Edit: Huyền Trân
Beta: Ano
Lâm Chấn Đông cùng với Lục Thừa Thiên rời khỏi nhà hàng trước, Lâm Lạc Chỉ vẫn ngồi im trong căn phòng đó, sau khi đưa tiền cho Lục Chấn Đông, ông ta cũng không quay lại để đòi nữa.
Ngồi trong căn phòng hơn 10 phút, Lâm Lạc Chỉ đứng dậy chuẩn bị rời đi. Không ngờ căn phòng được đặt riêng lại có người mở cửa bước vào.
“Nói xong rồi sao?” Thi Vãn Doanh ăn mặc vô cùng cao quý lộng lẫy, nhưng trong đôi mắt và chân mày cô tỏa ra một vẻ kiêu ngạo không thể phớt lờ.
Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng lùi về một bước, xoay người và nhanh chóng ấn nút mở chiếc bút ghi âm một lần nữa.
“Như thế nào?” Thi Vãn Doanh cởi một chiếc cúc áo sau đó vuốt mái tóc xoăn: “Tiểu Bạch thỏ bị cắn như thế nào, có đau không?”
Bả vai của Lâm Lạc Chỉ thẳng tắp nhưng rất căng thẳng, cô đã bình tĩnh mạnh mẽ trong mấy ngày qua.
“Tôi sẽ nói thẳng với cô.” Thi Vãn Doanh từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy xoay xoay trên mặt bàn rồi đưa tới trước mặt của Lâm Lạc Chỉ: “Đây là lúc Lục Kiến Trạch ở trong quán bar kia, cô xem thử đi.”
Lâm Lạc Chỉ nhìn chỗ được viết trên tờ giấy: “Đây là cái gì?”
Thi Vãn Doanh mỉm cười vẻ mặt tỏ ra bí ẩn: “Bí mật của Lục Kiến Trạch.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Lạc Chỉ lập tức sụp đổ trong nháy mắt.
Thi Vãn Doanh rất ngưỡng mộ vẻ mặt bình tĩnh của cô, cô gõ ngón tay lên bàn vài cái: “Chắc cô không biết, Lục Kiến Trạch bị mất ngủ rất nghiêm trọng từ sau khi gặp cô?”
Câu nói như sét đánh ngang tai của cô, cô gắt gao nắm chặt chiếc ghế, nhướng mắt lên vẻ mặt khó tin: “Cái, cái gì?”
Thi Vãn Doanh chỉ vào tờ giấy trước mặt cô: “Mặt đầu tiên, trên đó là nơi Lục Kiến Trạch đặt thuốc ngủ.”
Lâm Lạc Chỉ nhìn vào tờ giấy trước mặt, con ngươi run rẩy: “Không thể nào, anh ấy ngủ rất ngon.”
“Ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy thì sao?” Thi Vãn Doanh lập tức tiếp lời khiến cho cô không thể nói thêm lời nào nữa.
Những tàn thuốc phía sau quán bar kia, mùi hương nhàn nhạt trên người Lục Kiến Trạch dù như thế nào anh cũng không để lộ ra trước mặt cô, anh một mình âm thầm chịu đựng.
Một cơn ớn lạnh chợt ập đến sau gáy Lâm Lạc Chỉ, máu trong người cô như đang ngưng động trong vài giây.
Từ trong túi Thi Vãn Doanh lấy điện thoại ra, lấy một tấm ảnh đưa tới trước mặt Lâm Lạc Chỉ: “Đây là tờ giấy xin đi ra nước ngoài và chi phí của Lục Kiến Trạch, nó được giấu ở phía sau hai tờ giấy này, cô đoán xem vì sao anh ấy không vứt bỏ, không xé nó đi?”
Sự sợ hãi trong mắt Lâm Lạc Chỉ thoáng lên phút chốc.
Thi Vãn Doanh hơi khom người và nói: “Vì anh ấy không ngờ được rằng mình sẽ lại lần nữa từ bỏ ước mơ, không ngờ mình đưa ra quyết định như ba năm trước, cuối cùng nhận lại ba năm vô cùng đau khổ.”
