Hon hai mươi ngày rồi, cô nhớ anh, thực sự rất nhớ anh.
Mỗi ngày cô đều chờ, đếm ngày anh về, cuối cùng anh cũng về, như một cơn mơ vậy.
“Ừ, anh về rồi!” Kiều Mộ Trạchvuốt ve mái tóc dài của cô, cười khẽ đáp lại.
Vệ sĩ cũng thức thời lái x era ngoài, để lại không gian riêng tư cho họ.
Trang Noãn Noãn không khỏi lui về phía sau, cô đánh giá người đàn ông trước mặt, khó hiểu khi thấy dường như anh đã gầy đi một ít.
“Có phải anh bận nên ăn cơm không đủ bữa không! Anh gầy đi rồi.” Trang Noãn Noãn trực tiếp nói.
Trong lòng Kiều Mộ Trạchấm áp, cũng chỉ có người vô cùng quan tâm anh mới phát hiện ra những thay đổi nhỏ như vậy, đúng là lần này bị thương, anh cũng giảm mắt vài cân.
“Thế mà em cũng nhìn ra được.” Kiều Mộ Trạchvuốt gương mặt cô: “Có lẽ thế.”
“Sau này không được như thế nữa, lần trước trợ lý của anh nói dạ dày anh không tốt, còn bị đau dạ dày, anh còn dám ăn không đủ ba bữa.” Trang Noãn Noãn lập tức dạy dỗ.
Kiều Mộ Trạch nghe xong, thực sự cảm động, có lẽ trước giờ chỉ có mẹ anh mới vì chuyện anh không chịu ăn cơm mà tức giận.
Anh câu khóe môi cười, đưa tay ôm bả vai cô, ôm cô vào.
trong ngực, cằm để ở bả vai mảnh khảnh của cô: “Được, anh nghe em, sau này nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ.”
Trang Noãn Noãn nghe rồi mới mím môi cười: “Được, anh nhất định phải nhớ đó.”
Kiều Mộ Trạch phát hiện, có vẻ gần đây cô đã có chút có da có thịt, ôm cũng thích lắm, xem ra Dương Lệ đúng là đã chăm sóc cô rất chu đáo.
“Anh đi đường dài, chắc là mệt rồi, mau vào nghỉ đi.”
Trang Noãn Noãn dắt tay anh.
Kiều Mộ Trạch gật đầu, đi theo cô vào phòng khách.
Trang Noãn Noãn không biết anh xảy ra chuyện, nếu cô biết, chắc chắn sẽ đau lòng chét mắt.
Dĩ nhiên, Kiều Mộ Trạch cũng không định cho cô biết, anh đã muốn giấu thì sẽ giấu đến cùng.
“Anh ăn sáng chưa? Có muốn em làm chút gì cho anh ăn không?” Trang Noãn Noãn còn lo bữa sáng anh chưa ăn.
“Anh ăn rồi, hay là để bữa trưa đi!” Kiều Mộ Trạch nói.
“Được! Em bảo chị Dương Lệ mua ít đồ ăn, em tự nấu thì thế nào? Dạo này trù nghệ của em có tiến bộ đấy.” Trang Noãn Noãn tự tin nói.
“Được! Vậy anh chờ bữa trưa của em.” Kiều Mộ Trạchcười, chỉ cần ở bên cô, dù thế nào tâm trạng cũng rất tốt.
Khoảng thời gian này, anh ở bệnh viện dưỡng thương, thêm cả chuyện của công ty nên anh tạm thời chưa có thời gian thăm dò chuyện của Kiều Huy Dương, sau đây, anh sẽ đề ý kỹ ông ta.
Chuyện năm đó, Trang Nghiêm Minh tự mình làm rất chu toàn, tra khoản nợ cũ cũng không có vấn đề gì, chỉ có tìm được sổ sách cũ của Trang Nghiêm Minh mới có thể tra xét cụ thể.
Bây giờ, điều quan trọng chính là quyển sổ đã không thấy tăm tích kia.
Trang Noãn Noãn mang một ly nước tới cho anh, lại mang trái cây, toàn bộ biệt thự đều sạch sẽ chỉnh tề, giống như từng được quét dọn qua vây.
Kiều Mộ Trạchnhớ anh không thuê người giúp việc, biệt thự sạch sẽ thế này, chắc là nhờ bàn tay cô.
“Em dọn dẹp ư?” Kiều Mộ Trạch đau lòng nhìn cô, biệt thự của anh lớn, nếu là cô làm, vậy chắc chắn là rất mệt mỏi.
Trang Noãn Noãn mím môi cười: “Dù sao em cũng rảnh, mỗi ngày quét một ít, không tính là vất vả.”
Kiều Mộ Trạch biết cô đặc biệt, cô không giống những cô gái anh từng gặp, không ham hư’ vinh, vật chất, cho dù khi lên sân khấu hào quang tỏa ra tức phía, nhưng trở về cuộc sống bình thường, cô vẫn sẽ nhẹ nhàng yên tĩnh vô cùng.
Cô là một người mâu thuẫn như thế đấy, mà anh lại yêu tất cả mọi điều từ cô.
“Sau này không cho em làm thế nữa, sau này thấy bản, cứ: để Dương Lệ gọi người ở công ty vệ sinh đến.” Kiều Mộ Trạchtrầm thấp ra lệnh.
Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Lúc này, điện thoại của Kiều Mộ Trạchvang lên, anh cầm lên nhìn, là mẹ anh, anh đứng lên nói: “Anh nhận điện thoại.”