Tỏ Tình

Chương 46: Không phải không thích




Sau khi rời khỏi phòng Board Game, Châu Kinh Trạch về nhà tắm rửa, sắc mặt mỏi mệt, anh nằm trên giường nghỉ ngơi. 1017 nghịch ngợm trước ngực anh, nó kéo cổ áo được cài ở eo anh một cách thô bạo, áo choàng tắm màu xám bị kéo ra một nửa, đường nhân ngư căng chặt thấp thoáng, từng múi cơ bắp vẫn còn dính nước.
Vô cùng quyến rũ.
"Chậc." Châu Kinh Trạch khép hờ mắt, anh giơ tay xách cổ 1017 tới phía trước, mèo cam béo mập lập tức sợ hãi không dám động đậy.
"Mày mà ngoan bằng một nửa mẹ mày thì..." Châu Kinh Trạch quan sát nó.
Lời vừa dứt, Châu Kinh Trạch ngẩn người, bấy giờ anh mới nhớ ra vẫn chưa liên lạc với Hứa Tuỳ. Anh đặt mèo sang một bên, ngón cái lướt tới người đầu tiên được đánh dấu trong danh bạ điện thoại rồi nhấn gọi đi.
Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm máy móc, Châu Kinh Trạch cầm di động nhìn thời gian – 23 giờ 30 phút. Giờ giấc sinh hoạt của Hứa Tuỳ rất đều đặn, có lẽ cô đã đi ngủ rồi.
Châu Kinh Trạch không nghi ngờ gì, anh buông di động, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Hôm sau thức dậy, anh gửi một tin nhắn cho Hứa Tuỳ: [Em dậy chưa?]
Không có ai trả lời.
Mười hai giờ trưa, Châu Kinh Trạch kết thúc buổi tập luyện, anh mặc đồng phục màu xanh lục xám cùng một nhóm người ăn cơm trong nhà ăn, đại thiếu gia khó chịu đặt mạnh khay cơm xuống dưới bàn.
Đại Lưu đang cắn màn thầu nghe thấy tiếng động lớn thì giật nảy mình: "Ai da, ai lại dám chọc giận ông Châu của chúng ta thế?"
Tần Cảnh mang điệu bộ của người từng trải, cười xấu xa: "Chắc không phải bạn gái ngó lơ cậu đấy chứ?"
Mọi người đều đưa mắt qua, nhìn thấy Châu Kinh Trạch uống canh một cách thong thả, song tâm trạng của anh có tốt hay không, thì đám anh em này vẫn có thể cảm nhận ra được.
"Ông Châu à, không ngờ cậu cũng có ngày này."
Bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói độc đáo vang lên, khiến toàn bộ người có mặt đều nhìn về phía đó.
"Cậu, Husky, Đại Lưu!" Hồ Thiến Tây vui vẻ vẫy tay với bọn họ.
Ngay sau đó, Đại Lưu lập tức chỉ vào vị trí bên cạnh, nói: "Em gái, qua đây, mình giữ chỗ cho cậu này."
Trước kia Thịnh Nam Châu vẫn luôn phản cảm cái tên Husky này, nguyên do là vì anh ấy và Husky chẳng giống nhau chút nào, song Hồ Thiến Tây cứ gọi mãi nên anh ấy cũng đã quen.
Anh ấy nghi ngờ Hồ Thiến Tây là một cao thủ Pickup Artist.*
*Pickup Artist: người giỏi nói chuyện.
Thịnh Nam Châu không phản bác cô ấy, anh lấy thẻ cơm ra, nói:
"Muốn ăn gì tự gọi."
"Đệch! Nhân vật Thịnh đại thiếu gia keo kiệt sắp bị lật đổi rồi sao."
"Khéo vậy ấy nhỉ, bọn mình có được quẹt lại thẻ của cậu không?"
Hồ Thiến Tây không chút quan tâm tới những lời nói đùa này, cô lắc đầu: "Mặc dù đồ ăn ở nhà ăn của trường các cậu rất ngon, nhưng ngàn vạn lần đừng dụ dỗ mình, mùa hè năm nay khó khăn lắm mình mới giảm cân thành công đấy."
Thịnh Nam Châu mím môi, anh im lặng nhét thẻ cơm lại vào trong túi, đồng thời đưa USB cho cô.
