Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ôi chao! Nhiều người như vậy ư?"
Anh Tử nói: "buổi sáng hôm nay Ngô Thông còn nói, may mà tiên sinh có thần kỹ giải phẫu chữa thương của Hoa Đà, mới có thể chữa trị cho Tĩnh Từ trụ trì. Nếu không, những người này mà nổi giận thì không thể không đem hiệu thuốc của chúng ta hủy đi. Cho dù không đập phá cũng phải ở lại ăn uống cho chúng ta nghèo đói mới thôi".
"Ha ha". Đỗ Văn Hạo cười nói: "Các người bảo người ta là người xuất gia mà có thể đập phá ư!"
"Không phải là người xuất gia, đại bộ phận đi tới đều là tại gia cư sĩ, có đủ loại người, trong đó không thiếu những người có tướng mạo dữ tợn, cho nên Ngô Thông mới nói đùa như vậy.
"Không sợ!" Đỗ Văn Hạo sờ cái đầu của tiểu hổ, nói: "Tiểu Khả của chúng ta đã trưởng thành, răng nanh cũng đã mọc ra, ai dám gây sự với chúng ta, Tiểu Khả cắn hắn! Đúng không nào?"
Dường như tiểu hổ nghe và hiểu, ngửa đầu lên "Ngao! Ngao!" hai tiếng. Chỉ tiếc tiếng hổ gầm này khí lực không đủ, hoàn toàn không có cảm giác uy chấn sơn lâm mà giống như một tiểu miu miu đang nghêu ngao ca hát.
Nghe vậy Đỗ Văn Hạo có chút nhụt chí, đưa tay sờ sờ cái răng nanh nhỏ của nó: "Ngươi không cho Tiểu Khả ăn thịt hay sao vậy?"
"Cho ăn mà, mấy ngày trước ta nhìn thấy răng nó dài ra liền đưa canh thịt vụn cho nó ăn, nhưng mà tiểu gia hỏa này chỉ ngửi ngửi, cũng không chạm đến, tiếp theo liền chui vào ổ chó bú sữa. Ta lại làm thịt bò cho nó, nhưng nó ngậm miệng ngoe nguẩy cái đầu nhỏ không ăn giống như là độc dược. Quả thật không có biện pháp".
"Tại sao lại như vậy?" Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói.
"Như vậy đó. Ta trước tiên giúp ngài rửa mặt. Chờ một lúc ta đi tìm khối thịt đưa đến. Để xem nó có ăn không".
"Để ta tự mình rửa, ngươi đi tìm thịt đi. Ta cho nó ăn".
Anh Tử đáp ứng liền xoay người ra khỏi cửa. Chỉ chốc lát nàng đến một cái giỏ xinh xắn mà tinh xảo tiến vào đặt trên bàn. Lấy ra vài món điểm tâm cùng cháo đặt trên bàn. Nói với Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh. Ăn điểm tâm nào".
"Không vội. Cho ta một miếng thịt. Ta xem xét tiểu hổ này một chút".
Anh Tử từ trong cái giỏ lấy ra một khối thịt bò đã luộc chín đưa cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo xé thịt bò thành sợi. Đưa tới bên mép tiểu hổ. Hổ ta ngửi ngửi, xoay đầu rồi không tiếp tục để ý tới nửa.
"A! Đây là thịt bò! Ngu ngốc! Ăn mau! Không ăn thịt thì có còn là lão hổ nửa không? Chẳng lẽ ngươi muốn làm bò dê ăn cỏ cây sao? Mau ăn!" Đem thịt bò nhét vào miệng tiểu hổ. HỔ ta lắc đầu xoay đông xoay tây tránh né. Cuối cùng dứt khoát đem đầu giấu vào giữa hai chân. Chỉ lộ ra hai con mắt nhỏ đen bóng mà nhìn Đỗ Văn Hạo.
"Tiểu gia hỏa này! Không ăn thịt sao được, chung quy lại ngươi cũng không thể bú sữa chó cả đời mà!" Đỗ Văn Hạo liếc mắt thấy bát cháo của mình, liền đem thịt bò đã xé nhỏ cho vào bát cháo dùng đũa khuấy đều, đặt trên mặt đất sau đó đem tiểu hổ đặt ở bên cạnh: "Này! Cháo thịt thơm mát ngào ngạt nhanh ăn đi!"
