[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 77:




Một lần nữa lập khế ước, triệu chứng đã hoàn toàn ổn định, sau kỳ mưa móc hắn bắt đầu sinh hoạt lại bình thường, nhưng lại bị bắt nghỉ dưỡng thêm mấy ngày nữa.
Nhưng thật ra Nguỵ Vô Tiện cũng không dám kêu ca gì về việc này.
Lam Vong Cơ cố hết sức biểu hiện vẻ bình tĩnh, hắn cũng không hỏi nhiều. Nhưng nghĩ sơ qua, cũng biết không thể nào mấy ngày vừa qua chỉ giống như Lam Vong Cơ nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ. Hắn vẫn còn nhớ rất kỹ, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai hắn.
Rốt cuộc Lam Vong Cơ trải qua mười mấy ngày như thế nào, Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn suy nghĩ sâu hơn.
Liên tiếp mấy ngày, kêu nằm thì nằm, kêu ăn là ăn, kêu ngủ liền ngủ, đặc biệt an phận.
Nhưng buồn chán đủ bảy ngày là chịu hết nổi, khó khăn lắm mới tranh thủ để lịch làm việc và nghỉ ngơi dần trở lại bình thường, hơi nhớ giờ luyện kiếm buổi sáng, chỉ là bây giờ luyện kiếm thức cơ bản đều phải dùng kiếm gỗ để tập, rốt cuộc Ôn gia vẫn còn đang giữ kiếm, mà nếu đã có linh kiếm của riêng mình, thì sẽ không tuỳ ý lấy kiếm khác dùng, khi không cần thiết.
Tập một hồi, thấy Lam Vong Cơ dù tạm thời không có Tị Trần vẫn tập luyện rất nghiêm túc không chút nào xao nhãng, Nguỵ Vô Tiện chợt nảy ra một ý, đợi sau khi y tập xong bài tập, thì lằng nhằng một chặp, rốt cuộc là muốn đấu nhau.
Lúc này đây, Lam Vong Cơ đang cầm nhánh cây chĩa về phía trước – trước đây khi đánh nhau, thường là đánh ngang cơ, nhưng cũng còn xem như có thắng có thua, nói một cách nghiêm túc, thì Lam Vong Cơ thắng nhiều hơn một chút, có lẽ là do thiên tư cao, chung quy Lam Vong Cơ đã luyện tập đến mức thành thục. Đương nhiên hai người chưa bao giờ thật sự ra tay hết sức, nếu không muốn nói, khoa tay múa chân thế này không thể chứng minh được điều gì.
Nhưng lần này, Nguỵ Vô Tiện cực kỳ nghiêm túc, tìm được khe hở, đánh bay nhánh cây trong tay Lam Vong Cơ, cổ tay lắc một cái chĩa thẳng vào ngực. Chậm rãi cong khoé môi lên, nhẹ giọng nói: "Còn lo lắng nữa không?"
Ôn Tình từ lâu đã nói hắn hoàn toàn không đáng ngại nữa, không kê thêm thuốc, càng không ra lệnh bắt Nguỵ Vô Tiện phải nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ vẫn còn hơi giật mình, giây lát, chậm rãi buông cánh tay vừa bị đánh rơi nhánh cây xuống.
Nguỵ Vô Tiện vứt nhánh cây trong tay, nhào về phía trước ôm chặt lấy y.
Kỳ thật mới vừa rồi ít nhiều hắn cũng cảm thấy được Lam Vong Cơ vẫn còn hơi kiêng dè, đánh với hắn chủ yếu là thủ thế, bất quá hai người khoa chân múa tay vốn không phải nhằm để lấy mạng nhau, trước đây không thể làm như thế, lần này đương nhiên càng không thể.
Mặt vùi vào cổ y, hơi thở đều tràn ngập mùi đàn hương thanh lãnh, Nguỵ Vô Tiện ôm một hồi, cảm giác một vòng tay cũng ôm lấy hông và lưng hắn, dùng sức nhẹ nhàng.