Châu Kinh Trạch uống một ngụm nước lạnh, anh đá nhẹ vào mũi chân Hồ Thiến Tây, hỏi: "Cháu tới đây làm gì?"
"Cháu tới tìm cậu ấy lấy đồ." Hồ Thiến Tây lắc lắc thứ đồ trong tay mình, cô đứng dậy: "Cháu đi trước đây."
Châu Kinh Trạch cầm muỗng khuấy canh trong bát, đột nhiên anh gọi giật Hồ Thiến Tây lại: "Chờ chút."
Cửa hàng tiện lợi trong nhà ăn, người qua lại đông đúc, Châu Kinh Trạch xách một túi đồ, anh quét mã thanh toán, sau đó đưa cho Hồ Thiến Tây: "Đưa cho cô ấy."
Hồ Thiến Tây mất tận ba giây mới hiểu ra "cô ấy" mà Châu Kinh Trạch nói là để chỉ Hứa Tuỳ.
"Được thôi, cậu nợ cháu một bữa đấy nhé."
"Ừ."
Anh lại nhớ ra gì đó, cầm di động lên nhắn tin, nói: "Lát nữa cháu ra khỏi cổng trường thì đến tiệm mỳ Vân Nguyên mua một suất mỳ trứng cua cho cô ấy, cậu nói với ông chủ ở đó rồi."
"Cô ấy không ăn hành và rau thơm, thêm giấm nhiều một chút có lẽ cô ấy sẽ thích." Châu Kinh Trạch bổ sung thêm một câu.
Hồ Thiến Tây vốn đang "vâng vâng dạ dạ", nghe thấy câu này mắt bỗng mở to, khi cô ấy hiểu ra thì ngữ khí trở nên kích động: "Cậu, cậu đang nói gì vậy, Tuỳ Tuỳ rất thích ăn hành và rau thơm, còn nữa cậu ấy không hề thích ăn giấm, nếu ăn nhiều sẽ bị đau dạ dày."
"Cháu xin cậu đấy, cậu có thể để tâm đến mối quan hệ này hơn không? Tối qua cháu còn nghe thấy cậu ấy khóc trộm trong nhà vệ sinh, nếu như cậu không muốn yêu đương nghiêm túc thì buông tha cho cậu ấy đi..."
Châu Kinh Trạch chết sững tại chỗ, cô thích ăn hành và rau thơm, không thích ăn giấm? Vậy trước kia...
Châu Kinh Trạch nheo mắt nỗ lực hồi tưởng, phút chốc như hiểu ra điều gì đó. Hồ Thiến Tây vẫn đang không ngừng cằn nhằn "Cháu không giúp cậu mang nữa đâu", đợi lúc cô ấy bình ổn lại hơi thở muốn nói tiếp thì đã chẳng thấy người đâu cả.
Thịnh Nam Châu đứng cạnh Hồ Thiến Tây chứng kiến tất cả, anh ấy cảm thán: "Cậu ta toi rồi."
"Gì chứ?" Hồ Thiến Tây không nghe rõ.
"Không có gì." Thịnh Nam Châu nhận lấy đồ trong tay cô, anh hất cằm, "Đi thôi, mình tiễn cậu ra ngoài."
Hai người sánh vai đi ra khỏi nhà ăn, điều bất ngờ là sự oi bức ngột ngạt không ập đến mà thay vào đó là một cơn gió mát, Hồ Thiến Tay dùng tay giữ vạt váy lại theo bản năng.
Mây đen giăng kín bầu trời, còn có tiếng sấm vang dội. Thịnh Nam Châu nhìn cành cây rung lắc trong gió, anh nói: "Sắp mưa rồi, để mình đi mượn ô."
"Không cần, may mà chị đây mang theo ô che nắng." Hồ Thiến Tây bất giác giữ chặt cổ tay của anh lại, sau đó lấy ô che nắng từ trong túi ra.
Thịnh Nam Châu nhìn chằm chằm vào chiếc ô che nắng nhỏ màu đỏ có hoa trang trí, khoé môi anh rướn lên, nói: "Được."
Cậu vui là được.
Hai người bước xuống bậc thềm, đi thẳng về hướng sân quần vợt rồi rẽ trái, lúc ra khỏi cổng trường, Thịnh Nam Châu nhìn quán ăn ở gần đó rồi lại nhìn chằm chằm chiếc cằm nhọn do Hồ Thiến Tây giảm cân mà ra, anh trầm lặng hồi lâu:
"Đói không? Cậu chọn đi, mình mời."