Tiểu hổ ngửa đầu liếc nhìn hắn một cái, duỗi cái đầu vào trong bát khịt khịt thử thăm dò, sau đó liền liếm "chèm chẹp".
"Ha ha! Cuối cùng đã ăn rồi!"
"Vẫn là tiên sinh có biện pháp!" ANh Tử cao hứng mà ngồi xổm xuống quan sát tiểu hổ, chỉ chốc lát liền "A!" một tiếng: "Hình như không đúng vậy, như thế nào chỉ ăn cháo thôi, thịt xé nhỏ một sợi cũng không động tới!"
"Hả!" Đỗ Văn Hạo cẩn thận nhìn vào. Quả nhiên, trong bát cháo đã vơi non nửa nhưng thịt xé nhỏ vẫn còn nguyên trong bát: "Cái tên tiểu hoạt đầu (1) này! Tại sao lại chỉ ăn cháo không ăn thịt, chẳng lẽ nghe được bên ngoài tụng kinh niệm phật cũng biến tính muốn xuất gia làm hòa thượng sao? Không ăn thịt là không thể được, trên núi cũng không có bánh bao cho ngươi ăn".
Anh Tử cất tiếng cười cười "hì hì": "Tiên sinh đừng lo lắng, từ từ sẽ được, ta cho nó ăn nhiều lần, hẳn là sẽ ăn".
Đỗ Văn Hạo vội vàng ăn xong điểm tâm, xuống lầu đi vào trong viện, liếc mắt nhìn vào hậu viện, trước đó vài ngày mới mua được chỗ đó, các công tượng đang thi công, phòng ốc đã xây cất được non nửa rồi, kết cấu hầu hết đều bằng gỗ, ước chừng một thời gian ngắn sẽ hoàn thành rồi.
Đỗ Văn Hạo đi tới phòng bệnh của Tĩnh Từ trụ trì, Tĩnh Từ sư thái đã tỉnh dậy, trong phòng có rất nhiều người, đại bộ phận là tại gia cư sĩ, hơn nữa xem trang phục họ mặc có thể thấy phần nhiều là những người có chút thân phận, đang hớn hở mặt mày cùng Tĩnh từ sư thái nói chuyện. Hiển nhiên, những người này vì Tĩnh Từ sư thái chuyển nguy thành an mà cao hứng.
Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, vội vàng đứng dậy làm lễ.
Trong đó có một người trung niên vẻ mặt phúc hậu, xem bộ dáng như là một hỏa nhân tiểu mục đầu, tiến lên khom người, mỉm cười nói: "Đỗ đại phu, kẻ hèn này họ Phó, Phó Trường Hữu, là chưởng quỹ của của Thụy Đức Mễ Hành ở phủ thành, cũng là đại đệ tử tại gia cư sĩ của Tĩnh Từ sư thái, ngày hôm qua ta nghe nói phải sư phụ tới nơi này cầu y, liền thông báo với các sư huynh đệ tại gia cư sĩ chung quanh đi tới đây, cho nên mới đến chậm. Chúng ta đi cả đêm, nửa đêm mới tới đây, sáng nay biết được Đỗ đại phu thi triển thần kỹ giải phẫu của Hoa Đà cứu tính mạng của sư phụ ta, ta cùng sư huynh đệ cảm kích vô cùng, đoàn người cũng tự tụng kinh niệm phật, vì Đỗ đại phu mà cầu phúc".
Đỗ Văn Hạo cực kỳ kinh ngạc: "Bọn họ ở cửa tụng kinh niệm phật, là để cầu phúc cho ta? Ha ha, ta còn tưởng là vì Tĩnh Từ trụ trì cơ".
"Tối hôm qua tụng kinh niệm phật là vì sư phụ lão nhân gia mà cầu nguyện, sáng nay sau khi biết sư phụ đã bình an, mọi người liền vì Đỗ đại phu mà tụng kinh cầu phúc, để biểu đạt sự cảm kích".
"Điều này thật không dám. Ha ha".
"Đó là điều phải làm, mọi người đã thương nghị, muốn làm một cái gì đó để biểu đạt cảm kích đối với Đỗ đại phu".
