Tống Y

Chương 99: Tuyết đã rơi nhiều




Nhưng Cung Minh lại thấy hứng thú, dù sao Đỗ Văn Hạo cũng am hiểu thần kỹ của thần y Hoa Đà, cách giải thích cùng với bản thân mình khác biệt, làm cho hắn rất hiếu kỳ, chắp tay nói: "Đỗ đại phu, lão hủ thất lễ, xin mời Đỗ đại phu nói tiếp đi, lão phu muốn nghe kiến giả độc đáo của ngài, đường lối khác như thế nào".
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Hay là trước hết mời Cung đại phu cứu người trước đã".
Cung Minh lắc đầu: "Trúng phong liên quan tới sinh tử, bệnh nặng lắm thì cũng chỉ đến thế mà thôi, phải biện chứng chuẩn xác mới có hiệu quả, vội vàng hạ dược, không chỉ có mất công vô ích mà còn làm lỡ bệnh tình. Lúc này ý kiến của lão hủ cùng Tiền đại phu không đồng nhất, ngài nói đi chúng ta cùng nhau tham tường, để biện chứng chuẩn xác".
Đỗ Văn Hạo rùng mình, người này không hổ là danh y lâu năm, kinh nghiệm già dặn, lâm nguy bất loạn, tiếp theo cũng không từ chối nữa, sau khi chẩn mạch suy nghĩ một lát rồi nói: "Bệnh trúng phong biến đổi đa đoan, như gió thổi qua mấy lần. Nhưng mà tổng thể chia làm "cấp hậu và hoãn hậu" (1), trong tạng cấp hậu thì bệnh tình phát triển nhanh chóng, đau đầu kịch liệt, nôn mửa, trong một ngày sẽ bất tỉnh mấy canh giờ. Mà trong tạng hoãn hậu, thì ngất trong thời gian ngắn, thần trí lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ, bệnh tình phát triển từ từ, tứ chi và thân thể tê liệt tương đối nhẹ. Phải chuẩn xác phân biệt hai loại mới có thể phân ra cách dùng dược. Đối với trường hợp tạng cấp hậu thì không thể sử dụng phương pháp công thông phủ, nếu không bệnh tình sẽ gia tăng nặng hơn, sẽ càng nguy hiểm".
Ngưng thần suy nghĩ chỉ chốc lát, Cung Minh nói: "Cách giải thích của Đỗ đại phu thật là khác biệt, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ, theo cách nhìn của ngài, Không Huệ sư thái thuộc về loại nào?"
"Bệnh của Không Huệ sư thái còn chưa thể phán đoán, cần phải quan sát mấy canh giờ mới có thể xác định. Hiện tại là trúng phong vào giai đoạn ban đầu, trước tiên chỉ có thể biện chứng điều trị đồng thời lưu tâm quan sát, tùy thời điều chỉnh dụng dược".
"Vậy thì mời lão đệ biện chứng thử xem".
"Được! Coi như là thân thể sư thái khỏe mạnh, nhưng đang thời kỳ trời đông giá rét, vì Tĩnh Từ trụ trì mà cực nhọc ngày đêm không nghỉ, sau khi biết được trụ trì chuyển nguy thành an tâm tình kích động, phong đờm quấy nhiễu ngăn trở kinh lạc, chân khí không thể tuần hoàn trong thân thể, nửa lưỡi hoạt động không còn nhạy làm cho ngôn ngữ không rõ ràng, nửa người tê liệt. Đối với bệnh chứng này, ta nghĩ cần phải ích khí thông lạc, trừ phong hóa đờm. Chọn phương thuốc khả dụng gia tăng thêm hoàng phong tán. Chờ xác định "tạng cấp hậu" hay là "hoãn hậu" lúc đó sẽ điều chỉnh dược dùng".
Cung Minh hai tay vung ngang ra, cười khổ nói: "Thôi xong rồi, ba người cùng biện chứng, ba phương pháp. Nên theo ai?"
Trung y là như vậy, kinh nghiệm của từng cá nhân không giống nhau. Góc độ quan sát không giống nhau. Đối với việc phán đoán cơ chế gây bệnh cũng cho ra kết luận biện chứng bất đồng. Tất nhiên phương thuốc dùng cũng bất đồng.