Hồ Thiến Tây lắc đầu: "Khó khăn lắm mình mới giảm được 2kg."
Cô đã ăn rất nhiều rau luộc và protein nguyên hạt, ví dụ như sáng nay cô chỉ ăn một quả trứng gà, hiện tại đã đói đến mức cả người run lẩy bẩy, cô mong đoạn đường này ngắn một chút, như vậy có thể quay về ký túc ăn súp lơ luộc bồi bổ năng lượng.
Thịnh Nam Châu nhìn cô, chân mày nhíu lại, anh nói: "Cậu cho rằng cậu gầy đi thì Lộ Văn Bạch sẽ thích cậu à?"
Rất nhiều thứ, kỳ thực bạn đã biết đáp án, song vẫn muốn bịt tai để thử một lần.
Hồ Thiến Tây không hề thích một Thịnh Nam Châu tàn nhẫn như thế.
Cô chỉ đành kịch liệt phản bác: "Đương nhiên, mình đã gầy, trở nên xinh đẹp rồi..."
Một trận gió thổi đến, cuốn bay những chiếc lá dưới đất, cây đại thụ bên cạnh bị gió thổi kêu lên xào xạc, một cánh hoa vương trên mái tóc Hồ Thiến Tây.
Thịnh Nam Châu bước lên trước một bước, khoảng cách giữa hai người được kéo gần, thanh âm của Hồ Thiến Tây cũng theo đó ngưng bặt, cô ngước mắt nhìn anh. Thịnh thiếu gia nhặt cánh hoa trên tóc cô lên, biểu cảm xấu xa, song ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc:
"Tây Tây, cậu không cần phải thay đổi thành hình dạng nào cả, bởi vì cậu như này đã rất xinh đẹp rồi."
...
Trên đường quay về trường, Hồ Thiến Tây nghĩ ngợi, Thịnh Nam Châu đổi tính nết từ lúc nào vậy, một Thịnh Nam Châu luôn coi việc trêu chọc cô làm niềm vui bây giờ lại khen cô xinh đẹp?
Cô thơ thẩn vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên cảm giác đầu ong ong, sau đó cơ thể không kiểm soát được mà ngất lịm đi. Trước khi rơi vào hôn mê, có một giọng nữ lo lắng vang lên: "Bạn học, cậu không sao chứ?"
***
Trên đường đi tìm Hứa Tuỳ, não bộ Châu Kinh Trạch có những cảnh tượng xoẹt qua hệt như phân đoạn trong phim điện ảnh.
Anh không bao giờ ăn hành và rau thơm, ghét tất cả các thứ có mùi hăng. Hôm ấy ở nhà ăn, Hứa Tuỳ mời anh ăn cơm, cô nói "một suất không hành và rau thơm" thì ra là gọi cho anh.
Anh không ăn hành và rau thơm.
Còn khi ấy Châu Kinh Trạch lại thản nhiên cho rằng cô cũng không thích, rồi trong những buổi hẹn hò sau này, anh cũng không còn thấy Hứa Tuỳ ăn hai thứ đồ đó nữa.
Không phải không thích, chỉ là cô vẫn luôn chiều theo ý anh mà thôi.
Hôm ấy anh rời khỏi căn nhà đó với vết thương trên mặt, cả người bực dọc khó chịu, lúc quay về trường thì chạm mặt Hứa Tuỳ, cô đưa cho anh một miếng băng cá nhân màu hồng.
Anh cần một người bầu bạn để phân tán sự chú ý, thế là thuận miệng hỏi Hứa Tuỳ đã ăn cơm chưa, chưa ăn thì ăn cùng anh một ít.
Bấy giờ Hứa Tuỳ nói chưa ăn, lúc ăn mỳ cô còn thêm rất nhiều giấm.
Bây giờ xem ra là cô nói dối rồi. Tối ấy cô đã ăn cơm, song vì muốn tâm trạng Châu Kinh Trạch tốt lên nên cô lại ăn cùng anh thêm một bữa.
Nếu hôm đó không gặp Hứa Tuỳ, Châu Kinh Trạch cũng sẽ gặp cô gái khác, để người ta bầu bạn.