Đỗ Văn Hạo cuống quýt khoát tay bảo không cần khách khí, ngồi xuống ở bên giường, phục chẩn cho Tĩnh Từ sư thái. Sau khi chẩn mạch, nhìn lưỡi tượng, hỏi Tĩnh Từ sư thái cảm thấy như thế nào.
Tĩnh Từ sư thái nói: "Bần ni cảm thấy tốt hơn rất nhiều, đa tạ Đỗ tiên sinh đã cứu mạng".
Đỗ Văn Hạo khách khí vài câu, rồi nói: "Tràng vị của đại sư bị thủng, chờ sau khi đại sư bình phục, ta sẽ khai thêm cho đại sư một đơn thuốc nữa, phục xong mấy thang này, là có thể trị khỏi, chỉ là bình thường phải chú ý điều dưỡng, không thể vì nóng vội mà làm việc quá sức mệt nhọc".
Tĩnh Từ khẽ gật đầu: "Đỗ tiên sinh nói đúng, bần ni cảm ơn nhiều. Nghe nói, đệ tử Không Huệ của bần ni trúng phong, không biết bệnh tình ra sao rồi?"
"Không cần lo lắng, Cung Minh đại phu đã kê đơn, còn có Tiền Bất Thu đang ở đó, chắc là không có trở ngại gì, rất nhanh có thể khang phục".
Đỗ Văn Hạo dặn dò nữ ni có trách nhiệm chăm sóc sư thái, bảo các nàng dìu đỡ Tĩnh Từ trụ trì rời giường, ở trong phòng chậm rãi đi lại để giúp tràng vị khôi phục công năng bình thường, tránh cho ruột dính liền.
Từ trong phòng đi ra, Đỗ Văn Hạo đi tới phòng Không Huệ sư thái.
Cung Minh và Tiền Bất Thu đang ở trong này, thấy hắn tiến vào, cùng đứng dậy nghênh đón.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Cung Minh lắc đầu nói: "Tình huống không tốt, thần trí u mê, nằm mãi không tỉnh, mặt đỏ hơi thở đứt đoạn, trong cổ phát ra tiếng đờm khò khè, nửa người không thể cử động. Đỗ đại phu, ngài cũng hỗ trợ phục chẩn, nói ra ý kiến đi".
Trong lòng Đỗ Văn Hạo trầm xuống, chứng bệnh này cùng loại với xuất huyết não, nếu như quả thật là xuất huyết bên trong, vậy thì sẽ rất phiền toái, hắn nghĩ tới thuật thanh trừ huyết thũng. Nhưng mà không có thiết bị chiếu quang quét hình định vị vùng huyết thũng, giải phẫu não là chuyện tình không thể tưởng tượng được, đại não cùng khoanh bụng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, không thể phẫu thuật não như là phẫu thuật khoang bụng. Phải từ từ tra tìm từng vị trí. Hơn nữa, thuật mỗ não thanh trừ huyết thũng chỉ thích hợp với những phạm vi tương đối nhỏ, không thích hợp với chứng trúng phong. Xem ra, chỉ có thể sử dụng phi giải phẫu để chữa trị, trung y phi giải phẫu trị xuất huyết não cũng có rất nhiều bệnh án đã thành công, hơn nữa dự đoán bệnh tình thường so với giải phẫu dễ hơn rất nhiều.
Đỗ Văn Hạo ngồi bên cạnh, ngưng thần chẩn mạch, xem xét hai tròng mắt, phản xạ vành mắt đã tiêu thất, hai đồng tử lồi ra. Sở lên trán cảm thấy nóng bỏng.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi mấy người đệ tử của Không Huệ sư thái về đồ ăn thức uống cùng thói quen xưa nay của bà, sau đó nói: "Sư thái chất lưỡi hồng, đài vàng đậm, mạch huyền đập nhanh liên tục, do phong hỏa đờm nhiệt, tà thực nội bế thần cơ chi tượng, chứng can dương hóa phong, cùng đờm hỏa cản trở thanh khiếu, dự đoán chính xác là do trong tạng cấp hậu!"
Cung Minh với Tiền Bất Thu đều cho rằng trúng phong là do ngoại phong, là do tầng bảo vệ bên ngoài không vững chắc làm cho phong tà xâm nhập vào mạch lạc, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói tới loại đờm hỏa làm cho trúng phong mà Đỗ Văn Hạo vừa trình bày. Những kiến thức này cùng sở học của họ hoàn toàn khác biệt. Nhưng mà, Đỗ Văn Hạo liên tục thành công phẫu thuật chữa thương hai ca bệnh , làm cho bọn họ không thể không quan tâm tới quan điểm của Đỗ Văn Hạo.