"Nhị ca ca.... ngày mai cũng cùng ta luyện kiếm được không?"
Do dự một lát, Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "..... Được"
Nguỵ Vô Tiện cười: "Đã hơi lâu không đi Thải Y trấn, ngày mai chúng ta xuống đó đi dạo đi"
"Ừm"
"Còn nữa, ta muốn trở về Vân Mộng thăm một chút"
"Khi nào?"
"Vài ngày tới... ngày mốt đi, hoặc ngày kia cũng được, nếu không trở về để mọi người gặp mặt, sư tỉ chắc chắn sẽ rất lo lắng". Hắn cũng không liệt kê từng người trong Liên Hoa Ổ.
"Được"
"Ngươi đồng ý rồi, không được đổi ý những lời vừa nói nha!" Nguỵ Vô Tiện cọ cọ vào Lam Vong Cơ, cảm thấy mỹ mãn nói: "Lam Trạm, ngươi tiếp tục ôm ta, đừng buông tay".
"Được"
Vòng tay ôm hắn lại mạnh hơn một chút.
Nguỵ Vô Tiện thở ra một hơi thật dài.
Sau vụ hỗn loạn của Đồ Lục Huyền Vũ tại Mộ Khê Sơn, việc thiết lập giáo hoá ti của Ôn thị tại Kỳ Sơn đã giải tán hoàn toàn, các đệ tử thế gia ai về nhà nấy, phía Ôn Triều cũng tạm thời không có ý truy cứu gì, "Tự dùng sức mình tiêu diệt yêu thú hơn 400 năm tuổi" chắc là đã làm hắn thoả thuê đắc ý, sung sướng.
Chưa kể rõ ràng đó là một con yêu thú dị dạng cạnh tranh thất bại với thần thú thế mà bị thổi phòng là thần thú Huyền Vũ chân chính.
Loại thanh danh này, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Ôn Triều muốn giành cứ giành, có thể không bị làm phiền là tốt nhất rồi.
Đương nhiên không thể nào vì vậy mà lơi lỏng, nói phải đi về để mọi người gặp mặt, thực chất là bởi vì không yên lòng Liên Hoa Ổ nhiều hơn.
Khi đến thông báo, thì bất ngờ gặp mấy người đang đi ra khỏi Nhã Thất, nhìn gia văn là người Hàm Dương Hạ thị, khách đang nói chuyện cùng trưởng bối, bọn họ tất nhiên không thể tới gần, khi hội đàm kết thúc, môn sinh Lam gia dẫn người Hạ gia ra ngoài, mới kêu Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ vào, thế nên tình cờ gặp được.
Tổ tiên Hạ thị sinh ra trong gia đình khoa bảng, con cháu phần lớn là người có tinh thần trọng sách, gia chủ là người ôn văn nho nhã.
Đã từng gặp qua, bề ngoài tầm tuổi với Giang Phong Miên, nhưng hơn một tháng trước tiên phủ bị Ôn thị thiêu huỷ, rồi sau đó trong tộc có người nảy sinh dị tâm, náo loạn một trận, cơ hồ để cho các gia tộc khác hết sức chê cười, cuối cùng Hàm Dương Hạ thị phân thành hai nhánh.
Tai hoạ liên tiếp, quá trình khôi phục gia tộc cực kỳ không thuận lời, là một gia chủ thì không thể không đau đầu vì những việc này, nên khi gặp lại thấy dung mạo đã già đi rất nhiều, tóc hai bên thái dương đã xuất hiện từng mảng tóc hoa râm.
Mới vừa rồi rõ ràng là bàn chuyện cực kỳ nghiêm túc đứng đắn, không khí nặng nề vẫn còn đó, trên mặt Lam Khải Nhân vốn dĩ có biểu tình nghiêm túc quanh năm, gia chủ Hạ gia tựa như cũng đang nghĩ tới cái gì, hàng lông mày trên khuôn mặt mệt mỏi đang nhíu chặt, bỗng nhiên nhìn thấy bọn họ, hơi sửng sốt, đối với tiểu bối vẻ mặt dịu đi được mấy phần, gật đầu với bọn họ.