Anh xâm nhập vào cuộc sống của Hứa Tuỳ, giống như một trận mưa bão đột nhiên xuất hiện, vô tình mà mãnh liệt.
Vậy mà cô lại dè dặt cẩn thận, coi như báu vật.
Hứa Tuỳ học bài ở thư viện đến rất muộn, một là cô không muốn chen chúc xếp hàng ở nhà ăn vào buổi trưa, hai là kỳ thi cận kề, cô muốn dành nhiều thời gian ôn tập hơn.
Ngoài cửa sổ lùa vào một cơn gió mát lạnh, Hứa Tuỳ nhìn thời gian, không ngờ đã một giờ rưỡi, cô vội vàng thu dọn sách vở rồi xuống tầng.
Lúc xuống dưới, cô chạm mặt Vệ Du, cậu ta mặc áo T-shirt chữ cái màu trắng, quần thể thao, ôm một quả bóng rổ nhãn vàng tam giác trước ngực, trên người tràn ngập hơi thở tươi sáng của tuổi trẻ.
"Đàn chị Hứa!" Vệ Du ngạc nhiên.
"Trùng hợp quá." Hứa Tuỳ mỉm cười chào hỏi.
Cô chào hỏi xong dự định đi lướt qua người Vệ Du, ai ngờ cậu ta lại gọi cô: "Đàn chị, em có chút chuyện muốn hỏi chị, được không ạ?"
Sau toà nhà dạy Toán, cây gỗ sồi ở một bên cao lớn, bóng cây chia cắt vị trí mà hai người đang đứng thành hình dạng cây dù. Vệ Du túm cổ áo quạt mát, hỏi cô: "Đàn chị, em muốn hỏi chị, tại sao khi em hỏi chị về vấn đề học tập trên Wechat thì chị trả lời, còn khi gửi tin nhắn riêng chị lại ngó lơ em chứ?"
Hứa Tuỳ đã từng gặp vô số người theo đuổi, nhưng chưa từng gặp ai thẳng thắn như Vệ Du, cô nghĩ một lúc rồi nói: "Bởi vì chị coi em là đàn em, sau này chúng ta có khả năng còn là đồng nghiệp."
Vệ Du cười khổ, cậu ta không muốn bỏ cuộc, lúc đang muốn nói tiếp thì di động trong túi Hứa Tuỳ đổ chuông, cô lấy ra xem nhưng không nghe máy.
Vệ Du liếc nhìn, người gọi đến là zjz. Một biệt hiệu thật kỳ lạ. Cậu ta nhìn Hứa Tuỳ, hỏi: "Hay là chị cứ nghe điện thoại trước đi đã?"
Hứa Tuỳ lắc đầu, cô nhấn nút từ chối, ngữ khí lạnh nhạt: "Không phải người quan trọng gì."
"Em có chuyện gì thì nói đi."
"Đàn chị, em thích chị, nghe có vẻ rất mạo muội, nhưng lần trước ở phòng tư vấn của anh Quan, lúc chị đi vào rất gấp gáp, không cẩn thận đụng phải tập tài liệu của một thực tập sinh, chị lập tức nói xin lỗi rồi giúp cô ấy nhặt đồ lên. Sau khi tư vấn xong, chị rời đi, em tưởng chuyện này cứ thế qua rồi, ai ngờ chị lại quay trở lại, cầm một chậu hoa đá tặng cho cô ấy, hy vọng sự nghiệp của cô ấy tiến triển thuận lợi."
"Vì vậy em đã thích chị ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù..." Vệ Du đặt tay lên vai cô.
Khi Hứa Tuỳ định lên tiếng ngắt lời cậu ta thì một giọng nói lạnh lẽo xen lẫn bực bội vang lên: "Mặc dù cái gì?"
Hai người quay đầu nhìn, Châu Kinh Trạch đứng cách đó không xa, anh mặc đồng phục tập luyện màu xanh lục xám, một tay đút túi, cơ bắp nơi cánh tay căng chặt khoẻ khoắn, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, đi qua đó với gương mặt lạnh tanh, một điệu bộ "dám đào chân tường của ông thì mày chết chắc".
Sắc mặt anh tối sầm, cười khẩy: "Mặc dù cô ấy có bạn trai rồi nhưng cậu không ngại làm kẻ thứ ba à?"