Thần kinh căng thẳng của Lâm Lạc Chỉ ngay lập tức bùng nổ. Đây là điều trong lòng cô cảm thấy áy náy và có lỗi nhất đối với Lục Kiến Trạch. Cho dù Lục Kiến Trạch nói anh không bận tâm, cho dù Lục Kiến Trạch luôn tỏ ra anh không hối hận. Nhưng âm thanh của những thước phim bằng tiếng Anh, tiếng nói của anh trong căn phòng năm đó và cùng với vô số quyển sách bài tập tiếng Anh đều trở thành ác mộng với cô, là cô đã đánh gãy đi ước mơ của người yêu.
Lâm Lạc Chỉ luôn hỏi anh rằng anh có hạnh phúc khi ở bên cạnh cô hay không, nhưng thật ra điều cô muốn hỏi là “Bây giờ anh có hối hận không?”
Nhưng cô biết khi cô hỏi câu này Lục Kiến Trạch sẽ rất tức giận cho nên cô phải thay đổi cách hỏi, nhưng trong rất nhiều đêm những cơn ác mộng của cô đều vang lên giọng nói đầy hối hận của Lục Kiến Trạch, ngay khi cô tỉnh dậy bản thân cô vẫn được anh gắt gao ôm chặt vào lòng.
Thi Vãn Doanh nhìn cô đang run rẩy, thổi nhẹ lên móng tay: “Lần đầu tiên, anh ấy vì cô mà bỏ đi sự tự do, một mình đến đây bắt đầu lại từ đầu, những chuyện phiền lòng trước đây lại quay về, anh ấy cần học tập, phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, lúc nào cũng phải đối mặt với việc người cha cầm thú kia sẽ quay lại đòi tiền.”
“Bây giờ, cô lại làm thức tỉnh “con quỷ” thứ hai trong anh ấy..” Thi Vãn Doanh cười nhạo một tiếng: “Cô nói xem kiếp trước Lục Kiến Trạch nợ cô điều gì sao?”
Tay Lâm Lạc Chỉ run rẩy nắm chặt chiếc túi, rất nhiều giọng nói vang lên trong đầu cô, như sắp nổ tung.
“Hãy buông tha cho anh ấy, Lâm Lạc Chỉ, đơn phải được gửi lên trong vòng một tuần sau khi khai giảng. Nếu cô còn nhớ Lục Kiến Trạch đã đối xử với cô tốt như thế nào, xin cô hãy trả anh lại một cuộc sống thoải mái, trong sạch. Anh ấy đã quá đủ mệt mỏi rồi, đừng dùng những điều này để kìm hãm anh ấy. Bây giờ, tình yêu của cô không phải là duy nhất, bất cứ ai cũng có thể yêu anh ấy như cô nhưng mà cô thì lại chỉ mang tới phiền phức cho anh ấy.”
Lâm Lạc Chỉ bị Thi Vãn Doanh đưa đến trước cửa quán bar, cô như bị nhốt trong một căn hầm băng, cô như một cái xác không hồn đi theo người phục vụ đi tới căn nhà, nhập mật khẩu vài lần.
Hai nơi đó rất bí mật, một là trong cái ngăn tối của tủ đầu giường, hai là ngăn dưới cùng của ngăn bàn.
Đôi tay cô như mất hết cảm giác lấy đồ ở hai nơi đó ra.
Lâm Lạc Chỉ ngồi trên ghế sô pha và nhìn hai tờ giấy trước mặt như một vũng nước bị đọng lại.
Hôm nay Lục Kiến Trạch đi họp ở công ty cho thuê xe của anh, trước hai tiếng vào buổi tối sẽ về nhà.
Anh vừa bước vào nhà, Lâm Lạc Chỉ trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh đã ôm chầm lấy anh.
Lục Kiến Trạch hơi khựng lại một chút sau đó trực tiếp ôm lấy cô, hôn lên trán cô: “Sao vậy em?”
Sắc mặt Lâm Lạc Chỉ chưa kịp khôi phục về trạng thái bình thường, nhưng nụ cười trên mặt lại tỏa ra một niềm hạnh phúc không muốn để lại những tiếc nuối.
“Lục Kiến Trạch, anh muốn em không.” Cánh tay cô run run đặt trên chiếc cổ anh, nhẹ nhàng hôn môi và vành tai.
Dục vọng trong mắt Lục Kiến Trạch bỗng tăng vọt, bàn tay đang ôm eo Lâm Lạc Chỉ không ngừng siết chặt.
“Vợ à.” Anh gọi cô một tiếng sau đó thở nhẹ.