Nguỵ Vô Tiện phản ứng lại vội vàng cùng Lam Vong Cơ kỳ lễ.
"Hạ tông chủ"
Gia chủ Hạ gia nói: "Lam nhị công tử, Nguỵ công tử, thương thế đã lành chưa?"
Nghĩ đến việc Ôn gia tuyên cáo với khắp nơi là Ôn Triều chém chết yêu thú không được ai tin cả, chỉ cần nhà nào có đệ tử từ trong động Đồ Lục Huyền Vũ chạy thoát ra ngoài, thì nhất định sẽ đem mọi việc Ôn Triều làm báo cáo lên trưởng bối, cũng nói rõ cuối cùng là tiểu bối hai nhà Lam Giang trấn ở phía sau, dẫn dắt sự chú ý của yêu thú để mọi người đi trước, sau đó yêu thú phát cuồng, khiến hai người bị mắc kẹt.
Bị mắc kẹt chính là hai người này, chém chết yêu thú chắc hẳn cũng vẫn là hai người này, bị nhốt trong hang động nhiều ngày lại phải vật lộn với con Đồ Lục Huyền Vũ, khi được cứu ra đương nhiên phải bị thương, đã mặc định trong đầu Khôn Trạch là yếu ớt nhất, nên lúc này ánh mắt quan tâm của gia chủ Hạ gia chủ yếu nằm ở trên người Nguỵ Vô Tiện.
Tuy nghe nói Khôn Trạch của Giang gia này rất không giống bình thường, biểu hiện ở Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn cũng khiến người ta chú ý, nhưng quan niệm đã hình thành từ lâu, thái độ và suy nghĩ thật sự khó mà thay đổi được.
Bị thương như thế nào thật sự nhìn không thấy rõ ràng, nhưng nhìn thấy người đã khoẻ mạnh, cũng muốn hỏi thăm vài câu.
Nguỵ Vô Tiện lại thi lễ: "Vâng, đa tạ tông chủ quan tâm".
Cũng không nói chuyện nhiều, rồi môn sinh Lam gia dẫn người Hạ gia ra tới sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ, cáo từ rời đi.
Lam Vong Cơ sau đó nói rõ ý định với Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân trầm ngâm một lát, rồi đồng ý.
Sau ít ngày là khởi hành.
Trên đường ngự kiếm hướng đến Vân Mộng, Nguỵ Vô Tiện nhớ tới chuyện Hạ gia ghé thăm, thuận miệng hỏi một câu.
Lam Vong Cơ đáp: "Gần đây, có nhiều gia tộc khác ghé thăm"
Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu vén mấy sợi tóc bay trước mắt, mặt lộ vẻ hiểu rõ. Chắc là trong lúc hôn mê tuy không có chuyện lớn gì xảy ra, sau khi các đệ tử thế gia trở về nhà, thế cục đã thay đổi từng ngày. Thật không biết, những việc đang ấp ủ sắp sửa xảy ra, rốt cuộc là tốt hay là xấu.
Trên đường đi không chậm trễ, tới Vân Mộng vẫn là lúc sương chiều đã dày đặc, bóng đêm bao phủ phía chân trời, Giang Trừng đốt đèn đứng chờ trước cửa lớn Liên Hoa Ổ, mấy sư đệ cũng ở đó, đang đùa giỡn, đèn lồng trong tay của hai ba người bị ném qua ném lại tắt ngúm.
Giang Trừng vốn đứng dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực nhìn đám thiếu niên giỡn ầm ĩ, rồi nhanh chóng phát hiện động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, hai thanh kiếm lập loè ánh sáng xanh và đỏ, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ từ trên không trung hạ xuống, nhìn lại linh kiếm, quả nhiên chỉ là kiếm xài tạm, bĩu môi.
Đã hơn hai mươi ngày trôi qua, gần được một tháng, Ôn thị vẫn không chịu trả lại kiếm, các gia chủ thay phiên nhau không biết bao lần tới gặp, mới hôm trước Giang Phong Miên cũng vừa đi một chuyến, vẫn là không có kết quả gì.
