“Bác sĩ không nói thật với tôi, bọn họ luôn nói tôi vẫn còn hy vọng, nhưng tôi biết cơ thể mình.” Tư Cẩm Vân thở dài, nghiêng đầu tựa vào ghế, ánh mắt ảm đạm.
Nguyễn Tri Hạ thấy bộ dạng này của Tư Cẩm Vân thì thay đổi sắc mặt.
Phụ nữ 30 tuổi chính là thời điểm có sức quyến rũ nhất.
Huống hồ Tư Cẩm Vân là thiên kim tiểu thư lớn lên từ trong phú quý, nếu không phải đột nhiên bị bệnh, có lẽ bây giờ cũng sặc sỡ chói mắt.
Từ khi cô biết Tư Cẩm Vân mắc bệnh ung thư, cô luôn cảm thấy tiếc hận.
Khi quay đầu nhìn về quá khứ, Nguyễn Tri Hạ luôn có một giấc mộng dài.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Cẩm Vân, chậm rãi nói: “Bác sĩ nói vẫn còn hy vọng thì chắc chắn vẫn còn hy vọng.”
Tư Cẩm Vân cười mỉa mai: “Vào lúc này, không phải cô nên bảo tôi chết sớm hay sao?”
“Tôi không giống chị.” Cô không phải Tư Cẩm Vân, sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Ý cười trên mặt Tư Cẩm Vân càng đậm, cô lắc đầu: “Lúc trước tôi vẫn luôn xem thường cô, giờ tôi mới phát hiện, tôi sống không bằng cô.”
Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ rất nhạt: “Chị có Tề Thành.”
Nguyễn Tri Hạ phát hiện, khi cô nhắc đến Tề Thành, vẻ ảm đạm trong mắt Tư Cẩm Vân lập tức sáng lên, giống như có một ngọn lửa đang cháy, nhưng dập tắt rất nhanh.