Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 25



Cố Duật đi mua nước về lại chỗ cũ không thấy Lộ Khiết đâu, trong lòng liền lo lắng.

Đôi chân hấp tấp chạy vào dòng người đông đúc, gọi tên cô.

" Khiết nhi, Khiết nhi, em đang ở đâu? "

Anh sợ cô lạc, liền đi một vòng công viên rộng lớn tìm cô, vẫn không có tung tích, tim càng ngày đập mạnh dữ dội, trong lòng cứ như có một cơn sóng ngầm chuẩn bị nổi lên.

Chợt trong đầu nhớ đến cái gì, đôi bông tai cô đeo có thiết bị định vị do anh gắn vào, không ngờ bây giờ lại phải sử dụng, móc điện thoại ra xem định vị, anh liền thấy cái chấm đỏ càng ngày càng đi xa công viên.

Bàn tay nắm chắc chiếc điện thoại, dường như muốn bóp bể nó, trán nổi gân, đôi mắt sôi sục lửa giận, Lộ Khiết ơi là Lộ Khiết đến cuối cùng em vẫn muốn rời xa tôi.

Em tưởng qua mặt tôi sẽ dễ dàng vậy sao? Muốn được tự do sao? Đợi tôi bắt được em về tôi sẽ trừng trị em.

" Alo, trợ lý Bạch, anh theo dõi vị trí tôi đã gửi cho anh, đi bắt Lộ Khiết về đây cho tôi, nội trong ngày hôm nay không được thì anh cũng cuống xéo ra khỏi Cố Thị đi "

Cố Duật giận dữ gầm lên với cái điện thoại, trợ lý Bạch bên kia bất giác rùng mình, không dám chậm trễ liền trực tiếp hành động.

Lộ Khiết lúc này đang ngồi trên một chiếc taxi, cô đã đi lâu rồi cứ tưởng thoát được.

Nào ngờ có 2 chiếc xe đen chặn đường, lòng lo lắng nói bác tài.

" Sao không đi tiếp vậy bác? "

" Phía trước có 2 chiếc xe chặn đầu xe tôi lại, cô bảo tôi đi thế nào? "

Tiếng nói già nua của bác tài, làm lòng cô càng lo lắng, chưa kịp định hình đã thấy mấy người mặc vest đen hùng hồn bước đến bên cửa xe làm động tác mời cô.

Lộ Khiết không muốn liên lụy đến bác tài liền liền xuống xe. Miệng cứng rắng hỏi.

" Các người là ai? "

" Phu nhân, xin mời đi theo chúng tôi "

Một đám vệ sĩ làm động tác mời lên xe họ, Lộ Khiết kinh động trong lòng, không thể nào, làm sao họ có thể biết được cô đi hướng này.

" Các người muốn gì? tôi không đi đâu cả "

Lộ Khiết trong lòng lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh đến, tay theo bản năng của người mẹ bảo vệ con.

" Phu nhân, mời cô lên xe theo chúng tôi về gặp Cố tổng, chúng tôi không muốn phải ra tay với cô "

Không biết trợ lí Bạch xuất hiện từ khi nào, tiếng nói lãnh đạm truyền đến tai cô cứ như muốn đâm thủng màng nhĩ của cô.

Trở về sao? Khó khăn lắm mới thoát được, giờ bảo cô trở về không đời nào đâu.

" Các anh cút đi cho tôi, tôi không về "

Lộ Khiết hét lên rồi bỏ chạy, chưa được mấy bước liền cảm thấy một trận choáng váng sau đó ngất lịm đi.

Trợ lí Bạch lắc đầu thở dài, rồi hạ lệnh với đám vệ sĩ.

" Đưa phu nhân về "

______________________

Buổi tối tại Cố gia.

Người đàn ông sóng lưng thẳng tắp, một tay đút vào túi quần, một tay cầm ly rượu nhâm nhi, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm thân thể nhỏ nhắn nằm trên giường, đội nhiên cơ thể nhỏ nhắn nhúch nhích.

" Ưm... đau "

Lộ Khiệt nhẹ nhàng mở mắt đảo quanh căn phòng, đây là phòng ngủ, về lại rồi sao? Cuối cùng vẫn không thoát được, tại sao chứ?

Ánh mắt đột nhiên chuyển đến thân hình cao lớn, đang đứng nhìn mình chằm chằm, khí thế áp bức tỏa ra như muốn đàn áp cô.

" Tỉnh rồi sao? Khiết nhi của tôi "

Cố Duật cười đểu, giọng giễu cợt hỏi, trong lòng lửa giận đang hừng hực, anh sợ không thể kiềm chế được mà hại cô bất cứ lúc nào.