Đỗ Văn Hạo nói: "Các vị sư thái đều chân thành mời ngài Cung đại phu chủ trì. Hiển nhiên việc này ngài làm chủ. Chúng ta cung cấp ý kiến tham khảo. Việc này không nên chậm trễ. Mời hạ phương đi thôi".
"Được. Trước tiên trị theo phương pháp của ta. Nếu không thể chữa trị thì tới các ngài".
Đỗ Văn Hạo nhìn thoáng qua mắt miệng đang méo xệch của Không Huệ sư thái. Trong lòng cười khổ. Mặc dù đại bộ phận trúng phong là do tắc động mạch não khiến cho thiếu máu trúng phong, nhưng cũng có một bộ phận là xuất huyết não máu rò rỉ tiến vào tổ chức não khiến cho xuất huyết trúng phong. Hai loại đều là cho tổ chức não tổn thương lâu dài. Nếu như cấp tính xuất huyết não làm cho trúng phong. Sẽ xuất huyết lượng rất lớn. Chỉ sợ cả ba phương dược cuối cùng cũng không có hiệu quả gì.
Cung Minh hạ phương để sư thái phục dụng vào, sau đó chỉ có thể chờ đợi kết quả.
Vốn giữa trưa ăn cơm xong phải đi chữa bệnh cho huyện thái gia. Đột nhiên có Tĩnh Từ trụ trì mang bệnh nặng được đưa tới. Vẫn bận rộn đến tối chạng vạng mới rảnh rỗi. Sau khi huyện thái gia mang tiểu kiệu tới. Đỗ Văn Hạo ngồi lên tiểu kiệu đi tới châm cứu cho huyện nha tri huyện xong liền trở lại Ngũ Vị đường. Trời đã tối đen.
Đỗ Văn Hạo tới trước phòng Tĩnh Từ trụ trì thấy bệnh tình vẫn ổn định, liền đi tới phòng bệnh Không Huệ sư thái xem xét.
Không Huệ sư thái nằm ở trên giường, bên giường có Cung Minh đang ngồi, đang vuốt vuốt chòm râu trầm tư suy nghĩ, mấy nữ ni hoặc ngồi hoặc đứng, ưu thương mà nhìn Không Huệ ở trên giường.
Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, chúng nữ ni vội vàng đứng dậy chắp tay chữ thập chào. Đỗ Văn Hạo khoát khoát tay, hỏi Cung Minh: "Đại phu! Bệnh tình của Không Huệ sư thái như thế nào rồi?"
Cung Minh như trong mộng mới tỉnh lại, lắc đầu cười khổ: "Bệnh tình càng lúc càng trầm trọng! Đến bây giờ thần trí hôn mê bất tỉnh, nửa người không thể cử động, mắt miệng lệch nhiều hơn. Xem ra, đơn thuốc của lão hủ không dùng được rồi. Tiền đại phu vừa mới đi, sau khi hai người lão hủ thương nghị, quyết định tiếp theo sử dụng đơn thuốc của Tiền đại phu, nếu tới buổi tối mà không có gì thay đổi thậm chí là bệnh tình tăng thêm thì dùng đơn thuốc của Đỗ đại phu".
Đỗ Văn Hạo nhìn bộ dáng của Không Huệ, trong lòng nặng nề, hahi vị lão trung y dùng phương dược cũng không có hiệu quả, không khỏi làm cho hắn một chút cũng không tin tưởng vào phương thuốc của chính mình.
Cả ngày hôm nay đều âm u, rồi ban đêm cũng tới, cuối cùng thì hoa tuyết lưa thưa nhẹ nhàng rơi rụng.
Trời đông giá rét mà, Anh Tử đã đem hỏa lò đến cho các phòng bệnh, ở phòng Đỗ Văn Hạo ngủ cũng gia tăng thêm một chậu than đỏ rừng rực.
Đã tới canh ba nhưng Đỗ Văn Hạo không một chút nào cảm thấy buồn ngủ, một mình ngồi cạnh hỏa lò sưởi ấm, trên bàn chất một đống sách y thuật, hắn đang tra điển tịch cùng bệnh án ghi chép lại về trúng phong, lục lọi trong một đống lớn, cảm giác thật sự là khi đọc sách chỉ hận thiếu phương.
