Đối với những người này có lẽ chỉ cần anh và Khang Minh là có thể đối phó được, chỉ có điều nơi này hiện tại có thêm ba người phụ nữ, anh sợ chính bọn chúng chó cùng dứt dậu gây tổn hại đến ba người.
Khi này một người đàn ông từ phía sau boong thuyền bước gần về phía bọn họ cười và nói:
- Khang Minh, thật khó mới có cơ hội bắt được mày, biết không, tao đã cố gắng tạo ra kha khá tình huống gặp mặt nhưng mày đều tránh được, lần này, tao rình thật lâu mới có cơ hội này.
- Vậy sao, tao lại không biết bản thân mình giá trị đến vậy đấy.
- Tao luôn biết sau lưng mày nhất định sẽ có một thế lực to lớn, nhưng những thứ tao muốn nhất định tao sẽ đòi lại bằng được thì thôi.
- Chỉ cần tao còn thở, tao tuyệt đối sẽ không để mày mang loại chất đó vào đất nước này.
Những lời đối thoại của người đàn ông kia và Khang Minh đủ cho Lam Cảnh Tường biết được chuyện gì, thứ mà mấy người kia đang đề cập đến có lẽ là bột trắng. Nhưng người đứng sau Khang Minh. Bỗng nhiên Lam Cảnh Tường có đôi chút ớn lạnh, người đứng sau Khang Minh cô chưa từng nghĩ tới, nhưng ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cô lúc này có lẽ người đó chính là Châu Tuấn Dương.
Bất kì người nào khi gặp phải trường hợp này đều sẽ có chút lo lắng, nhưng anh không hề tỏ ra như vậy, trong mắt anh có một sự trầm lặng đến lạ lùng, giống như ngồi nơi này nhẹ nhàng theo dõi những việc tiếp theo sẽ sảy ra. Vốn cho rằng trong ý hiểu của cô thì hai người họ đang ngăn chặn những người kia mang loại chất đó vào đất nước. Nhưng cô không nghĩ nhiều đến vậy.
Ban đầu cô chỉ nghĩ đơn thuần bọn họ kinh doanh, tất cả mọi thứ, đa ngành nghề trong một tập đoàn lớn. Vậy nên cô luôn âm thầm cảm thán những điều họ xây dựng lên, thật cầu kì vầ phát triển mạnh mẽ.
Nhưng chính vì suy nghĩ của cô chỉ đơn thuần như vậy, nên cô không thể biết được những mối nguy hiểm bọn họ gặp phải sẽ có những trường hợp như thế này. Trước đây khi cùng Châu Tuấn Dương sinh hoạt vợ chồng, cô có từng thấy trên người anh dường như có vài vết sẹo, có những vết đã trắng lại do lâu năm, nhưng cũng có những vết còn sần sùi giống như mới lành được vài tháng. Khi đó có lẽ cô chưa đủ quan tâm anh, nhưng hiện tại, cô thực sự không muốn nhìn nhận những chuyện này.
Đôi mắt cô đã bắt đầu ngấn lệ, quả thực trước đây có lẽ chưa bao giờ cô quan tâm đến anh, lúc này cô lại càng không thể hiểu được lòng mình, thực tế hiện tại cô chỉ có một suy nghĩ, anh gặp nguy hiểm vậy cô sẽ phải làm sao.
Trái lại với những suy nghĩ của anh, Khang Minh cùng Thanh Mai đã chuẩn bị xong, chỉ vài đường cơ bản những người đàn ông kia liền nằm rạp xuống đất, lúc này Châu Tuấn Dương mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đồng thời phía bên kia cũng có thêm một chiếc du thuyền nữa tiến gần về phía họ.
Châu Dật đứng trên mui thuyền nhanh chóng điều hướng để nhảy sang chiếc thuyền bên này dễ dàng nhất. Chẳng qua bao lâu những người kia đều được đưa đi sạch, lúc này trên khoang thuyền chỉ còn lại tất cả đều là những người vệ sỹ mang trên mình một bộ tây trang đen thật lạnh lùng.
Châu Tuấn Dương nhẹ nhàng phân phó những người còn lại, sau đó rất nhanh bế bổng Lam Cảnh Tường trở lại phòng ngủ. Nhưng cho đến khi anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường thì đôi tay cô vẫn níu giữ lấy cô anh, không hề có dấu hiệu muốn buông xuống.
- Ngoan nào, anh đi đóng cửa.
