Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 49:




Edit: Huyền Trân
Beta: Serein
Ba năm sau.
Mùa xuân vào tháng tư ở trường đại học N, khí xuân ngập tràn, những bông hoa anh đào nở rộ.
Lâm Lạc Chỉ đạp xe xuyên qua công viên đi về phía trước, hôm nay cô phải làm một bài kiểm tra sau khi học đại học.
Cô đã hoàn thành bài kiểm tra ngành máy tính cao cấp mà trước đó Lục Kiến Trạch đã học, cô giành được hạng nhất trong lần thi đầu tiên.
Đã có rất nhiều người đang tập trung ở lối ra vào của toà nhà dạy học để thi vòng thứ hai, Lâm Lạc Chỉ dựng xe và lon ton chạy tới.
Cô đã đi đến đại học N rất nhiều lần, nhưng đó là khi cô còn ở bên Lục Kiến Trạch vào ba năm trước.
Mấy năm nay cô chuẩn bị cho kỳ thi, cô không dám tới vì có rất nhiều nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là do bệnh của cô, lo lắng, bất an nặng nề. Trước đây, nếu nhìn thấy những gì liên quan đến Lục Kiến Trạch cô sẽ mất kiểm soát vì vậy cô không dám ra ngoài, đi tới những nơi Lục Kiến Trạch từng ở mà cô chỉ ở nhà.
Nhưng cô phải tới, bởi vì cô cần tiếp tục đuổi theo quỹ đạo cuộc đời của Lục Kiến Trạch.
Đã có người đi ra từ phòng chờ, Lâm Lạc Chỉ cúi đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào.
Tòa nhà này thì không sao cả, Lục Kiến Trạch chưa từng đưa cô tới đây, Lâm Lạc Chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bước vào tòa nhà dạy học một cách thuận lợi, cô ngồi trong phòng đợi một lát, trên người Lâm Lạc Chỉ đã đổ đầy mồ hôi, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lúc rửa tay, cô nhìn chính mình trong gương, vô cùng gầy gò và có chút xuống sắc.
Cô bất giác cười khổ, quay mặt đi chỗ khác và tập trung rửa tay.
Thật ra, lúc Lục Kiến Trạch mới rời đi thì bệnh của cô cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng cô thường xuyên bận rộn với công việc và hay sốt nhẹ. Sau này, khi nghĩ đến Lục Kiến Trạch thì cô bỗng cảm thấy hồi hộp, khó thở và chóng mặt.
Cô chỉ nghĩ là do tinh thần sa sút, chỉ cần qua một khoảng thời gian rồi sẽ khỏi, nhưng cô không ngờ rằng nửa năm sau, cô lên cơn hoảng loạn, toàn thân như một con cá sắp chết. Cơ thể cô run rẩy, não thiếu oxy, tay không khống chế được mà sẽ cấu, cào lên bản thân mình, cuối cùng thì cô được đưa đến bệnh viện.
Khi bác sĩ tâm lý nói với cô về tình trạng của mình, Lâm Lạc Chỉ ngây người, hai mắt trừng lớn nhìn lên trần nhà của bệnh viện. Lúc đó, cô chỉ có một suy nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không thể nào đợi Lục Kiến Trạch được nữa, cho dù họ vẫn có thể gặp nhau và nếu có cơ hội đến với nhau một lần nữa.
Nhưng cô không còn là một người bình thường rồi, cô sẽ tiếp tục liên lụy Lục Kiến Trạch và kéo anh xuống còn nhiều hơn cả lần trước.
Cô muốn điều trị nhưng tác dụng phụ của các loại thuốc ảnh hưởng rất mạnh, bao gồm cả gây giảm trí nhớ và suy giảm trí thông minh.
Cô cần phải giữ vững điểm số các môn học chuyên ngành, và còn phải thi các khóa về chuyên ngành máy tính để được lên học thạc sĩ, vì vậy cô không thể ngày nào cũng uống thuốc.
Nhưng lần này là cơ hội cuối cùng, sau khi trúng tuyển cô sẽ tập trung vào bắt đầu điều trị. Cô cũng đã xem qua, ít nhất thì chương trình học của đại học N vẫn có thể tiếp thu được.
Lúc đó, cô xem hết tất cả thông tin lấy được từ những người có quan hệ thân thiết với Lục Kiến Trạch, trong lòng cô trở nên lo lắng, không có thứ gì khiến cô hứng thú ngoại trừ việc muốn tiến tới gần hơn với Lục Kiến Trạch.
