Tình Cũ - Bạch Lạc

Chương 36: Ra sức mai mối (3)



Thời gian được tính từ trưa đến chiều, buổi trưa những người phục vụ sẽ chuẩn bị bữa trưa, những món ăn đơn giản được bày trí đẹp mắt, còn lại tất cả những món cầu kỳ nhất sẽ đợi đến bữa ăn buổi chiều.

Ở đây những người phục vụ không thường xuyên lui tới, họ giành không gian riêng cho những nhân vật chính. Những cô gái ngồi kể chuyện hoặc cùng nhau chụp ảnh, còn ba người kia không ngừng la hét sau mỗi lần câu được một con cá lên khoang tàu, đó là thành quả cho sự may mắn, nhưng cũng là lỗ lực để tránh khỏi việc vào bếp tối nay.

Kết quả ngày hôm nay không hề may mắn cho Châu Tuấn Dương, anh là người phải xắn tay áo vào bếp. Nhưng cho đến khi anh vào bếp cũng không thể ngăn lại cái miệng của anh.

Châu Tuấn Dương vừa nướng cá, vừa nấu thêm vài món phụ, miệng vẫn không ngần ngại hướng về phía Lam Cảnh Tường kể chuyện. Thậm chí anh còn muốn cô thừa nhận anh quanh đi quẩn lại vẫn là một câu hỏi:

- Em thấy anh được chuẩn lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lịch sự ngoài đường trên giường hóa thú chưa.

- Châu Tuấn Dương, anh không còn gì để nói với em sao?

- Em không biết được người phụ nữ của mình thừa nhận bản lĩnh đàn ông của mình vui vẻ như nào đâu, hơn nữa còn trước mặt mấy cẩu độc thân như này, anh càng muốn khoe khoang.

- Ấu trĩ.

Những lời nói của hai người tưởng chừng như là quát mắng nhưng lại đủ để người khách nhìn thấy bao nhiêu điều ngọt ngào. Trước đây Châu Tuấn Dương tuyệt đối không dám trước mặt cô nói những điều như vậy vì chính bản thân anh còn lo lắng cô phận ý với mình. Lần này trở về chăm sóc cô một đêm, lại thêm một đêm nữa hai người cùng nhau tâm sự vậy cũng đủ cho anh biết cô đã phần nào tha thứ cho anh rồi.

Buổi tối khi tất cả mọi người cùng nhau vừa nướng cá vừa uống rượu. Ba cô gái nhỏ bắt đầu bàn luận về mẫu người đàn ông lý tưởng. Ai còn cần đàn ông lý tưởng chứ Lam Cảnh Tường còn có thể kiếm thêm sao. Đừng nói đến chuyện kiếm thêm, mơ mộng về người đàn ông khác thôi có lẽ cũng làm cho Châu Tuấn Dương đen xì khuôn mặt rồi.

Vậy mà Thanh Mai chỉ mỉm cười khi nghe Lam Hữu Hữu nói:

- Mình muốn tìm một người đàn ông, sáng như gương, nặng như vàng, trong như nước và ấm áp như ánh sáng mùa xuân.

- Vậy cậu không phải đang tả anh Bách Hàng sao? - Lam Cảnh Tường khoác vai Lam Hữu Hữu nói.

- Giống sao?

- Mình đảm bảo. Anh ấy chưa từng vướng bụi trần, không có người phụ nữ nào bên cạnh, còn Khang Minh chúng ta không cần bàn đến đúng không, anh ấy quả thật phải kiếm một người phụ nữ nào đó thật cứng rắn bên cạnh.

- Tỷ dụ như chị Thanh Mai chẳng hạn sao? - Lý Bách Hàng nói.

- Không được, đừng gả chị Thanh Mai cho Khang Minh, em thấy anh ấy phải để cho cô độc đến già. Em thật tình rất ghét anh ấy.

Mọi người nghe được những lời nói của Lam Cảnh Tường cũng bật cười, thật tình ra để nói chưa có ai nói ghét Khang Minh, cậu ta nhìn bề ngoài có vẻ như một tay chơi nhưng thực chất chỉ là vỏ bọc để có thể đánh đòn phủ đầu vào tất cả những dự án trọng điểm. Vậy nên nhìn đi nhìn lại không ai hiểu vì sao cô lại ghét anh ấy.

Cho đến khi Khang Minh lên tiếng. Anh biết chuyện anh làm khi đó thực tình có lỗi với cô và cả Hữu Hữu, nhưng chuyện đã nhiều năm, cô sao có thể nhỏ mọn trách móc anh mãi vậy.

Nhưng đổi ngược lại, mọi người vẫn cùng nhau nâng ly cho những câu chuyện của mình.

Cảnh Tường là người duy nhất không uống rượu. Cô lười nhác ngồi dựa lưng vào ngực Châu Tuấn Dương, nhìn mọi người cùng ăn cùng uống. Sau đó liền cùng nhau bốc thăm trả lời câu hỏi. Mỗi lần trả lời sai sẽ bị phạt một ly rượu. Trò chơi của những người thông minh đương nhiên cũng thật toàn câu hỏi khó. Cho đến khi mọi người ngà ngà say thì cũng chỉ còn duy nhất mình Lam Cảnh Tường tỉnh táo. Nhưng với sức khỏe của cô cũng chẳng thể nào khiêng được năm người kia về phòng nghỉ được.

Nếu số trời đã an bài vậy cô quyết tâm một lần làm người xấu vậy.

Lam Cảnh Tường vốn có suy nghỉ nhờ vài người phụ vụ nam cao lớn, đưa từng người một về phòng, dù sao đi chăng nữa sớm mai họ có tức giận thì chuyện cũng đã sảy ra rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn đành ngậm ngùi theo dõi từng người một được đưa về đúng căn phòng của mình. Con người sau này khi nghĩ về quá khứ sẽ có nhiều điều nuối tiếc, cô nghĩ mình nên mai mối cho họ không nên để sau này hối tiếc trong tương lai.

Giấc ngủ chập chờn cho đến gần sáng, Lam Cảnh Tường nghe thấy có chút tiếng động, nơi này vốn là khu vực phòng riêng, những người phục vụ tuyệt đối không được đến, đây cũng là thỏa thuận nghiêm khắc của hãng thuyền đối với khách khi kí hợp đồng ra biển.

Thấy cô có chút giao động, Châu Tuấn Dương nhẹ nhàng ôm cô vào lòng hôn lên môi cô sau đó nhẹ nhàng hôn lên cổ và tai cô, dùng âm thanh nhỏ nhất nói cho cô nghe một vài câu nói. Trước tình hình khá đặc biệt anh chỉ có thể nói cô yên lặng, anh chưa phát hiện ra được đối phương là ai.

Cô khẽ gật đầu, nhưng trong lòng quả thực đầy rẫy lo sợ. Cho đến khi những người kia nắm được thế chủ động, bắt tất cả mọi người ra khoang thuyền phía trước. Lúc này trên khoang thuyền có khoảng mười người. Lam Cảnh Tường khẽ lẩm bẩm nhớ lại kí ức. Rõ ràng khi lên du thuyền, ngoài sáu mười bọn họ thì có đến mười người nữa vừa để vận hành du thuyền, vừa để phục vụ. Nhưng những người được họ trói tại lại toàn là những người phục vụ họ đã nhìn thấy mặt.

Tất cả những người bị trói ở nơi đây đều im lặng, Châu Tuấn Dương vẫn cố gắng ngồi thật sát vào người cô đỡ cô không bị nghiêng ngả theo từng đợt sóng. Đôi bàn tay anh cố gồng lên, nhẹ nhàng cởi trói cho cô.