Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1752:




Lời nói của Nguyễn Tri Hạ đã kéo tâm tư Tạ Ngọc Nam lại.
Anh không thấy buồn cười, ngược lại anh nhíu mày nói: “Nguyễn Tri Hạ, nếu em…”
“Nếu cái gì?” Nguyễn Tri Hạ ngước mắt nhìn thẳng vào anh.
Tạ Ngọc Nam bị Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm như thế, lời nói đã đến bên miệng lại không nói ra được.
Tạ Ngọc Nam lắc đầu: “Không có gì, chúng ta gọi món trước đi…”
Nguyễn Tri Hạ cười nhạt, cụp mắt xuống, che đi cảm xúc dưới đáy mắt.
Cô biết Tạ Ngọc Nam muốn hỏi gì.
Giờ cô thật sự thấy rất bình thường, không cần sự an ủi hay thương hại của bất kỳ người nào.
Khi tim cô đã thành tro tàn, có lẽ đã tái sinhmột lần nữa.
Khi cô và Tư Mộ Hàn chia tay, cô đã ăn năn hối hận nhiều lần.
Cô muốn chia tay trong vui vẻ Tư Mộ Hàn, nhưng Tư Mộ Hàn không cho cô toại nguyện.
Vậy thì không ai dễ chịu cả.
Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng, như vô tình nói: “Mấy ngày tới có thể tôi sẽ ra nước ngoài một chuyện.”
Tạ Ngọc Nam vốn lo lắng cho Nguyễn Tri Hạ, nghe cô nói như vậy thì hỏi ngay: “Em đi đâu? Tôi đi cùng em.”
Nguyễn Tri Hạ từ chối luôn: “Không cần đâu, tôi sẽ không ở lại lâu, trước khi tòa án phán quyết, tôi sẽ trở về.”
Phán quyết của tòa án ít nhất cũng phải tới nửa tháng nữa mới có, nếu trễ phải mất hơn một tháng.
“Ừm.” Tạ Ngọc Nam suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một câu: “Em muốn đi nước nào, gặp chuyện gì phiền phức thì có thể gọi cho tôi, các bạn học ngành luật lúc trước cùng tôi đến từ các nơi trên thế giới, có lẽ tôi sẽ giúp được em.”
“Cảm ơn anh.” Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ, cho dù cô thật sự gặp phải rắc rối, cô cũng không làm phiền Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam ngoài phần tình cảm hơi phóng đãng một chút, nhưng thật ra anh là một người chân thật.
*
Trước khi Nguyễn Tri Hạ ra nước ngoài, cô đã gọi điện cho Thời Dũng, rồi tới nhà trẻ thăm Tư Nguyễn.
Thời tiết dần dần trở nên nóng bức, Tư Nguyễn đang mặc một chiếc váy nhỏ xinh đẹp.
Lúc Tư Nguyễn thấy Nguyễn Tri Hạ, cô bé vui vẻ chạy về phía cô, như chú chim nhỏ đáng yêu vậy.
“Mẹ ơi!” Tư Nguyễn bổ nhào vào ngực Nguyễn Tri Hạ làm nũng: “Đã lâu rồi mẹ không tới nhà trẻ đón con.”
Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng ôm Tư Nguyễn, dịu dàng nói: “Mẹ có việc phải đi tới một nơi rất xa, nhưng mẹ sẽ trở về nhanh thôi, đợi mẹ về rồi, Tư Nguyễn và mẹ sẽ ở cùng nhau, luôn luôn ở bên nhau nhé.”
Mắt Tư Nguyễn phát sáng: “Thật không mẹ!”
Nguyễn Tri Hạ nhéo mũi cô bé: “Thật, con ngoan ngoãn đợi mẹ trở về là được.”
Tối nay Nguyễn Tri Hạ mới bay, cô dẫn Tư Nguyễn đi ăn cơm, sau đó đưa cô bé cho Thời Dũng, bảo anh tới đón cô bé trở về.
Thời Dũng vẫn giống như thường, cung kính gọi cô: “Cô Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ vuốt lại lọn tóc trước trán: “Vất vả cho trợ lý Thời rồi.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.” Thời Dũng ngước mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, rõ ràng anh mới gặp cô trong phiên tòa hai ngày trước, nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nguyễn Tri Hạ đứng đó nhìn xe của Thời Dũng biến mất ở khúc cua, cô híp mắt nhìn.
Lần sau gặp mặt Thời Dũng, có thể sẽ không còn hài hòa như vậy nữa.
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười hờ hững, xoay người quay về xe, lái xe rời khỏi.
Máy bay bay mười mấy tiếng, đáp xuống một đất nước xa lạ ở bên kia đại dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.