Hai má Lâm Lạc Chỉ hơi ửng đỏ, đôi mắt mơ hồ mà nhìn anh, trong ánh mắt sâu thẳm của anh, cô lại hôn lên môi anh.
Nụ hôn của cô lúc đầu nhẹ nhàng cẩn thận nhưng ngay sau đó lại hơi mất kiên nhẫn.
Lục Kiến Trạch khẽ thở dài một hơi, rồi bế cô trở lại phòng ngủ.
“Anh đi tắm đây.” Lục Kiến Trạch hôn cô.
Lâm Lạc Chỉ miễn cưỡng mà nắm lấy cà vạt của anh.
Ánh mắt Lục Kiến Trạch càng sâu hơn, trong chốc lát anh thì thào nói: “Anh ôm em tắm cùng.”
Lục Kiến Trạch không làm tới bước cuối cùng, anh sợ cô sẽ đau, và sợ những lo lắng trong cô vẫn chưa biến mất.
Chỉ có điều, hôm nay Lâm Lạc Chỉ vừa khóc lóc vừa van xin. Cô nhìn anh với đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Trong lòng Lục Kiến Trạch lập tức mềm nhũn, anh lấy một gói bao cao su từ kệ bên cạnh, đặt vào tay Lâm Lạc Chỉ, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô: “Vợ, em giúp anh đeo vào.”
Màn sương nước trong phòng tắm phủ hết lớp này đến lớp khác, người bên trong đi ra và quay lại giường ngủ.
Đầu óc, tâm trí của Lâm Lạc Chỉ bối rối cuối cùng đã bị bao trùm bởi những khoảng trống.
Những dấu hôn trên người cô trải dài từ trên xuống dưới, cô nằm trong lòng của Lục Kiến Trạch, mặt trời ngoài cửa sổ cũng đã lên cao.
Ngón tay cái của Lục Kiến Trạch vuốt ve bên mặt của cô.
“Ngủ đi.” Lục Kiến Trạch trầm giọng nói.
Lâm Lạc Chỉ từ từ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, Lục Kiến Trạch cảm nhận được ẩm ướt nơi lồng ngực với đôi mắt đen láy.
Cô tỉnh lại đã là ban đêm, Lâm Lạc Chỉ theo bản năng sờ qua bên eo, nhưng cô không cảm nhận được có cánh tay nào ở đó, cô mở to mắt và tỉnh dậy.
Cô ngồi trên giường che ngực thở hổn hển, căn phòng im lặng tràn ngập những tiếng thở dốc của cô.
“Lục Kiến Trạch.” Cổ họng Lâm Lạc Chỉ gần như không phát ra tiếng, cô xoa cổ họng mình thật mạnh.
Cô muốn đứng dậy, nhưng phát hiện hai chân cô bủn rủn, cô chắt chặt môi dưới, căng da đầu, hít thở sâu nhiều lần rồi mới bước xuống sàn.
Cơn đau dần dần chuyển sang tê dại mất cảm giác, Lâm Lạc Chỉ mặc áo ngủ từ trong phòng ngủ bước ra và dựa vào vách tường.
Trong phong khách chỉ có một chiếc đèn sáng, nhưng vẫn không có bóng dáng của Lục Kiến Trạch, Lâm Lạc Chỉ chậm rãi nhìn xung quanh nhà, nhưng vẫn không thể tìm thấy Lục Kiến Trạch, anh thật sự không có ở đây.
Lâm Lạc Chỉ cầm ly nước và ngồi trên ghế sô pha.
Ánh mắt cô lơ lửng, nhưng ngay sau đó cô lại nhìn thấy chiếc túi lộ ra ở góc đệm của ghế sô pha.
Cả ngày hôm qua nó ở trên lưng cô, bên trong là một chiếc bút ghi âm.
Lâm Lạc Chỉ nhấp một ngụm nước, chậm rãi đi tới kéo chiếc túi về phía mình, vừa mở ra đồng tử cô co rút lại, như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, thân thể cô chợt đông cứng.
Lục Kiến Trạch chưa bao giờ đụng chạm vào đồ vật của cô, không, chắc nó bị lạc mất ở đâu đó rồi.
Đầu gối cô lại sưng lên một cách nhanh chóng, nhưng Lâm Lạc Chỉ lại không có thời gian để quan tâm đến nó, cô điên cuồng lục tung những nơi cô đã đến trong căn nhà vào ngày hôm qua.
