Vừa rồi, sau khi bị Lâm Như hất cốc nước vào mặt, Trần Tư Tư cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cốc nước này chưa làm cô ướt hẳn, chưa đóng băng nổi cô, cũng không làm tổn thương cô, nhưng nó lại như cái tát vào mặt cô, như nước bọt nhổ vào
mặt cô, là sự khinh thường đối với cô. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bị ai xúc phạm như vậy? Chính lúc nước mắt sắp rơi xuống, cô đã cố ngăn nó lại.
Cô thầm nghĩ người nên rơi nước mắt lẽ ra phải là bà ấy, sao mình khóc?
Bà ấy đã đối xử với mình như vậy, mình còn tử tế với bà ấy làm gì? Cô từ từ đi ra, sau đó lau nước ở mặt, nói với Lâm Như: “Tôi vốn nghĩ chị là
một người biết điều, một người phụ nữ có học vấn cao, thật không ngờ
cách cư xử của chị cũng chỉ đến vậy, thật thô tục”.
Lâm Như đáp:
“Cư xử cũng phải xem là với ai, nếu như đối mặt với một kẻ cướp, thì
cũng không cần lịch sự làm gì. Cô không cảm thấy hành vi của cô đã làm
tổn thương người khác sao? Người như cô không đáng để tôi bàn đến chuyện nên đối xử như thế nào”.
Trần Tư Tư nói: “Tình cảm không phải là tài sản sẵn có của gia đình, không phải lấy nó trong két bảo hiểm mà
đánh giá. Nó cần nuôi dưỡng, cần chăm sóc, lẽ nào chị không tự hỏi, chị
nuôi dưỡng nó như thế nào? Những lúc Hứa Thiếu Phong bị xử phạt, lúc Hứa Thiếu Phong cần sự chia sẻ giúp đỡ một số việc, chị là vợ của anh ấy,
chị đã quan tâm anh ấy như thế nào? Hay như chị, đâu biết được tôi vì sự nghiệp và tiền đồ của anh ấy đã phải nhờ cậy người khác như thế nào để
anh ấy được bình an thoát nạn, lẽ nào, người chiếm đoạt có thể làm được
sao? Lúc đó, tôi vốn không biết vợ anh ấy là ai, tôi vốn không nghĩ đến
chuyện sẽ làm tổn thương ai, tôi chỉ nghĩ làm sao để anh ấy bình an vô
sự”.
Lâm Như cười nhạt: “Cô kể những chuyện đó với tôi là có ý
gì? Để tôi phải cảm ơn cô, cảm ơn cô vì chồng tôi mà phải vất vả như
vậy, vì gia đình tôi mà phải vất vả như vậy, cô là ân nhân của chúng
tôi, là người đã cứu chúng tôi, phải không? Tôi với ông ấy đã trải qua
hai mươi năm vợ chồng, quan hệ của tôi với ông ấy nhiều hay ít, ơn hay
yêu, lẽ nào lại phải nói với người khác. Tôi cứ cho rằng cô sẽ tỉnh sau
khi bị cốc nước kia hất vào mặt, không ngờ cô lại nông cạn như vậy. Cô
không phải ân nhân của ai, nhờ cậy người khác là tự ý cô, đó cũng chỉ là một thời hân hoan, còn để lại cho cô là sự đau khổ lâu dài, đàn ông
cũng chỉ là một con mèo ăn vụng, ăn trộm vài miếng cũng không sao, ông
ấy vẫn ngày ngày về nhà với tôi, vẫn cùng tôi sống cuộc sống vợ chồng.
Trần Tư Tư, cô chớ có nằm mơ giữa ban ngày nữa, hãy sớm tỉnh ngộ đi, đồ
của người khác, nhân lúc không đề phòng cô trộm dùng một lần, hai lần
coi như không tính, đó cũng không phải kế lâu dài. Hiện tại cô còn trẻ,
vẫn còn nhan sắc, tìm một người đàn ông yêu cô thật lòng, sinh con, chăm chồng, dạy con đó mới là cuộc sống bình thường của con người”.
Lâm Như nói liền một mạch, cô cảm thấy giờ đây mới đúng là tìm lại được cảm giác của mình, càng nói càng thấy đắc ý, dù cho có là đau khổ thì vẫn
phải gắng nhẫn nhịn, phải giả vờ vui vẻ và rộng lượng, nói như vậy mới
có cảm giác được lợi thế, mới có thể tìm được nhược điểm của đối phương, phải không ngừng đánh vào phần tình cảm yếu mềm nhất khiến cô ta nhỏ
máu mà không nhìn thấy được, mới đạt được đúng hiệu quả như mong đợi.