Sau khi Tiền Bất Thu dụng dược một canh giờ, bệnh tình của Không Huệ sư thái cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp hơn. Tất cả mọi người rất sốt ruột, Đỗ Văn Hạo càng sốt ruột, hắn trở lại trong phòng bắt đầu tìm luận thuật về phương diện này. Nhưng là của thời Đường Tống.
Đối với bệnh trúng phong, các luận thuật đều trình bày theo "nội hư tà trung lập luận", cùng sở học của hắn quá khác biệt, thật là khổ não.
Đêm đã khuya, Đỗ Văn Hạo còn đang tra y thuật, Anh Tử đến thúc giục mấy lần, Đỗ Văn Hạo lúc này mới rửa mặt đi ngủ. Nhưng mà một đêm này ngủ cũng không an ổn, nằm mơ cũng nghĩ đến làm thế nào để chữ bệnh trúng phong, cho đến khi trời sáng, mới nặng nề thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Văn Hạo đang say mộng chưa tỉnh, mơ hồ có âm thanh ong ong truyền tới, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, trở mình một cái, chui vào tấm chăn ấm áp muốn tiếp tục ngủ một giấc nửa. Nhưng âm thanh nọ vẫn liên tục không ngừng, cũng không phải là ở trong mở mắt ra nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên không sai, dường như là thanh âm niệm phật tụng kinh. Hắn cảm thấy rất là kỳ lạ, chẳng lẽ chúng nữ ni cùng tại gia cư sĩ đang lên lớp buổi sáng? Không đúng, nếu vậy mấy người kia không thể phát ra âm thanh lớn như thế.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ. Nhớ tới bệnh tình của Tĩnh Từ trụ trì cùng Huệ Không sư thái, mặc dù hắn không nỡ rời khỏi ổ chăn ấm áp nhưng mà vẫn cố gắng bò dậy, lười nhác duỗi dài cái lưng, từ từ nhắm hai mắt hai chân lục lọi tìm giày dưới giường, không để ý đạp phải một vật gì đó rất mềm mại, vội vàng thu lại, con vật nọ "ngao" lên một tiếng, chạy vài bước, xoay lại nhìn, nghiêng cái đầu nhìn hắn. Đúng là tiểu hổ mà hắn đem về nuôi dưỡi Tiểu Khả.
Trời vừa sáng sớm con hổ này tỉnh dậy, từ ổ chó chui ra, đi dạo khắp nơi, nhìn thấy giày vải của Đỗ Văn Hạo liền coi nó là đồ chơi nghịch ngợm cắn xé. Đang cao hứng chơi đùa giày vải, Đỗ Văn Hạo dẫm một chân lên đầu nó làm cả hai giật mình.
"Tiểu Khả! Tới đây!" Đỗ Văn Hạo khom lưng, đưa tay vỗ vỗ.
Tiểu hổ chạy tới vài bước, vươn thân nhảy lên lòng bàn tay Đỗ Văn Hạo, thân mật mà liếm bàn tay hắn. Đỗ Văn Hạo mở miệng tiểu hổ ra nhìn tới nhìn lui, lúc này mới hơn một tháng, đầu lưỡi tiểu hổ đã bắt đầu trở nên thô ráp, răng nanh cũng đã nhú ra một đoạn nhỏ.
Đỗ Văn Hạo ôm lấy tiểu hổ, cúi xuống xỏ giày vải vào, đi tới bên cửa sổ, thanh âm niệm kinh tụng phật càng lớn hơn, dường như có rất nhiều người, lại đều đặn mà thấp giọng ngâm tụng, mặc dù thanh âm cũng không lớn nhưng nhân số đông đổi tất nhiên sẽ nghe rất lớn.
Không thể có nhiều hòa thượng tụng kinh như vậy chứ? Trong trí nhớ dường như ở phụ cận không có chùa miếu gì mà. Đỗ Văn Hạo đang nghi hoặc, một luồng hàn phong lạnh thấu xương thổ vào làm cho hắn không tự chủ được mà rùng mình một cái. Đưa tay khép cửa sổ lại một chút, chỉ thấy trời âm u, bông tuyết đang thưa thớt phiêu dật.
