Môi mỏng Lam Thiên Hạo nhéch lên một nụ cười, trước đây anh không dám mơ mộng xa với, bây giờ, giấc mộng ấy đang từng bước thành hiện thực.
Lam Sơ Niệm trở về phòng, mở máy, anh hai đã gửi ảnh sang cho cô, cô chọn một tắm đẹp nhát, để làm ảnh nền máy tính, lại đổi cả ảnh nền điện thoại, đều là ảnh của cô và anh cả, vô cùng đáng yêu.
Lam Sơ Niệm tưởng tượng lại cái hôn trên xe ngựa hôm nay, cân thận cảm nhận, cô thẹn thùng chui lại vào chăn.
Nếu như có thể tiếp tục ngọt ngào như thế thì tốt biết bao!
Nhưng ba mẹ sẽ đồng ý cho họ ở bên nhau sao?
Bọn họ không có quan hệ máu mủ, nhưng lại là anh em lớn lên cùng nhau, ba mẹ liệu có tiếp nhận được chuyện này không?
Lam Sơ Niệm nghĩ thầm, cô có cần đi tìm ba mẹ ruột của mình hay không, nếu cô có một thân phận khác, muốn ở cùng anh trai có phải sẽ danh chính ngôn thuận hơn không?
Rốt cuộc ba mẹ ruột của cô đang ở đâu? Họ còn trên thế giới này không?
Sáng sớm, trong bệnh viện tư nhân, đôi chân của Kiều Mộ Trạch đã có thể hoàn toàn đi lại, quần áo tôn lên dáng người thon dài của anh, nhìn anh như không gặp phải vấn đề gì hết.
Sau lưng anh, viện trưởng bệnh viện đang cố gắng khuyên nhủ: “Cậu Kiều, chân của cậu vẫn cần được nghỉ ngơi, không thể ra ngoài, cậu chắc chắn bây giờ muốn xuất viện ư?”
Kiều Mộ Trạch mới nghỉ ngơi được 20 ngày, cách thời gian xuất viện vẫn còn 10 ngày, nhưng anh không đợi nổi nữa rồi, anh muốn gặp được Trang Noãn Noãn, vì vậy, anh quyết định xuất viện.
“Làm thủ tục đi! Mọi trách nhiệm có tôi lo, sẽ không làm phiền mọi người đâu!” Kiều Mộ Trạch tỉnh táo nói.
Viện trưởng thấy không khuyên được anh, không thể làm gì khác, đành nói: “Vậy cũng được! Việc này cậu làm chủ, nhưng sau khi xuất viện, cách hai ngày cậu nên quay lại kiểm tra, bảo đảm một chút.”
“Tôi biết.” Kiều Mộ Trạchgật đầu.
Anh nhìn đồng hò, gọi cho vệ sĩ: “Xe đã tới chưa?”
“Đã tới, Kiều tổng, chúng tôi đợi anh ở dưới.”
“Được! Tôi lập tức xuống.” Kiều Mộ Trạch ra ngoài, hạ ống quần xuống, không ai nhìn ra vấn đề của chân anh.
Anh cũng không thông báo trước cho Trang Noãn Noãn, anh muốn cho cô một sự bất ngờ.
Lúc này Trang Noãn Noãn đang ngồi trong vườn hoa của biệt thự, cô vô cùng hưởng thụ thời gian này, an tĩnh, bốn phía ngập tràn trong hương hoa, không có bất kỳ ai quấy.
rầy, giúp cô an tâm sáng tác, bây giờ, cô đã phổ xong hai bài hát, đều là tâm huyết của cô.
Trong ánh nắng ban mai, trên đường ngựa xe như nước, ba chiếc xe ô tô đen nhỏ lái băng băng về hướng này.
Trang Noãn Noãn ngồi trong vườn hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng xe, tim cô đánh thịch một tiếng, bây giờ cô sợ nhất là khách của Kiều Mộ Trạch ghé thăm.
Giống như lần trước, mẹ anh đột nhiên đến, tay chân cô cứ luống ca luống cuồng.
Trang Noãn Noãn có chút lo lắng đứng trong vườn hoa, nhìn cánh cửa sắt chậm rãi mở, cô không khỏi ngạc nhiên, hình như là đoàn xe của kmt.
Thật sự là anh về sao? Nhưng tối qua khi gọi cho anh, anh còn nói bên kia còn công việc, bây giờ sao đã về được rồi.
Hô hấp Trang Noãn Noãn vì kích động mà cứng lại, cô vội chạy từ vườn hoa ra tới nhà để xe, lúc này, ba chiếc xe đã dừng lại.
Vệ sĩ xuống xe, tự tay mở cửa xe cho người ngồi trong chiếc xe ở giữa.
Bóng người mê người của Kiều Mộ Trạchbước xuống, không phải anh thì còn là ai chứ?
Trang Noãn Noãn vôn còn chưa xác định, lúc này nhận ra rồi, trái tim vì kinh ngạc vui mừng mà muốn nhảy ra ngoài.
Cô chạy từ hướng vườn hoa đi ra, mái tóc dài tung bay, có chút thẹn thùng còn người ngoài ở đây, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gọi tên anh.
“Mộ Trạch.”
Kiều Mộ Trạchnhìn về hướng vườn hoa, thấy cô gái đang chạy về phía anh, khóe miệng nở một nụ cười, rốt cuộc cũng thấy cô.
Trang Noãn Noãn hỗn hển chạy tới, vệ sĩ ở bốn phía vẫn đang đứng, nhưng cô vẫn kích động ôm lấy cổ anh: “Anh về rồi, rốt cuộc cũng về rồi.”