" Cố... Cố Duật, anh tại sao lại ở đây "

Lộ Khiết trừng mắt lớn, sợ hãi lùi lại sau giường, chợt nhận ra hai chân đã bị khóa, hai tay cũng đã bị cột lên đầu giường.

" Ở đây là nhà của tôi, vì lý do gì tôi không thể ở đây? "

Cố Duật hỏi ngược lại Lộ Khiết, tay lắc nhẹ ly rượu, chất lỏng màu đỏ như màu máu khiến Lộ Khiết nổi cả da gà.

" Anh định làm gì? "

Lộ Khiết ánh mắt phòng vệ hỏi, trong lòng đang khẩn trương biết bao nhiêu, cô lại nghĩ đến đứa bé, sợ đứa bé có tổn hại gì cũng không biết sẽ như thế nào.

" Tại sao em lại bỏ trốn "

" Tôi không bỏ trốn "

" Vậy em đi đâu "

" Đi đâu tôi cần phải nói với anh sao? "

" Lộ Khiết, không dạy em, em lại hư hỏng "

Cố Duật tức giận quăng ly rượu xuống sàn, mảnh thủy tinh văng tứ tung, anh đi lại gầm giường lấy ra một cái hộp, lại là một chiếc roi da, cô vừa nhìn đã nhận ra nó.

Nó chính là thứ khiến cô phải đau đơn từ da thịt đến tận xương tủy. Thân thể run rẩy, không thể nào, đừng làm thế, bảo bối, bảo bối sẽ bị ảnh hưởng.

" Cố Duật buông tha cho nhau được không? "

Lộ Khiết tha thiết hỏi, trong lòng vô cùng sợ hãi, chỉ cần chiếc roi đó quật vào người cô một cái, thì cô đã biết có bao nhiêu đau đớn, nếu một mình cô, cô có thể chịu đựng, nhưng bây giờ có thêm bảo bối.

" Tôi đã nói không buông là không buông "

" Vút "

Cố Duật vừa dứt lời, roi da liền một phát quất thẳng lên người cô.

" Aaa "

Tiếng hét thảm thiết của Lộ Khiết vang lên, đau quá, sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ mất. Cho dù đau cô vẫn một mực nghĩ tới đứa bé trong bụng.

" Tôi hỏi một lần nữa tại sao lại bỏ trốn? "

" Vì tôi... đã hết yêu anh, hết yêu rồi thì buông... tay, ở đây không có gì... để tôi lưu luyến cả "

Lộ Khiết cố gắng hít thở để giảm cơn đau từ da thịt truyền đến.

" Em dám nói hết yêu tôi? Ai cho em dám hết yêu tôi hả Lộ Khiết? Vút "

Cố Duật điên cuồng hét lên tay quật roi liên tục vào người cô. Tiếng roi vang lên lại bị tiếng hét đau đớn của Lộ Khiết lấn át.

" Cố... Duật, chúng ta... đã hết cách rồi, tại sao vẫn mãi kiên trì như vậy? Cho dù có kiên trì đến đâu, chúng ta cũng sẽ trở về số không thôi "

Lộ Khiết đau đớn nói, ánh mắt lấp lánh mấy giọt nước mắt, bụng bắt đầu đau lên, con ơi con đừng làm sao nhé, cố lên một chút con ơi.

" Lộ Khiết, chính em không muốn kiên trí, em đừng biện lý do, ngàn tính vạn tính cuối cùng em vẫn muốn rời khỏi tôi "

Cố Duật buồn cười nói, thì ra cô đã không muốn kiên trì, cái gì mà về số không? Một cơ hội cô cũng không cho anh, vậy mà dám nói đến kiên trì với anh?

" Cố Duật, buông tha cho tôi đi, oán hận gì đó cứ vậy mà xóa... bỏ đi, tôi.. đã hết yêu anh rồi "

Lộ Khiết muốn cong người lại ôm bụng nhưng chân tay đều bị khóa không thể làm gì được, bụng đau dữ dội, khiến cô cảm thấy như có một sinh linh sắp rời đi.

" Có chết tôi cũng không buông, đừng hòng có suy nghĩ đó, vút "

Cố Duật vừa nói xong liền điên cuống quật roi vừa người cô, giận dữ che mờ lý trí của anh. Bây giờ anh chẳng thấy gì cả, trong đầu chỉ có câu nói của cô lặp đi lặp lại " buông tha cho tôi đi ".

Cho đến khi Lộ Khiết cố gắng lấy hơi thở cuối cùng trước khi ngất rên lên đau đớn.

" Con... con của tôi "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bù cho hôm qua rồi đó nghen:> 😒