Trong văn phòng giờ chỉ còn Lâm Như và Trần Tư Tư, Trần Tư Tư đợi Lâm Như ngồi xuống rồi mới từ từ ngồi xuống ghế.
Vừa ngồi xuống ghế lại đứng dậy rót một cốc nước cho Lâm Như, đặt trước Lâm Như và nói: “Chị Lâm, mời chị uống nước”.
Lâm Như không hề đụng đến cốc nước, mặc dù miệng rất khát, rất muốn uống
một chút nhưng cô không cần cốc nước do chính Trần Tư Tư kia rót. Đợi
đến lúc Trần Tư Tư ngồi xuống ghế, cô mới nói: “Hai người đã bao lâu
rồi?”
Trần Tư Tư vốn không biết làm thế nào, không biết đối phó
ra sao, khi Lâm Như nói xong câu kia cô lập tức tìm cách nói: “Đã bao
lâu gì cơ ạ? Em không biết chị có ý gì?”
Lâm Như liền cười một
cách lạnh nhạt: “Lẽ nào cô lại không biết tôi là vợ của Hứa Thiếu Phong? Lẽ nào cô lại phủ nhận có quan hệ với ông ấy?”
Trần Tư Tư vốn dĩ có thể chối bỏ tất cả, chị không bắt được quả tang tôi lên giường với
Hứa Thiếu Phong thì dựa vào đâu mà nói tôi có quan hệ với anh ấy? Tuy
nhiên, cô lại nghĩ, đúng lúc cô muốn để Lâm Như biết về quan hệ của cô
với Hứa thiếu Phong, kết cục như thế này không chừng bà ấy sẽ chủ động
từ bỏ ông ấy. Sau khi quyết định như vậy, cô mới từ tốn nói: “Cách đây
vài hôm tôi cũng mới biết chị là vợ của anh ấy, còn trước thì không?”
Lâm Như rất hy vọng cô ta có thể phủ nhận đó là sự thật, dù là nói dối,
cũng có thể khiến cho cô cảm thấy an ủi phần nào, nhưng, cô ta đã thừa
nhận ngay rồi, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng phẫn nộ, liền nói:
“Trước kia? Trước kia là bắt đầu từ khi nào?”
Trần Tư Tư nói: “Chị Lâm, chị thấy điều đó quan trọng sao?”
Lâm Như thực không nhịn nổi: “Lẽ nào cô cảm thấy không quan trọng? Lẽ nào
cô cảm thấy hành vi của cô không ảnh hưởng đến người khác, không làm tổn thương một gia đình khác sao?”
Trần Tư Tư nghe Lâm Như nói như
vậy bỗng dưng mềm lòng, nói: “Chị Lâm, xin lỗi chị, chỉ vì tôi không
biết Thiếu Phong là chồng chị”.
Lâm Như bất ngờ khi nghe thấy cô
ấy cũng gọi Hứa Thiếu Phong là Thiếu Phong, liền nói một hơi: “Trước đây cô không biết ông ấy là chồng tôi, tôi cũng có thể không tính toán nữa, nhưng giờ cô đã biết ông ấy là chồng tôi tại sao lại vẫn qua lại với
ông ấy, còn làm tổn thương tôi như vậy?”
Trần Tư Tư nói: “Tình
cảm nam nữ, không chỉ từ ý của một phía, chị Lâm, chị cũng là người từng trải, chị cũng hiểu tình cảm nam nữ, tôi không cố ý làm tổn thương chị, tôi chỉ yêu người tôi yêu, nếu như bảo tôi từ bỏ anh ấy, tôi không làm
được”. Ngôn Tình Cổ Đại
Lâm Như liền ngắt lời: “Đây là quan niệm sống của cô? Là
lẽ sống của cô? Một người phụ nữ, nếu chỉ chú ý đến việc làm đẹp hình
thể, không có đạo đức, chỉ biết dùng sắc đẹp ngoại hình mê hoặc người
khác là mối hiểm lớn cho xã hội, càng làm tổn thương gia đình người
khác, cái đó không gọi gì là đẹp cả, hơn nữa còn khiến người khác phải
đau lòng! Cô Trần Tư Tư, ngoài việc cô có thể làm một vài động tác trên
cơ thể, lẽ nào cô không biết tu luyện nội tâm sao?”
Trần Tư Tư
đáp: “Chị Lâm, tôi cũng muốn hỏi chị một câu, chị có đạo đức tình cảm
lớn, chị tu luyện nội tâm tốt, tâm chị đẹp như vậy, tại sao chị lại
không giữ nổi trái tim của Hứa Thiếu Phong? Giống như một kẻ phạm tội
lấy đồ của người khác vậy, đã phạm tội rồi lại còn hy vọng người khác
đồng tình? Lẽ nào tất cả là do tôi sai, lẽ nào chị không có một phần
trách nhiệm?”
Lâm Như nói to: “Im ngay!”, đang nói liền cầm cốc
nước trước mặt hất vào mặt Trần Tư Tư và nói: “Cô nói ai là tội phạm? Ai là...”
Nước chảy từ đầu, từ mặt Trần Tư Tư xuống, quần áo cũng
bị ướt, cô không thèm lau, cô gần như ngây người ra, ngồi im không nói
câu nào.
Lâm Như cũng vì hành động của mình mà ngẩn người, từ
trước đến nay cô vốn không giận dữ với bất kỳ ai như vậy, đây là lần đầu tiên cô không kiểm soát được hành động của mình. Cô có chút hối hận
trước hành động tức giận vừa rồi, nhưng, chỉ là hối hận một chút thôi,
chỉ cần nghĩ lại lời Tư Tư vừa nói, cô lại không thể kiềm chế được cơn
tức. Chiếm đoạt chồng cô, lại còn lên mặt dạy đời cô, cô ta cũng thật là quá liều lĩnh? Lâm Như nhìn thấy đôi mắt của Tư tư trở nên lãnh cảm, cô cũng không thể yếu đuối được, lạnh lùng đứng dậy nói: “Tôi không ngờ,
cô không những không nhận lỗi lại còn dạy đời tôi? Cô thật khiến tôi
thất vọng”.
Lâm Như nói xong liền quay người, cô chuẩn bị ra khỏi đây. Đúng lúc đó cô quay người lại, cô bỗng cảm thấy còn rất nhiều điều nên nói mà chưa nói hết, tuy nhiên, cũng không biết nên nói thế nào. Cô sắp sụp đổ rồi, cô cần phải lập tức tìm Hứa Thiếu Phong để ông ấy tự
quyết định.
“Chị ngồi xuống? Tôi còn lời muốn nói”, Trần Tư Tư bỗng lạnh lùng nói.
Lâm Như lại ngồi xuống, cô lúc này mới nhận ra chuyện của họ giờ mới bắt đầu, còn chưa kết thúc, sao cô đã vội đi?