Vững vàng đáp xuống đất, Nguỵ Vô Tiện tra kiếm vào vỏ, một đám sư đệ vây quanh lấy, sôi nổi reo lên: "Đại sư huynh!!!"
"Đại sư huynh đã trở lại rồi!"
Trong đó tiếng của Lục sư đệ là lớn nhất, vui mừng kêu lên: "Đại sư huynh!!! Huynh sống rồi!!!"
Nguỵ Vô Tiện suýt nữa thì phì cười: "Cái gì mà gọi là ta sống rồi? Ta là không chết chứ!"
Lam Vong Cơ thu kiếm đứng bên cạnh, chợt thấy dường như mình cũng bị vây quanh, nhưng một đám thiếu niên đều là la hét ầm ĩ kêu Nguỵ Vô Tiện, mấy đệ tử Giang gia này cũng không quá sợ Lam Vong Cơ nữa, dù sao cũng đã gặp qua mấy lần, mỗi lần bọn họ vây quanh nói chuyện với Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ cũng sẽ không can thiệp gì nhiều.
Các câu hỏi dồn dập vang lên:
"Đại sư huynh! Nghe nói huynh và Càn Nguyên của huynh hợp sức giết một con yêu thú hơn 400 tuổi! Có thật vậy không?!"
"Nghe nói các ngươi bảy ngày không ăn cơm!"
"Thật sự không có bí mật tập tích cốc sau lưng chúng ta đấy chứ?"
"Con Đồ Lục Huyền Vũ to cỡ nào vậy? Cả đầm sen không chứa được luôn hả?!"
"Đồ Lục Huyền Vũ là một con rùa to đúng hay không!"
Nguỵ Vô Tiện lúc này không kịp nói gì với Giang Trừng, càng không có cơ hội hỏi thăm tình hình của Liên Hoa Ổ, phút chốc bên tai toàn là tiếng ồn ào. Cả đám sư đệ hưng phấn không ngừng, chắc là biết bọn họ được cứu ra có bị thương, nhưng rõ ràng không biết được mức độ nghiêm trọng thế nào, nay hắn trở về, nhìn cũng khoẻ nên căn bản không lo lắng nữa. Nguỵ Vô Tiện đoán là Giang Trừng không kể chi tiết cho các sư đệ, cười hì hì trả lời loạn một hơi, rồi cùng đám thiếu niên vây quanh đi vào cửa.
Ngược lại Lam Vong Cơ không tham gia nói chuyện và Giang Trừng không có cơ hội chen vào nói được thì gật đầu chào nhau trước, rồi chắp tay chào hỏi.
Cả con đường ồn ào, vài thiếu niên hiển nhiên cho rằng Nguỵ Vô Tiện trở về Liên Hoa Ổ lại sẽ ở chơi mấy ngày, người này mà trở về, tất nhiên là có thể dẫn bọn hắn đi lăn lộn. Từ khi Nguỵ Vô Tiện rời khỏi Vân Mộng, tuy rằng bọn họ vẫn tu hành vui chơi như cũ, nhưng luôn là không có ai mày mò tìm ra trò chơi mới, càng không nói tới sau khi Ôn gia chiếm lấy các khu vực săn đêm, bị ra lệnh ở nhà không được đi gây chuyện, nên hiếm khi ra khỏi cửa, thật sự nhàm chán vô cùng, buồn đến chết mất thôi.
Nhưng khi đến gần thính đường, lần lượt đều im tiếng, biết Giang Phong Miên và Ngu phu nhân ở đó, người trước thì bọn chúng không sợ, nhưng người sau thì rất đáng sợ, nên bọn chúng thu nhỏ tiếng và lặng lẽ trốn đi.
Trước khi đi còn sột sột soạt soạt một hai phải thì thào hẹn kế hoạch ngày mai với Nguỵ Vô Tiện.
Còn lại Giang Trừng đang trợn mắt, tiếp tục dẫn Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi, lúc đó cũng gần tới giờ cơm.