Trôi qua nửa tiếng, cô không tìm thấy bất cứ thứ gì, Lâm Lạc Chỉ ôm lấy ngực của mình, buộc bản thân phải chấp nhận sự thật rằng Lục Kiến Trạch đã lấy nó.
Tờ đơn xin ra nước ngoài vẫn còn ở trong tủ, Lâm Lạc Chỉ cầm mang qua.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Lạc Chỉ ngồi trên sô pha thở dài mấy hơi nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào tờ đơn trên bàn trà.
Vào khoảng mười giờ tối, Lục Kiến Trạch quay về anh mang theo một thân phát ra khí lạnh, vừa vào cửa liền gặp Lâm Lạc Chỉ đang ngồi trên sô pha.
Anh đã sống ở đây, những nỗi đau như dao cắt lại một lần nữa diễn ra trước mắt. Ánh mắt Lâm Lạc Chỉ đen láy và không một chút ánh sáng, những ánh mắt mơ hồ tối qua đều đã tan biến.
Anh đứng ở đó thật lâu, cho đến khi nắm đấm trong tay anh nắm chặt đến mức không còn sức lực.
Anh thay giày, cởi áo khoác sau đó đi đến trước mặt Lâm Lạc Chỉ.
Cổ họng Lâm Lạc Chỉ phát ra một tiếng rất nhỏ: “Anh ngồi đi.”
Lục Kiến Trạch ngồi xuống chiếc ghế sô pha cách xa cô hơn một chút, Lâm Lạc Chỉ ngửi thấy mùi khói thuốc dày đặc từ trên người của anh.
Từ đôi mắt lại một lần nữa chảy xuống giọt nước mắt, Lâm Lạc Chỉ cảm nhận được sự tức giận và buồn phiền đang tích tụ dần trong lồng ngực của mình.
Đôi mắt Lục Kiến Trạch sớm đã đầy những gân máu đỏ, anh mắt anh đáng sợ nhìn từ trên xuống dưới, mọi thứ trên cơ thể của Lâm Lạc Chỉ hết lần này đến lần khác.
“Lục Kiến Trạch.” Lâm Lạc Chỉ đưa đơn đăng ký qua và khàn giọng nói: “Anh đi đi.”
Cô vừa dứt lời, Lục Kiến Trạch đột ngột đứng dậy, cầm lấy tờ đơn rồi xe nhỏ.
Lâm Lạc Chỉ cắn chặt môi dưới, dùng hết sức lao đến nắm lấy cánh tay của anh.
Lục Kiến Trạch nhìn cô với đôi mắt đầy gân máu đỏ, nứt nẻ: “Lâm Lạc Chỉ, em có biết em đang làm gì không hả?”
“Tôi biết.” Lâm Lạc Chỉ thở mạnh: “Lục Kiến Trạch, tôi không cần anh nữa, tôi có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Anh ở bên cạnh tôi, tôi chỉ cảm thấy vô cùng áy náy và khó chịu, chúng ta đều là hành hạ lẫn nhau, trước đây tôi còn ngây thơ mới ở bên cạnh anh, nhưng hiện tại tôi đã trưởng thành, chúng ta không thích hợp. Lục Kiến Trạch anh đi đi, coi như tôi đang cầu xin anh.”
Lục Kiến Trạch thở hồng hộc ngồi ở đó, trên trán nổi đầy gân xanh giống như một con quái thú đang nổi giận.
“Lục Kiến Trạch.” Lâm Lạc Chỉ cắn chặt bờ môi đến mức đang rỉ máu: “Tôi xin anh.”
Mi mắt như sắp bị xé rách anh nhìn chằm chằm vào bờ môi của cô, anh đưa tay lên vuốt ve, mới phát hiện ra vết máu kia không cách nào lau sạch, nước mắt anh lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt.
Tiếng khóc của Lâm Lạc Chỉ càng lúc càng lớn, cuối cùng lại trở thành những tiếng khóc khàn nghẹn ngào đau đến xuyên thấu tim.
Ánh mắt Lục Kiến Trạch không có điểm nhìn, anh trầm giọng nói: “Lâm Lạc Chỉ, em hãy nghĩ kĩ lại, anh đi rồi anh sẽ không quay trở về thêm lần nào nữa.”