Châu Kinh Trạch sắp bị trình độ của tên vô liêm sỉ này chọc cho tức chết rồi, anh dùng một tay siết chặt tay đang đặt trên vai Hứa Tuỳ của Vệ Du, sau đó bẻ ngược ra sau khiến nó phát ra tiếng "rắc", Vệ Du đau đến mức kêu lên thảm thiết, anh tiếp tục chủ đề ban nãy: "Nhưng tôi thì để ý."
Ngữ khí của anh vừa bá đạo vừa kiêu ngạo, lặp lại một cách thong thả, anh nói đến chữ nào là lại dùng lực mạnh thêm, Vệ Du đau đến mức túa đầy mồ hôi lạnh.
"Bởi vì cô ấy chỉ có thể là của một mình ông đây."
Vệ Du cầu xin tha mạng, Châu Kinh Trạch bất ngờ buông tay, anh rút một điếu thuốc từ trong bao ra vân vê, nói: "Cút."
Mặt mũi Vệ Du đều biến dạng vì đau, cậu ta không dám nhìn Hứa Tuỳ mà rời đi thẳng. Châu Kinh Trạch muốn cậu ta nhớ kỹ nỗi đau này, để Vệ Du có bài học nhớ đời.
Người của anh, kẻ khác nhìn cũng đừng hòng nhìn.
Sau khi Vệ Du rời đi, bầu không khí rơi vào trầm mặc. Cuối cùng mưa cũng trút xuống, nước mưa đập vào mặt đau nhói, Hứa Tuỳ ôm sách xoay người rời đi, cô không hề liếc mắt nhìn Châu Kinh Trạch lấy một cái.
Song Châu Kinh Trạch hệt như tên vô lại, cô đi đến đâu là anh theo đến đó. Hứa Tuỳ đi sang trái, Châu Kinh Trạch sẽ chặn ở bên trái, anh giữ chặt tay cô, kéo cô về phía trước, Hứa Tuỳ ngã nhào vào lòng anh, tay chặn ở trước lồng ngực Châu Kinh Trạch.
Lông mi Hứa Tuỳ khẽ động, lọn tóc trước chán bị nước mưa thấm ướt: "Buông tay."
"Không buông." Châu Kinh Trạch cúi đầu nhìn cô.
"Anh đã mua bánh dứa mà em thích ăn, vừa mới ra lò, sữa cũng là loại em thích uống, sau này anh sẽ nhớ kỹ em thích ăn hành và rau thơm, không thích ăn giấm." Ngữ khí của Châu Kinh Trạch dịu dàng, giống như đưa ra một lời thề, "Anh sẽ đặt em vào trong tim."
Hốc mắt Hứa Tuỳ ửng đỏ, hễ cô dịch chuyển là Châu Kinh Trạch lại chặn cô lại hệt như bức tường đồng sắt vậy, không trốn thoát nổi.
Hứa Tuỳ cầm sách bắt đầu đánh anh, sách vở thi nhau rơi lả tả xuống đất, nước mưa hoà lẫn với bùn, chớp mắt đã sủi bong bóng. Không còn sách, cô chuyển sang đá Châu Kinh Trạch.
Hôm nay cô đi một đôi giày da mũi nhọn, đá người rất đau, Châu Kinh Trạch "hự" một tiếng, anh ôm chặt lấy cô im lặng chịu đựng. Hứa Tuỳ ra sức đánh anh, cô vừa đánh vừa khóc thút thít.
Lòng bàn tay to rộng ghì chặt eo cô, Hứa Tuỳ bị đè lên tường, Châu Kinh Trạch giữ cằm cô, sau đó mút nước mắt trên mặt cô từng chút một.
Răng môi quấn quýt, khuấy quyện vào nhau, hoà cùng vị mặn của nước mắt, yết hầu chuyển động nuốt xuống.
Sau một trận dây dưa, Châu Kinh Trạch cúi đầu, chóp mũi anh chạm vào trán cô một cách thân mật, mắt Hứa Tuỳ đỏ ửng, thanh âm khàn khàn xen lẫn tủi thân: "Anh đền sách cho em!"
"Anh đền."
"Còn nữa, em không hề thích ăn đồ Nhật, dị ứng với xoài, nhưng mùa hè lại thích uống xoài đá xay."
"Anh viết vào ghi chú."
~Hết chương 46~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.