Còn một đoạn đường ngắn trước khi vào thính đường, Giang Trừng mở miệng hỏi: "Thân thể ra sao?"
Nguỵ Vô Tiện nghe là biết đang hỏi hắn, cười cười trả lời: "Không sao, khá tốt, thương thế đã khỏi từ lâu".
Thu được một tiếng hừ đáp lại.
Ngón tay Nguỵ Vô Tiện vừa hơi nhúc nhích, nhưng rồi thả lỏng ra lại. Trong lòng biết Giang Trừng dẫn người tiến vào hang động cứu viện, tất nhiên là thấy bộ dạng lúc đó của hắn, rồi sau đó nghe Ôn Tình giải thích xong mới trở về Liên Hoa Ổ, nên cái gì cũng biết rõ.
Về phần tại sao không chờ đến khi hắn tỉnh lại, cũng chỉ vì cần thiết phải nhanh chóng báo với Giang Phong Miên việc xảy ra trong động Đồ Lục Huyền Vũ lúc ấy, để lên kế hoạch đối phó với khả năng Ôn gia gây khó dễ.
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ rồi lại hỏi: "Sư tỉ biết không?" Giang Phong Miên chắc chắn đã biết, điều này không cần hỏi.
Giang Trừng nhíu nhíu mày, nói: "Ta không nói cho tỉ ấy biết"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy là tốt rồi"
Giang Trừng tức giận nói: "Tốt cái gì mà tốt? Ai kêu ngươi cậy mạnh trấn áp phía sau, lẽ ra ngươi không nên tỏ ra mạnh mẽ! Làm cho chính mình trở nên như vậy, ngươi vừa lòng chưa?"
"Ta không cậy mạnh, ai mà biết con rùa kia bỗng nhiên phát cuồng, huống chi việc này ta không phải là vì bất đắc dĩ sao? Lúc trước nếu không lập tức ra tay, thì ngươi có thể...." Dừng một chút, Nguỵ Vô Tiện nói: "Dù sao việc này cũng phải có người làm, không thì ai cũng đừng nghĩ đến việc thoát ra". Nói được một nửa bỗng nhiên nhớ tới Lam Vong Cơ còn ở bên cạnh, hắn và Giang Trừng có thể đấu võ mồm, nhưng nói về chuyện hắn mém chút mất mạng ở đó trước mặt Lam Vong Cơ, dường như... không được hay cho lắm.
"......"
"......"
Giang Trừng cũng thấy vậy, xuỳ một tiếng, không nói nữa.
Vừa lúc tới thính đường, Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ một cái, đôi mắt nhạt màu bình tĩnh nhìn lại hắn.
Bên trong đại sảnh đường, sáu chiếc bàn nhỏ đã dọn xong, vẫn là Giang Phong Miên ngồi ghế thủ tịch, Ngu phu nhân ngồi ngay bên cạnh.
Mỗi bên là hai bàn đặt song song đối diện nhau, Giang Yếm Ly đã ngồi đó, Giang Trừng bước tới ngồi xuống cạnh nàng, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ thi lễ trước khi ngồi vào vị trí.
"Giang thúc thúc, Ngu phu nhân"
"Giang tông chủ, Ngu phu nhân"
Giang Phong Miên gật đầu, hơi hơi mỉm cười, ôn tồn kêu bọn họ ngồi xuống, vẻ mặt của Ngu phu nhân không nóng không lạnh, khẽ gật đầu xem như nhận lễ.
Cùng Lam Vong Cơ ngồi xuống, ngồi xong Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu lên thấy Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly khẽ nhướng mày lên, nhỏ giọng kêu: "A Tiện"
Nguỵ Vô Tiện vui mừng mà đáp lại: "Sư tỉ!"
Nếu không phải đang trong bữa cơm, thì đã sớm sán lại gần cho người ta sờ đầu rồi.
Vân Mộng Giang thị không hay có lễ nghĩa phức tạp, người đã đông đủ, Giang Phong Miên liền ra hiệu bắt đầu dùng cơm.