Bác sĩ tâm lý đã dặn cô cần phải bận rộn mới có thể không nhốt mình trong dòng suy nghĩ lung tung.
Cô đã thử qua rất nhiều lần, nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại, sau đó bác sĩ tâm lí đã đưa ra một lời đề nghị: “Vì cô không thể gặp lại người nữa nên hãy cố gắng tìm hiểu và đi theo con đường mà anh ta đã lựa chọn.”
Vào học kỳ thứ hai của năm hai, cô nhận được tin từ Hàn Tứ Thăng nói rằng Lục Kiến Trạch sẽ qua nước E tham gia nghiên cứu sinh học và chắc là không trở về nữa.
Sau đó Hàn Tứ Thăng cũng ra nước ngoài sau khi học đại học. Từ đó, Lâm Lạc Chỉ không còn nhận được tin tức nào về Lục Kiến Trạch, vì thế cô quyết định thi về chuyên ngành và trường đại học mà lúc đầu Lục Kiến Trạch có ý định học.
Thật ra, Wechat của Lục Kiến Trạch vẫn đứng đầu trong danh sách bạn bè của cô, nhưng cô không đủ dũng cảm để nhắn cho anh và cô cũng không dám.
Cô sợ bản thân mình sẽ chỉ nhìn thấy một dấu chấm than màu đỏ và sợ rằng mình sẽ lại làm phiền tới cuộc sống của Lục Kiến Trạch.
Căn nhà Lục Kiến Trạch thuê để ở lúc trước, Lâm Lạc Chỉ đã gia hạn và thuê thêm 5 năm. Cô không có ý định dọn đi, cũng không thể dọn đi.
Cô không thể nào sống ở nơi không có chút gì liên quan tới Lục Kiến Trạch.
Những năm tháng cô thích Lục Kiến Trạch giống như ăn phải một viên “độc dược” mãn tính, loại “độc dược” này đã ngấm vào tận xương tủy cô từ lâu.
Mỗi một hơi thở, mỗi một lời nói, mỗi một tiếng cười của Lục Kiến Trạch như đã khắc sâu vào tận tâm hồn của cô, muốn gỡ bỏ nó đi thì cũng vì quá đau đớn, quặn lòng mà trốn tránh, thứ còn lại cuối cùng chỉ là một thân thể xơ xác, tàn tạ, thậm chí là rất khó khăn để tồn tại trên cõi đời này.
Cô đã vô số lần nghĩ rằng nếu bà cô rời đi, không có Lục Kiến Trạch bên cạnh làm bạn và an ủi cô, có lẽ cô đã như thế này từ rất lâu rồi.
Cô có một cảm xúc tinh tế, tự ti và nhạy cảm, cô cũng có thể cảm thông cho người khác nhưng những điều này cũng khiến cô trải qua nỗi đau gấp đôi người thường.
Lâm Lạc Chỉ tạt một ít nước lên mặt, sau đó lấy khăn giấy lau sạch.
Hiện tại cô có chút sợ hãi khi soi gương, bởi vì điều này khiến cô càng ngày càng cách xa Lục Kiến Trạch rất nhiều. Cô hy vọng mỗi lần Lục Kiến Trạch nhìn thấy là những lúc cô tươi tắn và rạng rỡ nhất, cho dù điều ước này chỉ tồn tại trong giấc mơ. Lục Kiến Trạch sẽ không bao giờ xuất hiện thêm một lần nào, dù có đi chăng nữa thì bọn họ cũng không có tương lai.
Các tân sinh viên mới ở phía sau cô nhanh chóng rời đi, Lâm Lạc Chỉ ném khăn giấy vào thùng rác và bước ra ngoài.
Cô cúi đầu đi ra khỏi phòng vệ sinh, quay đầu nhìn xung quanh, càng ngày càng có ít người đi qua. Sau khi nhận ra mình đã đi sai hướng, cô đột ngột ngẩng đầu lên nhưng lại đụng phải một lồng ngực vô cùng rắn chắc.
Trong chớp mắt, Lâm Lạc Chỉ đứng sững tại chỗ, đồng tử cô co rút nhanh chóng, cô cảm nhận được nhịp tim của mình đã đập nhanh trở lại, giây tiếp theo mắt cô liền đỏ lên.
Ánh mắt Lục Kiến Trạch lóe lên một chút sững sờ, vẻ mặt so với lúc trước càng thêm ngưng trọng, lạnh nhạt. Nhưng chỉ ngay sau đó, ánh mắt sững sờ lại biến thành một ánh mắt mang đầy hoài niệm, nhớ nhung.