Cung Minh hỏi: "Lão hủ đối với những lời Đỗ đại phu có chút khó hiểu, xin thỉnh giáo, đờm hỏa này gây ra trúng phong như thế nào?"
"Theo trường hợp của sư thái mà nói, ta đã hỏi sư thái thì thấy: về phương diện ẩm thực không tốt, thích đồ ngọt, nội thương tỳ vị, ẩm ướt tích lại mà sinh nhiệt, làm cho can dương tự động kháng lại, dương hóa thành nội phong, dẫn động tâm hỏa, cùng với đờm hỏa cùng tấn công làm kinh lạc trong não bị tổn thương, kinh lạc vỡ làm huyết tràn ra. Dẫn tới não thần không có dinh dưỡng, tới mức não khiếu không thông, bất tỉnh nhân sự, phong đờm dồn ứ làm mạch lạc ngưng trệ, đến mức mặt co quắp, khóe miệng méo xệch, phong tà cùng đờm nhiệt ở cạnh kinh mạch, khí huyết tắc trở. Tứ chi cùng thân thể mất dinh dưỡng, thân thể phía bên phải không thể động, phong hỏa kháng càng mạnh, dương thịnh thì sinh liệt, đột ngột bộc phát nhiệt mãnh liệt".
Cung Minh liếc mắt nhìn Tiền Bất Thu một cái, nghi hoặc nói: "Đỗ đại phu lời ngài cũng có vài phần đạo lý, nhưng mà... ha ha, thật quá sức tưởng tượng. Xưa nay trong y điển đều nói là mạch lạc trống rỗng, phong thừa cơ mà xâm nhập dẫn tới trúng phong, chưa từng nghe qua...".
Tiền Bất Thu nói chen vào: "Sư phụ ta đã từng nói, nói ngoài miệng, cho dù nghe rất đúng nhưng mà chưa chắc có thể chữa trị cho người bệnh. Hay là chúng ta không nên tranh luận nữa, để cho sư phụ kê phương chữa trị , xem có tác dụng hay không. Nếu là hữu hiệu, sau này trị trúng phong, chúng ta có nhiều hơn một phương thuốc".
Cung Minh gật đầu, hai người sử dụng thuốc không phương nào có thể ngăn cơn sóng dữ, ngược lại bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, chỉ có thể lui lại nhường cho người có tài.
Tối hôm qua cả một đêm Đỗ Văn Hạo đã cân nhắc chỉnh lý bệnh án này, trong đầu đã phải lần ra tất cả tri thức đã học qua về trúng phong. Chuyện đã tới trước mắt nhưng vẫn hoàn toàn mờ mịt, suy nghĩ một lúc, âm thầm cắn răng một cái, chắp tay nói: "Phương pháp này của ta chưa chắc có thể thành công, nói trước một chút để hai vị nghe, cùng nhau tham khảo, nếu không được, chúng ta lại đổi cách khác".
Tiền Bất Thu cười khổ: "Sư thái bệnh tình phát triển nhanh chóng chỉ sợ không còn nhiều thời gian cho chúng ta từ từ điều chỉnh phương thuốc đâu".
"Đúng vậy, ngày hôm nay chỉ có thể tuân theo mệnh trời, trước tiên nghe qua đơn thuốc của Đỗ tiên sinh, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, tìm một phương thuốc chính xác, toàn lực cứu chữa".
Đỗ Văn Hạo trầm ngâm chốc lát, âm thầm cắn răng, nói: "Dùng tam thất phấn cầm máu trừ ứ, tam thất phấn trị liệu trúng phong, bất kể là xuất huyết, hay là tắc động mạch não làm cho ứ trở, đều có thể trị. Mặt khác sử dụng an cung ngư hoàng hoàn cùng chí bảo đan thanh nhiệt trừ tà, thông suốt tinh thần, ba canh giờ sử dụng một lần, luân phiên sử dụng, trước tiên phải cầm máu, làm tỉnh thần trí, lui nhiệt, lại vừa chuyển nguy thành an".
(1) Hoạt đầu: Giảo hoạt, dối trá.