Cúi đầu định cầm đũa, trên chiếc bàn vuông nhỏ, thấy giữa mấy đĩa cơm canh có một đĩa hạt sen đã lột vỏ, tròn trịa mập mạp, tươi ngon, Nguỵ Vô Tiện vui mừng, nghĩ hắn lần này vẫn đến kịp cuối mùa sen, nhìn qua, trên bàn của Lam Vong Cơ cũng có.
Lúc xưa Giang Yếm Ly thường lột hạt sen đưa cho hắn ăn trong bữa cơm, toàn bị Ngu phu nhân la mắng, nói một hồi thậm chí còn nhắc tới "gia phó" này nọ, có khi như vậy lại cãi nhau với Giang Phong Miên. Bây giờ, đại khái giống như lần đầu Nguỵ Vô Tiện trở về từ Vân Thâm Bất Tri Xứ, bàn ăn đã tách ra không thể đưa đồ ăn được nữa, nên thôi, mấy lần sau trở về lại không phải mùa sen, rốt cuộc hôm nay, Giang Yếm Ly đã lột sẵn để trên bàn, Ngu phu nhân đành mở một mắt nhắm một mắt, làm như không nhìn thấy.
Không bao lâu Nguỵ Vô Tiện đã ăn hết sạch hạt sen, ăn trong miệng toàn là hương vị mát lạnh ngọt ngào thoang thoảng, Lam Vong Cơ thấy hắn đặc biệt thích, nên lặng lẽ đem đĩa hạt sen của mình để trên bàn của hắn, Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt nhìn y, đẩy trở về.
Bữa cơm ăn trong không khí hoà hoãn, Giang Phong Miên chủ yếu hỏi mấy câu quan tâm đến tình trạng bệnh tình của hắn, nhưng do ở trên bàn cơm nên chưa cẩn thận hỏi chi tiết, Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết Giang Trừng tất nhiên đã báo việc lỡ tay làm bị thương người Ôn gia, Giang Phong Miên và Ngu phu nhân chắc là đã có chủ ý, hắn cũng không nên hỏi thêm vào lúc này.
Quay trở lại thăm, thấy tất cả mọi người đều khoẻ, tốt rồi.
Buổi đêm hôm nay ở Liên Hoa Ổ vẫn nhu hoà yên tĩnh như cũ.
Cuối mùa thu hồ sen nở đầy hoa, mùa sen ở Vân Mộng rất dài, vẫn còn những đài sen to đầy xanh biếc giữa tầng tầng lớp lớp lá sen vươn thẳng lên, phần đầu trĩu nặng xuống.
Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ chỗ đã thu hoạch đài sen xong, lá sen thưa thớt, trên bờ có thể nghe tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu.
Mặt nước thỉnh thoảng gợn sóng từng đợt, cá trong hồ nổi lên đớp không khí, thấy bóng người, lại lén lặn xuống đáy hồ.
Cơm chiều xong, đi bộ một chút rồi mới trở về phòng tắm rửa và đi ngủ, ngủ ở trong căn phòng đã cố ý chuẩn bị cho khách, giường rộng hơn nhiều so với giường trong phòng hắn ở Liên Hoa Ổ, lúc trước, hai người đúng thật là ngủ hơi chật một chút, dù sao hai năm nay thân hình đã phát triển hơn, dần dần không còn là thân thể thiếu niên nữa.
Ngự kiếm suốt một ngày, chỉ có nghỉ ăn cơm trưa ở một thị trấn trên đường đi, nghỉ ngơi một lát, nhưng Nguỵ Vô Tiện không thấy mệt, tinh thần vẫn tốt. Giường gỗ hơi lạnh, chăn đệm mềm xốp, thoang thoảng mùi nắng thanh khiết, giờ hợi qua đi, hắn lắng nghe một lúc tiếng gió thổi vi vu quanh quẩn Liên Hoa Ổ, rồi mới chui vào lòng ngực Lam Vong Cơ, mặt áp vào khuôn ngực ấm áp, hít thật sâu mùi đàn hương, dần dần đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.