Tay anh có chút run rẩy, chậm rãi sờ lên má của cô, khàn giọng nói: “Em gầy như vậy, mà còn nói sẽ tự chăm sóc cho chính mình thật tốt?”
Lâm Lạc Chỉ ngẩn người tại chỗ, tình trạng khó thở đến thiếu oxy của cô càng ngày càng nặng, cô mở miệng thật to để hít thở, dùng sức mở miệng kêu một tiếng rất nhỏ: “Lục Kiến Trạch.”
Hai mắt Lục Kiến Trạch đỏ ửng, trầm giọng trả lời.
Lâm Lạc Chỉ nhìn anh với ánh mắt khó tin, một lát sau cô lùi lại nửa bước, rời khỏi cánh tay của Lục Kiến Trạch.
Bàn tay Lục Kiến Trạch lơ lửng trên không trung.
Lâm Lạc Chỉ lắc đầu nguầy nguậy, không kìm được nước mắt mà quay lưng bỏ chạy.
Lục Kiến Trạch nhìn theo bóng dáng cô, đôi mắt đen đầy vẻ u buồn, cuối cùng vô lực mà bỏ cánh tay xuống, sau một lúc lâu vẫn chưa thu lại.
Lâm Lạc Chỉ quay lại ngồi ở trong phòng học, thẫn thờ nhìn tệp bài thi, tâm trí cô uể oải, dường như cơ thể cô đã tiến vào trạng thái bị thôi miên.
Vừa rồi chắc là ảo giác, Lục Kiến Trạch không thể nào xuất hiện ở đây, cô cũng không thể nào gặp được Lục Kiến Trạch, Lục Kiến Trạch không thể nào nhẹ nhàng chạm vào má cô, bọn họ đã chia tay rồi. Cô đối xử với anh rất tệ, làm hại anh ba năm, sau đó lại để anh rời đi. Trong lòng Lâm Lạc Chỉ lặp đi lặp lại câu nói này vô số lần, giống như những lần trước đây mỗi khi không nhịn được muốn gửi tin nhắn cho anh vậy, cô sẽ tự thôi miên bản thân, làm tinh thần cô tê liệt không thể suy nghĩ gì được nữa.
Trái tim cô đột nhiên xuất hiện một cơn đau nhói, Lâm Lạc Chỉ ghì chặt nơi đó, úp trán lên bàn sách, mở miệng lớn để hít thở.
Có người từ cửa tiến vào, kêu tên cô. Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.
Người kia thấy rõ bộ dạng của cô, hơi do dự một lát: “Cô–”
“Tôi không sao.” Lâm Lạc Chỉ run rẩy đứng dậy và đi đến cửa lớp với ánh nhìn chăm chú của mọi người “Đi thôi”.
Dù thế nào đi nữa, cô vẫn phải hoàn thành kỳ thi ngày hôm nay.
Kỳ thi diễn ra suôn sẻ, Lâm Lạc Chỉ kéo thân thể mệt mỏi của mình ra khỏi tòa nhà dạy học.
Chỉ trong giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc trong đám đông kia.
Trái tim Lâm Lạc Chỉ đập mãnh liệt, cổ họng cô co thắt lại một cách đáng sợ, nhưng người đàn ông càng lúc càng đến gần, cảm giác sợ hãi khi được chuẩn đoán mắc bệnh tràn ngập trong con người cô.
Lâm Lạc Chỉ lui về phía sau một bước nhỏ, vẻ mặt Lục Kiến Trạch thay đổi, cô nhanh chóng xoay người chạy về hướng khác. Lục Kiến Trạch không đuổi theo cô.
Lâm Lạc Chỉ ôm bụng và chạy vào nhà vệ sinh của một tòa nhà dạy học khác, trước khi cửa phòng đóng lại, cô bắt đầu nôn khan.
Vô số giọng nói bối rối đang gào thét trong đầu cô, đôi mắt Lâm Lạc Chỉ dần dần mơ hồ, cô không thể kiềm chế được mà khóc thành tiếng.
Cô ở trong WC ngây người thật lâu mới bắt taxi đi về nhà.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Lạc Chỉ mặc lại chiếc áo sơ mi mà trước khi Lục Kiến Trạch đi đã để lại, rồi ngồi xổm và ôm chặt lấy chiếc lọ trong suốt chứa đầy tàn thuốc trong nhà tắm.
Nơi đây từng có những kỷ niệm thân mật nhất của họ cũng như vô số sự dịu dàng của Lục Kiến Trạch dành cho cô.
