Tại bệnh viện.
Lộ Khiết một thân gầy yếu nằm trên giường, ánh mắt vô hồn lại nhìn đến cửa sổ tại phòng, dường như đây đã là thói quen của cô.
Đầu đau như búa bổ, tại sao cô không chết quách đi, cứ tiếp tục sống như vậy chỉ có gặm nhắm vết thương.
Nhưng chợt nhớ ra đang có một sinh linh bé nhỏ nằm trong bụng cô, tay theo bản năng vuốt ve, lại suy nghĩ đến lời nói của bác sĩ.
" Chúc mừng phu nhân đã mang thai "
" Tôi, tôi mang thai sao? "
" Đúng vậy, đã 3 tuần rồi, nhưng mà thân thể của phu nhân rất yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Vết thương trên đầu chỉ là ngoài da, nhanh chóng sẽ lành, nhưng phu nhân không nên tác động mạnh như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa bé "
" Bác sĩ, xin ông giúp tôi một chuyện được không? "
" Phu nhân cứ nói "
" Xin ông giữ bí mật với Cố Duật giúp tôi, xin ông "
" Chuyện này quả thật có chút không đúng, như vậy không được cho lắm "
" Xin ông giữ bí mật, tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy "
" À là vậy, phu nhân cứ yên tâm tôi sẽ giữ bí mật "
Lời nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng phẳng lì, miệng không tự chủ cười nhẹ.
Sau này, đứa bé sẽ được cô chăm sóc dạy dỗ khôn lớn, được nghe một tiếng " Mẹ ", nghĩ tới trong lòng liền ấm áp.
Nhưng rồi ý nghĩ chợt tắt, chuyện này cô không thể cho Cố Duật biết, nếu không anh sẽ hại đến đứa con của cô, cho dù ra sao đứa bé cũng sẽ mang họ của cô, không thể mang tên kẻ đã giết ông ngoại nó.
_____________________________
1 tuần sau, vết thương trên đầu cô đã lành, Cố Duật liền đưa cô về nhà chăm sóc. Người cô vẫn gầy yếu, nhưng được anh chăm sóc sắc mặt cũng có chút hồng hào.
Từ khi xuất viện đến bây giờ, Lộ Khiết muốn đi thăm mộ của mẹ mình, phận làm con không an táng đoàng hoàng đã đành, vậy mà bây giờ cả cơ hội thăm người cũng không có.
Cố Duật từ chối không cho cô đi vì nói cô còn yếu không thể đi, tất cả chỉ là ngụy biện, vẫn tính tình ích kỷ hèn mọn trói chặt cô bên cạnh mà thôi.
Lộ Khiết ngồi bên cạnh cửa sổ, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, miệng cười nhẹ, con ơi, ngoan lớn nhanh nhé, mẹ sẽ tìm cách rời khỏi nơi đây, mẹ con chúng ta sẽ sống cuộc sống bình bình an an, không phải là cuộc sống ở nơi địa ngục này nhé.
" Khiết nhi "
Cố Duật vừa xử lý xong tài liệu liền đi đến phòng ngủ, cô vẫn thẫn thời ngồi ở cạnh của sổ, không màng tới lời nói của anh.
Anh đi đến bên cạnh ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc cô rồi thì thầm vào tai cô hỏi.
" Em cảm thấy khỏe chưa? "
" Khỏe "
Lộ Khiết vô tâm đáp lời, tay đặt trên bụng nắm nhẹ, giống như muốn bảo vệ đứa con của cô.
" Khiết nhi, em muốn đi chơi không? Anh dắt em đi "
Cố Duật cười nhẹ, mặc kệ lời nói hờ hững của cô, cho dù cô có lạnh nhạt nhưng cô vẫn còn bên cạnh anh là anh đã mãn nguyện.
Ánh mắt Lộ Khiết bỗng sáng lên, trong đầu nhảy qua một tia sáng rồi biến mất, giọng quan tâm đáp.
" Đi đâu? "
Cố Duật ôm cô đặt lên đùi mình, cô nhẹ quá, như vậy không được, anh phải bồi bổ thêm mới được.
" Em muốn đi đâu liền đi đó "
Lộ Khiết hứng thú trả lời.
" Vậy đi công viên trò chơi đi "
Cố Duật mỉm cười, hôn nhẹ lên má cô, rồi đáp.
" Được liền chiều theo ý em ".
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương này khá nhạt nhẽo:))