Giương mắt nhìn lên, xa xa là dãy núi, gần chỗ phòng ốc thụ mộc cùng với phía dưới sân cũng đã trở thành một mảnh mờ mịt trắng xóa.
Tuyết rơi! Tuyết rơi thật nhiều! Khó trách lại lạnh như vậy.
lúc này, cửa phòng "kẹt" một tiếng bị đẩy ra, nha hoàn Anh Tử bưng một chậu nước nóng hôi hổi tiến vào: "Tiên sinh, rửa mặt thôi! Người đứng ở nơi gió lùa, cẩn thận bị lạnh!"
Từ buổi tối mà Anh Tử giúp hắn tắm rửa kỳ cọ thân thể, Đỗ Văn Hạo ngủ đã không cài then cửa nữa, như vậy Anh Tử có thể thuận tiện ra vào, thỉnh thoảng có những buổi tối có người tới khám bệnh nặng cũng dễ dàng tiến vào gọi hắn xuất chẩn.
Anh Tử đặt chậu nước xuống, sau đó chạy tới đóng cửa sổ, tiếp lấy tiểu hổ trong tay Đỗ Văn Hạo, đặt vào ổ chó. Rồi lại chạy đến bình phong bên cạnh hỏa lò gỡ xuống một kiện trường bào dày cộm mới tinh đi tới giúp Đỗ Văn Hạo mặc vào. Trường bào này đã được làm ấm, khoác lên người rất thoải mái.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Tĩnh Từ sư thái như thế nào rồi?"
"Rất tốt, sáng sớm ta đã đi kiểm tra, thấy đã hoàn toàn tỉnh táo, những môn nhân trông nom sư thái nói, nửa đêm tối hôm qua Tĩnh Từ sư thái đã thông khí, theo phân phó của ngài thông khí có thể ăn vào một ít thức ăn lỏng, cho nên đã dùng một ít cháo, ăn non nửa bát, sáng nay tinh thần đã khá hơn nhiều. Nhưng mà Không Huệ sư thái bệnh tình thật sự không tốt, dùng xong thuốc dường như không có hiệu quả gì, hai tròng mắt với miệng vẫn đang méo xệch, đầu óc không tỉnh táo, ngay cả nói cũng không được".
"Cung đại phu đã dậy chưa?"
"Đã dậy, nghe nói đã chẩn phục qua cho Không Huệ sư thái. Đúng rồi, Tiền thần y cũng đến, hai người cùng nhau hội chẩn".
"Giờ đây có người bệnh tới không?"
"Tới, đã tới từ sớm rồi. Từ lúc chưa tới thời gian mở cửa hiệu, ngoài cửa cũng đã có người bệnh chờ mở cửa cầu y".
"Ồ, tuyết rơi thế này, tại sao không mở cửa cho họ tiến vào?"
"Hì hì, tiên sinh, điều này không cần ngài khó nhọc phân phó, phu nhân đã sai người mở cửa rồi, để cho mọi người chờ ở trong phòng, đợi ngài rời giường, sẽ xem bệnh".
"ha ha, phu nhân các ngươi thật chu đáo. Đúng rồi! Bên ngoài tại sao lại có nhiều người niệm kinh như vậy?"
"Nghe nói là tins chúng từ phủ thành đi tới, đến để tụng kinh cầu khẩn cho Tĩnh Từ trụ trì, ở ngay hai trên đường trước cửa hiệu chúng ta khoanh chân ngồi tụng- kinh. Tới vào lúc nửa đêm tối hôm qua, phu nhân để cho họ vào nhà nghỉ tạm, nhưng nhiều người lắm chứa không nổi, bọn họ đành phải thay phiên nhau tiến vào. Đứng ở cửa sổ nhìn qua Tĩnh Từ trụ trì sau đó lại đi ra ngoài, cả một đêm đều ngồi ở bên ngoài tụng kinh".
"Nghe thanh âm thì không ít người nhỉ?"
"Đúng vậy, mới đầu chỉ có hai mươi đến ba mươi người, sau đó người tới càng lúc càng nhiều, lúc sáng sớm ta đi xem xét, lúc này chỉ sợ đã hơn một ngàn người rồi, vẫn đang xếp hàng cầu khẩn!"
---------------------------------
(1) Cấp hậu và hoãn hậu: Thời gian chậm và thời gian nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.