Trước khi đi ngủ, Lâm Lạc Chỉ nhìn thuốc trong lòng bàn tay, uống thêm vài viên.
Mất ngủ là chuyện xảy ra rất thường xuyên nhưng cô dần dần thay đổi ý thức, chỉ vì cô có thể trải qua những đêm đầy vất vả giống như Lục Kiến Trạch.
Cô biết bản thân mình có bao nhiêu bệnh tình, và cô vẫn làm rất nhiều điều mà ngay cả bản thân cô cũng không có cách nào hiểu được.
Nhưng nếu không như vậy thì cô biết làm sao, cô không sống được mà chết cũng không xong, cô còn có ông ngoại, ông ngoại cũng chỉ còn có cô.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận buổi chiều hôm sau, khi Lâm Lạc Chỉ tỉnh dậy với hơi thở gấp gáp, cô thuần thục lấy thuốc, sau đó cầm lấy ly trên tủ đầu giường mà uống vào một viên.
Nâng mí mắt lên một cách khó khăn, Lâm Lạc Chỉ đem cái lọ hôm qua để ở phòng tắm ra và đặt nó trong phòng khách.
Cô đặt nó ở vị trí mà lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy nhưng không làm bể nó. Lâm Lạc Chỉ đứng trước cái tủ ngửa đầu nhìn thật lâu. Cô nhớ lại ngày rời đi, Lục Kiến Trạch đã đau đớn biết bao nhiêu, cũng cảnh báo chính mình không được tới gần quấy rầy và tổn thương anh thêm lần nào nữa.
Sau ba ngày đã có kết quả kỳ thi, tim của Lâm Lạc Chỉ cũng đã nhẹ nhõm hơn và cô xin thêm một ngày nghỉ nữa để đến bệnh viện.
“Tại sao tình trạng của cô lại tệ hơn trước rồi?” Bác sĩ tâm lý hỏi.
“Anh ấy đã trở lại.” Lâm Lạc Chỉ rũ mắt nói thật.
Mấy năm nay, cô đã phải trải qua biết bao nhiêu cuộc trò chuyện như vậy nhưng cô vẫn luôn sợ hãi mỗi lần đến đây, sau đó lại rơi vào những dòng suy nghĩ miên man khi về nhà. Tuy nhiên, cô cần phải điều trị và đối mặt với nó.
“Xảy ra khi nào?” Bác sĩ tâm lý hỏi.
“Tuần này.” Lâm Lạc Chỉ nhỏ giọng nói, tay đặt trên đùi nắm chặt, móng đâm vào lòng bàn tay “Tôi đi thi thì gặp anh ấy. Tôi không biết anh ấy đã quay lại lúc nào.”
“Thế cô đã gặp lại anh ta lần nào kể từ khi đó chưa?” 
“Không có.” Giọng Lâm Lạc Chỉ run run nói: “Tôi không dám.”
Bác sĩ tâm lý hơi dừng lại: “Cô có thể thử cùng anh ta tiếp xúc. Anh ta đối xử với cô thế nào?”
“Anh ấy… ” Hốc mắt Lâm Lạc Chỉ ửng đỏ: “Chạm vào mặt tôi giống như lúc trước, rất nhẹ nhàng, tôi không dám nhìn anh ấy, tôi sợ anh ấy nhìn ra được tôi đang bị bệnh.”
“Ừm” Bác sĩ tâm lý nói: “Vậy bây giờ cô thật sự muốn điều trị và cũng không cần kiểm soát lượng thuốc nữa phải không?”
“Đúng vậy.” Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu, đôi mắt ướt át tràn đầy nghiêm túc nói: “Bác sĩ, tôi muốn tăng liều lượng thuốc, tôi không biết khi nào mình sẽ lại gặp anh ấy và tôi cũng không biết anh ấy sẽ ở đây bao lâu… Tôi sợ anh ấy phát hiện, tôi không thể để cho anh ấy biết được điều này, tôi cần phải nhanh chóng khỏe lại.”
Bác sĩ tâm lý thở dài: “Hiện tại, cô không thể quá lo lắng được, nó sẽ làm bệnh tình của cô càng nặng hơn. Thế này đi, tuần này chúng ta cứ theo phương án trị liệu như trước, cô phải cố gắng thư giãn đầu óc hết mức có thể trong tuần, cô cũng có thể tập thể dục. Sau một tuần, tôi sẽ cố gắng tăng lượng thuốc, điều chỉnh thích hợp với tình hình của cô.” 
Lâm Lạc Chỉ cúi xuống, gật đầu nhỏ giọng nói: “Được.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.