Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 24



Sớm ban mai, Lộ Khiết đã tỉnh dậy rất sớm, sửa soạn bản thân thật tốt, tự nhìn chính mình trong gương cũng cảm thấy xa lạ.

Từng là một cô gái như được ánh nắng chiếu rọi, hiện tại lại như mây đen âm u che đi tia nắng, thân hình gầy gò xác xơ, gương mặt không còn một chút tươi tắn.

Tay vuốt nhẹ bụng phẳng lì, lòng tự nhủ, con ơi hết hôm nay chúng ta sẽ được thoát khỏi nơi đây, con cố gắng cùng mẹ nhé, miệng không tự chủ cười nhẹ.

Cố Duật từ ngoài bước vào phòng, hiểu lầm rằng Lộ Khiết được đi chơi nên vui vẻ, đi đến ôm phía sau cô, miệng thì thầm vào tai cô.

" Chỉ là được đi chơi thôi mà vui vậy sao? "

" Phải rất vui là đằng khác "

Cô cười nhẹ đáp, tất nhiên là vui, vui vì sắp được thoát khỏi anh rồi. Duyên nợ tới đây coi như kết thúc, tôi và anh không ai nợ ai, hai mạng người đổi lại hai mạng người.

" Em đeo đôi bông này đi, chính anh cho người thiết kế riêng cho em, xem xem có đẹp không "

Cố Duật lấy từ túi quần dài ra một đôi bông đính đá, lấp lánh hấp dẫn người nhìn, thiết kế kỹ xảo, khiến người ngoài nhìn vào còn phải lưu luyến.

" Rất đẹp "

Lộ Khiết nhận lấy đáp, lần cuối cùng ở cạnh anh, vậy nhận lại làm kỷ niệm đi, kỷ niệm chàng trai thanh xuân năm đó một lòng một dạ yêu cô.

Cố Duật không đáp, ánh mắt thoáng qua tia sáng rồi vụt tắt không để lại chút manh mối nào, anh ngồi xuống tháo sợi dây xích dưới chân cô.

Tay không tự chủ xoa nhẹ, bàn chân trắng nõn mịn màng, vì bị khóa chân đã có chút bầm.

" Khi nào đi? "

Lộ Khiết theo bản năng thoát khỏi bàn tay của Cố Duật, cô không thích sự đụng chạm của anh, càng không thích chính anh là người tạo ra vết thương lòng cho cô, và rồi chính anh khâu lại vết thương đó.

Cô cũng là con người, cũng biết đau khổ, bi thương, cũng biết tổn thương, sức lực chịu đựng của cô cũng có giới hạn, cô không muốn anh coi cô là món đồ tùy hứng mà hành hạ.

" Có thể đi ngay bây giờ, nào đi "

Khi Lộ khiết tránh khỏi bàn tay anh, trong lòng liền cảm thấy mất mác, thầm lặng khó chịu trong lòng. Đứng dậy nắm tay cô rời đi.

________________________________

Công viên trò chơi.

Chiếc xe đen bóng hạng sang chầm chậm dừng lại trước cổng công viên.

Tâm trạng Lộ Khiết không tránh khỏi có chút vui vẻ cũng có chút khẩn trương.

" Anh lái về đi, có việc tôi sẽ gọi anh "

" Rõ, Tổng Giám Đốc "

Cố Duật nhìn trợ lý Bạch đang ngồi ở ghế lái nói. Một tay nắm tay Lộ Khiết xuống xe.

Hai người vừa bước xuống đã thu hút rất nhiều ánh mắt của nhiều người ở đây, công viên vui chơi ngày thường khá ổn nhưng gần cuối tuần lại rất đông.

Hôm nay Lộ Khiết mặc chiếc đầm trắng dài qua đầu gối, khá đơn giản nhưng lại thể hiện nét thanh thuần trong sáng của cô.

Còn Cố Duật mặc bộ đồ thường, chiếc quần dài, áo thun đen, thu hút được ánh mắt của mọi người nhờ vào tướng mạo của anh, thường ngày anh khoác lên mình những bộ vest trong nghiêm khắc, nhưng hôm nay bộ đồ khiến anh thoáng mát dễ chịu hài hòa hơn.

Hai người từ từ đi vào công viên vui chơi. Công viên đông kín người qua lại, cứ như đàn kiến vỡ tổ vậy.

Cố Duật xoay qua nhẹ nhàng hỏi Lộ Khiết.

" Có cần gọi quản lý đuổi bọn họ đi không? Anh sợ em sẽ không thoải mái "

Lộ Khiết buồn cưới đáp, nếu đuổi hết họ đi thì đâu còn là công viên trò chơi, chỉ còn lại bọn họ thì quá nhàm chán, chả khác nào bị tự kỉ?

" Đuổi bọn họ đi, thì đâu còn là công viên trò chơi? Tôi không sao, như vậy cũng rất vui, nào đi chơi thôi "

Cố Duật mỉm cười gật đầu, nắm tay Lộ Khiết dần dần lẫn vào đám đông.

2 tiếng sau.

" Phù, cái trò lúc nãy đúng là muốn hù dọa chết tôi "

Lộ Khiết tay vỗ ngực thở một hơi ra, lúc nãy chơi trò truy tìm kho báu, vậy mà lúc đi thuyền chả thấy kho báu đâu, toàn thấy mấy bộ xương, xác chết giả, chơi nữa cô sợ bảo bối cũng bị ánh hưởng quá.

" Haha, Khiết nhi em thật đáng yêu "

Cô Duật bật cười, lấy khăn lau mồ hôi giúp cô, đưa môi tới hôn nhẹ lên má rồi nói. Hôm nay cô thật đáng yêu, giá mà cả hai cứ như vậy thì tốt biết mấy, bình bình an an mà qua ngày.

" Làm, làm gì có "

Lộ Khiết ngại ngùng, mặt đỏ ửng, miệng lắp bắp trả lời. Chợt nhớ đến gì đó, lòng có chút khẩn trương.

" Tôi khát nước quá, anh đi mua nước đi, tôi ở đây đợi "

" Chắc chắn ở đây đợi? "

Cố Duật nhìn chằm chằm vào mắt cô muốn tìm một chút gì đó lừa dối nhưng không có, liền đứng dậy nói tiếp.

" Được, anh đi mua, em ngoan ngoãn ở đây "

" Được "

Lộ Khiết gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Cố Duật hòa mình vào dòng người đông đúc.

Bản thân đứng lên đi hướng ngược lại, bước chân dường như chuyển thành chạy, tay vịn lên bụng, bảo bối cố lên con nhé, chúng ta cùng thoát khỏi đây.

Cố Duật, tôi với anh coi như từ đây cắt đứt, đừng ai liên quan đến ai, duyên nợ của chúng ta coi như chấm dứt, tạm biệt anh.