Cố Manh Manh chu môi thì thầm.
Lục Tư Thần liếc mắt: “Em muốn ngụy biện?”
Cố Manh Manh lại im lặng.
Lục Tư Thần tiếp tục nói: “Đừng coi lời nói của anh như gió thoảng qua tai. Nếu để anh biết em còn vì chơi game mà không ăn cơm nữa thì anh sẽ ném hết máy tính của em ra ngoài.”
Cố Manh Manh đáng thương nhìn anh.
Lục Tư Thần không có bắt kỳ biểu cảm nào: “Anh không đùa với eml”
“Ừm, biết rồi.” Có Manh Manh gật đầu. . Đam Mỹ Sắc
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm một lúc, cuối cùng giọng điệu cũng dịu đi.
“Bé con, anh là vì tốt cho em…”
“Ume Có Manh Manh lại ôm cổ anh, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào cổ anh.
“Sao vậy?”
Lục Tư Thần buồn cười, bàn tay lớn vuốt ve lưng cô.
Có Manh Manh lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Hơi mệt…”
“Mệt thì ngủ đi.” Lục Tư Thần nói: “Đến nơi thì gọi em.”
“Ừm Cố Manh Manh đáp lại, từ từ nhắm mắt lại.
Kết quả là vừa ngủ liền ngủ một mạch hơn nửa giờ. Lúc cô mở mắt ra lần nữa thì đã về lại Hương Tạ Thuỷ Ngạn.
(Chỗ này lúc trước dịch thế nào thì bạn sửa lại giúp mình nhé.) Mà lúc này cô đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
“Lục Tư Thần…”
Có Manh Manh gọi một tiếng, ngồi dậy khỏi giường.
Tuy nhiên, cả phòng ngủ yên lặng, không có ai cả.
Cố Manh Manh chép miệng, chỉ đành xốc chăn lên, bước xuống giường. Sau khi tắm rửa xong, cô đi xuống cầu thang. Người quản gia đang đứng trong phòng khách nói chuyện điện thoại. Có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó. Vẻ mặt và sắc mặt của ông ấy không tốt lắm.
Cố Manh Manh đứng nhìn bên cạnh, mãi đến khi thấy quản gia cúp máy, cô mới hỏi: “Quản gia, có chuyện gì vậy?”
Quản gia lắc đầu, hai mắt đỏ hoe.
Cố Manh Manh chau mày, “Đã xảy ra chuyện gì à? Quản gia, ông bị sao vậy?”
Người quản gia nghẹn ngào: “Tôi, mẹ tôi ở nhà đột nhiên đổ bệnh…”
“Hả!”
Cố Manh Manh kêu lên, vội nói: “Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
“Đã đưa bệnh viện.” Người quản gia trả lời, “Nhưng, tình hình không tốt lắm…”
Cố Manh Manh lo lắng nói: “Vậy thì ông còn đứng ở đây làm gì? Mau đến bệnh viện xem đi.”
“Nhưng…”
Quản gia nhíu chặt mày, vẻ mặt lo lắng: “Tôi, tôi còn chưa đến ngày nghỉ…”
Cố Manh Manh tức giận: “Ông còn lo lắng những chuyện này làm gì? Quên đi, ông cứ đi đi, đừng lo lắng về công việc, tôi sẽ đến gặp Lục Tư Thần nói rõ ràng, anh ấy sẽ không trách ông…”
“Vậy…
Quản gia do dự.
“Nhanh lên đi chứ!”
Có Manh Manh thúc giục.
Quản gia suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy thì cám ơn thiếu phu nhân. Xử lý chuyện ở bệnh viện xong thì tôi sẽ trở lại ngay.”
“Ừm, ông đi đi!”
Có Manh Manh gật đầu.
Quản gia cúi đầu chào cô, xoay người chạy ra ngoài.
Có Manh Manh nhìn bóng lưng của ông ây mà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên giọng nói của người đàn ông: “Manh Manh?”“
Có Manh Manh quay đầu lại và nói, “Có, em ở đây!”