Trần Tư Tư quả nhiên bị những lời công kích của Lâm Như làm lay động. Cô vốn cho rằng mình đã tìm được thứ vũ khí lợi hại nhất có thể hạ gục được
Lâm Như, khiến cho bà ta phải lùi bước, thậm chí còn chủ động rời bỏ Hứa Thiếu Phong, nào ngờ sự tình vạn lần không hề đơn giản như cô nghĩ,
người vợ này thật sâu sắc, Lâm Như không hề nhu nhược, ngược lại còn ra
tay vừa hiểm vừa độc, nhân cơ hội này đánh vào nhược điểm của cô, khiến
cô không kịp đề phòng.
Cô biết cuộc đấu trí này cũng giống như
việc hai người tập quyền, sức lực không phải biểu hiện ở bên ngoài, là
thứ không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được. Cô hiển nhiên cảm nhận
được đối phương và mình đều có sự mềm yếu giống nhau, chỉ là ra vẻ để
giữ được bình tĩnh mà thôi. Vì thế cô bèn nói: “Cám ơn chị đã vì tôi mà
vạch ra một bản kế hoạch công phu như vậy. Nhưng tôi không hề lo ngại,
tuổi thanh xuân của tôi tôi tự làm chủ được, bởi vì tôi đã đánh đổi nó
để có người mà tôi yêu thương, cho dù không đáng để chị quan tâm nhưng
cũng chẳng hề gì, tôi vốn dĩ không phải làm vì chị, cũng chẳng mong gì
được chị thừa nhận. Tôi vẫn gọi chị là chị Lâm, nếu không có việc gì nữa tôi phải đi rồi”.
Lâm Như nói: “Câu nói này cô hãy nhớ lấy”.
Trần Tư Tư lúc sắp bước ra cửa quay đầu đáp trả lại một câu: “Tôi cũng tặng
chị một câu, hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều đau khổ”.
Lâm Như ngồi ngây ra nhìn theo Trần Tư Tư rời khỏi căn phòng, bỗng cảm thấy sụp đổ hoàn toàn. Những lời nói của Trần Tư Tư dường như vẫn đang vang
vọng trong tâm trí cô: “Hôn nhân không có tình yêu đối với ai cũng đều
đau khổ”. Lẽ nào hôn nhân của cô với Hứa Thiế́u Phong đến giờ này thự̣c
sự là không còn gì sao?
Cô cầm điện thoại gọi cho Hứa Thiế́u Phong rồi nói: “Ông tan sở về nhà ngay”.
Hứa Thiế́u Phong ở đầu dây kia nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cô nói: “Lẽ nào không có việc gì thì ông không về à?”
Hứa Thiế́u Phong nói: “Xem bà kìa, tôi không có ý đó. Được, tối tôi về”.
Lâm Như gắt điện thoại, nước mắt bắt đầu không ngừng rơi xuống.
Hứa Thiế́u Phong ở đầu dây bên kia cũng bị bất ngờ, bình thường lời nói của Lâm Như luôn nhẹ nhàng từ tốn, hôm nay sao lại xử sự vậy, sao lại phát
cáu với ông. Chuyện này nhấ́t định có uẩn khúc gì khác, có phải bà ấy đã nghe được những tin đồn về ông, hay là do ông không cho bà ấy câu trả
lời về chuyện công trình?
Nói đến công trình, Hứa Thiế́u Phong
lại thấ́y đau đầu. Lần trước đi tìm Mã Được Được, vốn tưởng thông qua cô ta có thể nhờ được Mã Trung Tân đứng ra nói hộ với Chung Học Văn một
tiếng, sau đó mới xem xét tình hình tiến triển ra sao rồi dàn xếp mối
quan hệ của ông ta với Chung Học Văn. Nào ngờ, Mã Được Được gọi điện cho Mã Trung Tân kể rõ mọi vấn đề, Mã Trung Tân lại nói: "Cuộc điện thoại
này anh không thể gọi được, dựa trên nguyên tắc không đi ngược lại
nguyên tắc của tổ chức, việc khác anh có thể giúp nhưng chuyện can dự
vào việc làm ăn dựa trên mối quan hệ thì anh quyết không làm". Việc này
thì Được Được hiểu rõ. Được Được nói: “Anh, anh có hiểu nhầm không vậy.
Em không bảo anh phải can dự vào việc làm ăn này mà chỉ bảo anh gọi cho
ông ấy để hỏi thăm một chút thôi”. Mã Trung Tân nói: “Thăm hỏi cũng
không được, anh là cán bộ thanh tra, biết rõ đằng sau những lời thăm hỏi này là có ý gì. Được rồi Được Được, anh bây giờ còn nhiều việc phải
làm, em cũng không muốn làm khó anh trai em chứ”. Anh ta nói xong liền
dập máy.
Mã Được Được trước mặt đành phải tỏ ra bối rối nói: “Làm thế nào bây giờ, anh trai tôi nhất định không chịu nói giúp”.