Lâm Lạc Chỉ tuyệt vọng gật đầu, nhưng trái tim cô đau nhói đến mức cô ngất xỉu.
Cô ngã xuống ghế sô pha như một con cá sắp chết vì thiếu oxy.
Lục Kiến Trạch đứng dậy, cúi người bế cô quay lại phòng ngủ.
Anh ngồi xuống mép giường, giúp cô chỉnh lại chăn dùng bàn tay to vuốt ve khuôn mặt cô, dường như muốn đem từng hơi thở của cô khắc sâu tận xương tủy.
Mép giường chỗ bị trũng kia rốt cuộc cũng biết mất, Lục Kiến Trạch lấy vali ra, yên lặng sắp xếp quần áo rồi nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Hai mắt Lâm Lạc Chỉ thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nước mắt cô không còn cảm giác nào chỉ chảy dài trên tóc, không biết qua bao lâu, phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, Lục Kiến Trạch đã rời đi.
Ngủ một giấc đến khi trời tối, Lâm Lạc Chỉ bị đánh thức bởi những tiếng gõ cửa.
Mí mắt nặng trĩu không thể mở ra được, cô sốt nhẹ cả đêm, thân thể ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính ướt hết vào người.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, cô nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều hôm sau.
Cô yếu ớt bước ra khỏi giường, thay một bộ đồ khác sau đó ra mở cửa.
Hàn Tứ Thăng vẻ mặt lo lắng đứng chờ ở cửa, nhìn thấy sắc mặt cô thân thể cứng đờ rồi chớp mắt một cái: “Chị dâu, chị…’
“Không sao đâu.” Lâm Lạc Chỉ nói: “Anh tới đây–”
Hàn Tứ Thăng lui về phía sau một bước nhìn Lâm Lạc Chỉ một cách cẩn thận, phát hiện cô đang lắc đầu, nhưng bên chân anh đầy những tàn thuốc lá. Lâm Lạc Chỉ nhìn vào chỗ đó, ánh mắt như đông cứng lại.
Nhìn tàn thuốc ở đây, ít nhất cũng phải là một bao thuốc lá, Lục Kiến Trạch đã đứng đây cả một đêm sao? Trái tim của Lâm Lạc Chỉ lại bắt đầu đau nhói.
Hàn Tứ Thăng nhìn cô dừng lại: “Chị dâu, hai người cãi nhau sao?”
Mí mắt Lâm Lạc Chỉ chua xót chớp chớp: “Không.”
Hàn Tứ Thăng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tại sao anh Lục lại rời đi? Thậm chí một lời chào còn chưa nói, thậm chí còn chặn chúng tôi. Tôi gọi tới quán bar và phát hiện anh ấy đã từ bỏ tất cả cổ phần ở một công ty cho thuê xe hơi.
“Chắc không phải vì cãi nhau mà đột ngột rời đi như vậy. Em thấy kỳ quá, lá đơn đi nước ngoài khi em đặt ở đó bị anh Lục ném đi mấy lần, em giấu trong tủ anh ấy, anh ấy lại trả. Đối với bản thân anh ấy, nếu anh có thể tự tìm lấy nó, anh đã nhanh chóng rời đi. Nhưng lần này lại đột ngột đi, còn đi gấp như vậy, chị nói xem, anh–”
“Anh vừa nói cái gì?” Lâm Lạc Chỉ kinh ngạc nhìn anh ta.
Hàn Tứ Thăng chớp chớp mắt, vội vàng giải thích: “Đúng vậy, giáo sư nhờ em thuyết phục anh ấy, em cũng nghĩ anh Lục nên đi ra nước ngoài giao lưu vì thành tích anh ấy rất tốt. Nhưng anh ấy không đồng ý, cho nên cuối cùng em phải giấu đi đơn đăng ký trong ngăn tủ, anh ấy như vậy sợ là đã đắc tội với giáo sư rồi.”
Lục Kiến Trạch không biết đơn đăng ký, Lục Kiến Trạch từ chối thẳng thừng, từ đầu đến cuối Lục Kiến Trạch không hề muốn đi ra nước ngoài.