Lam Cảnh Tường lúc này vẫn chưa thể nói thêm một lời nào hết. Lời nói lúc này quả thực quá khó với cô. Cô không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải nói như nào mới phải. Bởi vậy cô chẳng thể vì anh nói thêm lời nào.
Châu Tuấn Dương khi đóng cửa phòng xong liền rót một cốc nước lọc sau đó đặt lên đầu giường, bàn thân anh bắt đầu nhẹ nhàng đặt cô nằm lại trên giường sau đó ôm cô vào lòng bắt đầu nói chuyện:
- Trước đây, có một người cầm đầu tổ chức của bọn họ, hắn được gọi là Duller, sau này, hắn bị nhà họ Mạc cùng với cảnh sát phòng chống ma túy hạ gục và tiêu diệt toàn bộ hang ổ. Có một vài người trốn được cuộc truy quét đó nên vẫn cố gắng vượt mọi rào cản muốn đưa hàng vào đất liền. Vậy nên anh cùng Khang Minh luôn cố gắng ngăn chặn để không gây ra hậu quả lớn nào hết.
- Thứ hàng mọi người nói đến là chất cấm sao?
- Phải, người thông minh như em anh nghĩ em cũng đoán ra rồi, chỉ là năm đó khi Duller bị tiêu diệt, em còn quá nhỏ, không lý nào có thể tìm ra manh mối của những tin tức đó được. Ngôn Tình Trọng Sinh
- Anh có bao giờ nhận được tin nhắn của một người chỉ có chữ viết tắt là WJ không?
- Có. Em biết người đó.
- Đó là Thanh Phong. Trong máy tính của anh ấy, em tìm được tất cả những thông tin đó, em còn nhận biết được rất nhiều thông tin anh ấy đã gửi cho anh, nhưng em không dám chắc, cho đến khi em đọc hết được quyển nhật ký của chị gái.
- Thì ra là vậy, cô gái. Vậy hiện tại anh càng phải trân trọng em hơn rồi.
Lam Cảnh Tưởng nhẹ nhàng đặt tay lên cổ anh, cố gắng hôn thật nhẹ lên cổ, lên môi, lên má Châu Tuấn Dương. Cô thậm chí muốn cho anh biết rằng tất cả mọi thứ về anh cô đều muốn ghi nhớ trong lòng, thậm chí không hề muốn anh lăn xả thân mình vào nguy hiểm, hơn lúc nào hết cô thực sự không muốn xa anh.
Từng hành động của cô thật sự chẳng thể che đi nỗi sợ hãi trong lòng, cô chưa từng nghĩ đến những điều nguy hiểm anh đã trải qua, cô chỉ biết rằng anh và những người bạn của anh quả thực năng lực thần thông quảng đại. Tất cả những thông tin cô cần họ đều rất nhanh có thể biết được, cái điều khó khăn đối với họ chỉ là có muốn cho cô biết tất cả hay không mà thôi.
Châu Tuấn Dương ban đầu có chút bất ngờ về cô. Anh không biết hành động này của cô mang ý nghĩa gì nhưng điều này đương nhiên khiến anh vui vẻ. Anh từ từ đáp lại cô một cách nhẹ nhàng. Trong căn phòng nhỏ của chiếc du thuyền lớn, hai người quấn quýt bên nhau đầy ngọt ngào yêu thương.
Hai người nhẹ nhàng ấm áp bên nhau dường như không hề quan tâm đến những chuyện sảy ra. Khang Minh và Thanh Mai vốn chưa lần nào giáp mặt nhau trong các hành động. Anh vốn nghĩ Thanh Mai là người được Châu Tuấn Dương đào tạo chuyên về chất xám. Bản thân anh cũng không ngờ được một cô gái như cô, hàng ngày mặc bộ đồ công sở, tháo đôi giày cao gót ra liền trở thành một cao thủ đáng gờm. Vậy là tên đàn ông kia không hề tiết lộ gì với anh.
Khi anh trở về phòng, bản thân anh chẳng thể nào chấp nhận được những mông lung trong lòng, hàng chuỗi các câu hỏi trải dài đằng đẵng về cô gái đấy quả thực anh không thể ngồi tĩnh tâm lại được.
Khang Minh khẽ hé mở cửa phòng mình lén lút nhìn ngó ra hành lang nhìn xem có ai nơi này không sau đó liền nhẹ nhàng tiến về phía căn phòng của cô ấy gõ cửa.