Hứa Thiếu Phong cảm thấy có chút bất ngờ, nào ngờ vị quan chức cấp cao trên tỉnh này lại liêm khiết đến vậy, có lẽ anh ta cảm thấy đó là việc canh
núi đánh hổ, chỉ sợ Chung Học Văn không cảm ơn mà còn làm anh ta mất
mặt, mới khăng khăng không chịu giúp. Đành vậy, đúng lúc này ông lại
viện cớ đẩy trách nhiệm cho Được Được, bèn nói: “Được Được, nếu anh trai cô không chịu đứng ra, tôi không thể không nói, bản hợp đồng này có thể Chung Học Văn sẽ lấy đi, đến lúc đó cô đừng trách tôi không hết lòng vì cô. Cô cũng biết ông lớn một khi đã ra tay có thể ép được chết người.
Xét đến cùng ông ta cũng là Phó Thị trưởng thường trực, tôi sao dám vượt quyền ông ta được”.
Mã Được Được nói: “Anh Hứa, trước tiên anh
phải kéo dài thời gian, không cần phải đưa cho ông ta, cứ chờ vài ngày
tôi sẽ lên tỉnh một chuyến, tôi sẽ tìm lãnh đạo cấp cao khác nhờ giúp
đỡ, tôi không tin chuyện này không thể thu xếp được”.
Bọn họ về
đợi vài ngày mà vẫn không thấ́y Mã Được Được có tin tức gì, đoán là cô
ta vẫn chưa tìm được ông lớn nào ra tay để nói với Chung Họ̣c Văn.
Hứa Thiếu Phong nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh một lát đã hết giờ làm
rồi, bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Mấy ngày nay lúc nào anh cũng bận
bịu, hơn một tháng phải xúc tiến công trình đấu thầu. Những người nhờ
cậy anh nói hộ rấ́t nhiều, những người mời anh đi ăn uống cũng không
phải là ít. Việc gì nên từ chối thì anh cũng đều từ chối rồi, những bữa
cơm không nên ăn anh cũng kiên quyết không ăn. Chỉ có bên Chung Học Văn
với hai người trong ngoài nhà là đều khó thu xếp. Anh nào dám nhận việc
của người khác.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo, liếc thấy số của Trần Tư Tư, trong lòng thấy ngao ngán, cô ấ́y chắc lại muốn gặp
mình đây, phải nghĩ cách để thoái thác thôi. Nghĩ như vậy liền “alo” một tiế́ng dài đợi Trần Tư Tư nói, đầ̀u dây bên kia không thấy nói gì, đột
nhiên vang lên những tiếng khóc nức nở, trong lòng ông ta lại cảm thấ́y
bối rối, nghĩ bà cô này lại gặp chuyện ấ́m ức gì đây, thế rồi ra vẻ như
đau lòng anh nói với giọng quan tâm: “Tư Tư à, anh nghe em nói đây, đừng khóc như thế́ nữa, có chuyện gì thì em cứ nói”.
Trần Tư Tư lại gào khóc rồi chuyển sang thút thít như đứa trẻ nói: “Hết giờ làm anh có qua đây không”.
Ông nói: “Tối nay anh phải đi tiếp khách, muộn mới có thể qua được, em nói đi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu dây bên kia càng khóc nức nở hơn: “Thế đợi anh về rồi nói sau”, nói xong liền dập máy.
Hứa Thiế́u Phong nghe thấ́y tiế́ng oang oang trong điện thoại, trong đầu
dường như đã đoán ra, không cần phải nói nữa, có chuyện gì thì anh cũng
đã rõ. Vừa rồi là điện thoại của Lâm Như, bây giờ là điện thoại của Trần Tư Tư, điện thoại của vợ thì đầy vẻ phẫn nộ, điện thoại của bồ thì khóc ấm ức. Nhấ́t định hai bên oan gia đã gặp nhau rồi.
Ông không cầm lòng được, việc mà ông sợ nhấ́t đã xảy ra, giờ phải làm sao cho tốt đây.
Một bên là vợ, một bên là tình nhân, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là máu thịt cả, làm tổn thương đến ai cũng đều khiến ông đau lòng, huống hồ
lại làm tổn thương cả hai người. Hai người này bây giờ trong lòng nhất
định là đang tức giận, ai cũng mong gặp ông, mong ông đứng về phía họ,
nhưng ông là ông, sao có thể chia thành hai nửa được. Nếu bây giờ đi đến chỗ Trần Tư Tư, Lâm Như nhất định sẽ không bỏ qua, nếu về nhà trước thì Tư Tư sẽ giận. Ông suy nghĩ kỹ rồi vẫn theo kế hoạch ban đầ̀u về nhà
trước, sau đó hơn 9 giờ tối nhờ Vương Chính Tài gọi vào máy điện thoại
để bàn của nhà ông nói có người từ trên tỉnh đến, bảo ông phải đi tiếp
khách, ông đành phải bí mật trốn thoát bằng cách đó rồi đến an ủi Trần
Tư Tư.