Mặt Lâm Lạc Chỉ không còn một giọt máu, cô khó khăn mở miệng: “Vậy thì thuốc ngủ của anh ấy, anh có biết không…”
Hàn Tử Thăng đột nhiên nghiêm túc: “Anh Lục, chứng mất ngủ của anh ấy rất nghiêm trọng, khi anh ấy mới đến ký túc xá cả đêm đều không ngủ được, mấy ngày sau anh ấy liền dọn ra ngoài, lúc đó quán bar cũng vừa khai trương, em thấy những phú nhị đại đều không hiểu kinh doanh toàn dựa vào Anh Lục cả thôi. Anh ở căn phòng bên trong tận cùng ở quán bar, thật ra cách âm cũng không tốt lắm, cho nên thỉnh thoảng sẽ uống thuốc.”
“Tuy nhiên, chị dâu à. Anh Lục nói chuyện này cho chị sao, sau đó anh lại chặn hết chúng ta rồi sau đó xuất ngoại. Cái này không hề hợp lý.”
“Không phải.” Lâm Lạc Chỉ vội vàng nói: “Là tôi cầu xin anh ấy, tôi để anh ấy đi.”
Giọng cô run rẩy: “Có người nói cho tôi biết bí mật của anh ấy, tôi không thể trói buộc anh ấy nữa, anh qua bên kia sẽ tốt hơn.”
Hàn Tứ Thăng nhíu mày: “Còn có người biết? Là ai?”
Lâm Lạc Chỉ rũ mắt xuống: “Một người mẫu, anh không biết.”
“Người mẫu…” Hàn Tứ Thăng lặp lại, đột nhiên nói: “ĐM, không phải là Thi Vãn Doanh chứ?”
Lâm Lạc Chỉ đột nhiên ngẩng đầu: “Anh biết cô ấy?”
Hàn Tứ Thăng phấn khích vỗ tay: “Cô ta, mẹ nó là một tên biến thái. Cô ta đặt camera trong phòng anh Lục, đặt máy theo dõi, còn cho anh Lục uống thuốc kích dục, tất cả đều này đều có trong kịch bản của cô ta! Nếu không sao anh Lục có thể chuyển đến đây!”
“Anh, anh nói cái gì…” Lâm Lạc Chỉ khó tin nhìn anh đầy hoài nghi.
Hàn Tứ Thăng chợt nhận ra: “Người phụ nữ này đã yêu anh Lục từ rất lâu rồi, lúc mới thích anh ấy, cô ta luôn nhìn chằm chằm vào anh Lục, sau này không thành công theo dõi anh Lục, vì thế cô ta dùng rất nhiều thủ đoạn ghê tởm, Đm, lại là cô ta”
Lâm Lạc Chỉ bám chặt vào bức tường bên cạnh cô, hơi thở khó nhọc, Lục Kiến Trạch chưa từng nói điều này với cô.
“Đây là vũng đầm lầy, anh muốn đưa em ra ngoài.”
“Đừng vào, anh đưa em ra ngoài.”
Lời nói của Lục Kiến Trạch bỗng đập vào tai cô, hai chân Lâm Lạc Chỉ mềm nhũn ngã xuống đất, hai mắt nhìn thằng vào tàn thuốc ở nơi đó.
Cô nhìn chằm chằm chỗ kia thật lâu, cô cũng không còn nghe thấy Hàn Tứ Thăng nói cái gì nữa, cũng không biết Hàn Tứ Thăng rời đi lúc nào.
Lâm Lạc Chỉ bò tới, dùng lòng bàn tay gom tàn thuốc, cô loạng choạng đỡ cửa đứng dậy, từ trong phòng bếp cầm một cái hộp nhỏ, lại ngồi xổm xuống mặt đất, nhặt từng cái một.
Cô ôm những tàn thuốc đặt vào phòng ngủ, lại nằm vào trong chăn, nước mắt cô nhanh chóng làm ướt đầm cả một chiếc gối, Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nói: “Lục Kiến Trạch, anh ở bên anh em, anh thật sự không hạnh phúc,rất mệt mỏi, rất khó khăn.”
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, Lâm Lạc Chỉ tiếp tục nói: “Em hy vọng anh có thể gặp lại một người yêu anh, yêu anh hơn em.”
Lời nói của cô bồng trở nên nức nở, trái tim thắt lại, não thiếu oxy, đau như sắp chết: “Lục Kiến Trạch, em xin lỗi.”
