là đằng khác”, Diệp Thành cũng đáp lại, sau đó hắn bước vào hư không tiến vào trong thác nước, tiến vào một sơn động trên vách đá.  

Ấy?  

Sở Linh Ngọc khẽ lên tiếng, kể cả là cô ta cũng không phát hiện ra nơi này còn có một sơn động, cô ta đi theo sau Diệp Thành.  

Vẫn là khí tức man hoang cổ xưa, Diệp Thành đi hai, ba bước đã vào được nơi sâu nhất, hắn nhìn mặt đất rồi mỉm cười: “Ta tới đón ngươi, lần này ngưi có muốn đi cùng ta không?”  

Nghe vậy, Sở Linh Ngọc vừa đi vào theo sau Diệp Thành chợt thẫn thờ, cô còn tưởng rằng Diệp Thành đang nói chuyện với ma.  

Có điều ngay sau đó bên trong địa cung vang lên âm thanh vù vù, mặt đất nứt lìa, một cây trường tiễn màu đen bay ra, nó rung lên một hồi rồi bay vòng quanh một vòng sau đó mới lơ lửng trước mặt Diệp Thành.  

Thấy vậy, Diệp Thành vươn vai, hắn nắm lấy cây trường tiễn trong lòng bàn tay.