Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1753



Nguyễn Tri Hạ bỏ hành lý trong khách sạn, tắm rửa thay bộ đồ khác, rồi đi tới một viện điều dưỡng.

Vị trí viện điều dưỡng này không hề dễ tìm, môi trường rất tốt, có người nói đây là viện dưỡng lão tốt nhất trong đất nước này.

Nguyễn Tri Hạ bước vào, tới trước quầy lễ tân hỏi: “Xin chào, tôi tìm bệnh nhân tên là Tư Cẩm Vân.”

“Cô là gì của cô ấy?” Cô gái ở quầy lễ tân, có giọng nói tiếng Anh mang theo giọng địa phương, nghe rất khó chịu.

“Tôi là bạn của cô ấy, trước khi tới đây tôi đã liên hệ với các cô rồi.” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười giải thích.

“Tôi biết, cô đến từ thành phố Hà Dương, tôi đã từng tới thành phố đó rồi, đó là một nơi thật xinh đẹp, để tôi dẫn cô đi tìm bệnh nhân đó nhé…”

Dọc đường đi, cô gái quầy lễ tân luôn kể cho cô nghe những điều mình biết khi ở thành phố Hà Dương.

Thỉnh thoảng Nguyễn Tri Hạ sẽ đáp lại một câu, nhưng cô ấy vẫn rất nhiệt tình.

Tư Cẩm Vân ở phòng VIP, cả tầng chỉ có mình cô ta ở, có bác sĩ, y tá chuyên môn và người giúp việc.

Lúc Nguyễn Tri Hạ đi vào, Tư Cẩm Vân đang ngồi trước cửa sổ tắm nắng, vẻ mặt tái nhợt, trồng gầy hơn lúc trước.

Tư Cẩm Vân không nhận ra có người đi vào, vẫn luôn ngơ ngác ngồi đó, đến khi Nguyễn Tri Hạ lên tiếng: “Chị không nóng sao?”

Tư Cẩm Vân xoay người, lúc thấy Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Nguyễn Tri Hạ? Sao lại là cô?”

“Vậy chị nghĩ là ai?” Nguyễn Tri Hạ đứng trước mặt cô ta, vẻ mặt hờ hững không vui không buồn.

Đã lâu rồi hai người không gặp mặt nhau, Tư Cẩm Vân quan sát cô, cuối cùng thở dài: “Cô vẫn xinh đẹp như vậy.”

Cô nói xong thì chạm vào tay mình, vẻ mặt bi thương.

Nguyễn Tri Hạ đi tới sau cô ta, đẩy xe lăn tới chỗ ánh nắng không chiếu tới.

Thời tiết nóng bức, cho dù cách một tấm kính, nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng hầm hập từ bên ngoài.

Nguyễn Tri Hạ ngồi đối diện cô ta, không lâu sau có người giúp việc đi tới đưa nước cho Nguyễn Tri Hạ.

Có lẽ trước giờ chưa ai tới thăm Tư Cẩm Vân, người giúp việc vừa rót nước vừa nhìn Nguyễn Tri Hạ tò mò.

“Bình thường không ai tới thăm tôi, Đình Kiên cũng không tới, không ngờ người tới thăm tôi lại là cô.”Vẻ mặt Tư Cẩm Vân uể oải, dường như rất mệt mỏi.

Nguyễn Tri Hạ cầm ly nước hỏi: “Điều trị không thuận lợi sao?”

Tư Cẩm Vân nhếch miệng nở nụ cười miễn cưỡng, trông rất yếu đuối.

“Bác sĩ không nói thật với tôi, bọn họ luôn nói tôi vẫn còn hy vọng, nhưng tôi biết cơ thể mình.” Tư Cẩm Vân thở dài, nghiêng đầu tựa vào ghế, ánh mắt ảm đạm.

Nguyễn Tri Hạ thấy bộ dạng này của Tư Cẩm Vân thì thay đổi sắc mặt.

Phụ nữ 30 tuổi chính là thời điểm có sức quyến rũ nhất.

Huống hồ Tư Cẩm Vân là thiên kim tiểu thư lớn lên từ trong phú quý, nếu không phải đột nhiên bị bệnh, có lẽ bây giờ cũng sặc sỡ chói mắt.

Từ khi cô biết Tư Cẩm Vân mắc bệnh ung thư, cô luôn cảm thấy tiếc hận.

Khi quay đầu nhìn về quá khứ, Nguyễn Tri Hạ luôn có một giấc mộng dài.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Cẩm Vân, chậm rãi nói: “Bác sĩ nói vẫn còn hy vọng thì chắc chắn vẫn còn hy vọng.”

Tư Cẩm Vân cười mỉa mai: “Vào lúc này, không phải cô nên bảo tôi chết sớm hay sao?”

“Tôi không giống chị.” Cô không phải Tư Cẩm Vân, sẽ không bỏ đá xuống giếng.

Ý cười trên mặt Tư Cẩm Vân càng đậm, cô lắc đầu: “Lúc trước tôi vẫn luôn xem thường cô, giờ tôi mới phát hiện, tôi sống không bằng cô.”

Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ rất nhạt: “Chị có Tề Thành.”

Nguyễn Tri Hạ phát hiện, khi cô nhắc đến Tề Thành, vẻ ảm đạm trong mắt Tư Cẩm Vân lập tức sáng lên, giống như có một ngọn lửa đang cháy, nhưng dập tắt rất nhanh.