Em xin lỗi, em đã yêu anh rồi, em xin lỗi, em lại làm anh tổn thương trong ba năm nữa, anh sẽ có một cuộc sống của riêng mình và cảm ơn anh đã xuất hiện bên cạnh em khi em cần…
Cơn bệnh kéo dài cả một tuần nhưng cô không xin nghỉ phép, cô chỉ đến lớp với cái đầu lơ mơ.
Lâm Chấn Đông không còn gọi lại, cứ như thể đã biến mất sau ngày hôm đó.
Vào cuối tuần thứ hai, Lâm Lạc Chỉ bị Lưu Tịch Duệ gọi đến nhờ giúp đỡ, cô đang thay quần áo thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng thay đồ bên cạnh.
“Này, thật không ngờ tới Thi Vãn Doanh trâu bò như vậy, theo đuổi người khác đến mức tới đồn cảnh sát.”
“Cái này do cậu không hiểu, miếng thơm ngon nhất không vào miệng được mới là ngon nhất. Cậu còn chưa thấy bạn trai của Lâm Lạc Chỉ, người đẹp trai, cao ráo ưa nhìn lại ân cần như vậy. Khi chân Lạc Chỉ lạnh anh ấy ngồi xổm xuống để lấy tay che lại làm ấm cho cô ấy, tớ hỏi cậu có người con gái nào chống đỡ nổi chứ.”
“Cậu cũng thật là, dù không nhịn được cũng không thể tán tỉnh, theo đuổi, người ta đã có bạn gái.”
“Cậu nhìn dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì của cô ấy có phải là người để tâm chuyện này không? Đạo đức chỉ là điều ở phía sau, cô ấy muốn làm gì thì làm, khuôn mặt ưa nhìn cũng không có gì lạ, có một ngày như bây giờ cũng không có gì hiếm lạ, hơn nữa tôi nghe nói cô ấy không có đi qua những lúc tuyển chọn mà là chuyển thẳng tới đây, cũng không biết cô ấy dùng thủ đoạn gì để tiến vào.”
“Chậc chậc, tớ đoán chắc vẫn là thủ đoạn bừa bãi đê tiện đó, có lẽ cô ta đã bắt được điểm yếu của Lưu Tịch Duệ, thậm chí còn cưỡng bức và đe dọa. Dù sao, lần này cô ta bị kết án rất nặng, cho dù phải trả giá hàng trăm triệu tệ chắc cũng không ai dám dùng.”
“Sao mà dùng được chứ,tin tức đầy tràn trên mạng rồi mà.”
Lâm Lạc Chỉ khiếp sợ đứng sững tại chỗ, trong chốc lát, cô lao ra khỏi phòng thay đồ lấy chiếc túi của mình, chạy lại đóng cửa, tìm kiếm tin tức với đôi tay run rẩy.
Năm phút sau, cô đặt điện thoại xuống, thẫn thờ nhìn cửa phòng thay đồ.
Bản tin không chỉ có Thi Vãn Doanh mà còn có hai cái tên được viết tắt của Lục Thừa Thiên và Lâm Chấn Đông.
Chỉ là tội của bọn họ còn nghiêm trọng hơn cả những gì trong chiếc bút ghi âm kia.
Trái tim Lâm Lạc Chỉ đập dữ dội, đêm trước khi Lục Kiến Trạch rời đi, anh mang theo một thân tỏa ra khí lạnh và mùi khói trở về…
Lâm Lạc Chỉ buộc mình phải bình tĩnh, nhưng có điều ngay sau đó đôi mắt cô đã phủ một lớp sương mù.
Lục Kiến Trạch đã xử lý những điều này trước khi anh rời đi, những lời này lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong tâm trí cô.
Trái tim Lâm Lạc Chỉ lại một lần nữa siết chặt, sự vuốt ve của Lục Kiến Trạch lúc gần đi dường như vẫn còn để lại một sự ấm áp trên khuôn mặt cô.
Lâm Lạc Chỉ không hối hận khi để Lục Kiến Trạch theo đuổi một cuộc sống thuộc về anh, chỉ là giờ phút này cô dám chắc rằng cả đời cô sẽ chẳng bao giờ yêu người nào khác trong đời nữa.
Bởi vì sẽ không có người giống như Lục Kiến Trạch, người sẽ từ bỏ cái tôi lãnh đạm của mình, trao tất cả sự dịu dàng, chu đáo trong lòng bàn tay của mình cho cô.
- -----oOo------