[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 78



Trở về "nhìn xem", đương nhiên không thể nào liếc mắt xem một cái xong là đi ngay.

Ngắn thì hai ba ngày, lâu là bảy tám ngày, trong hơn hai năm qua, số lần Nguỵ Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ đến Liên Hoa Ổ cũng không phải là thường xuyên, thậm chí hơn phân nửa dịp lễ tết đều ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, có khi qua khỏi ngày lễ mấy ngày rồi mới trở về Vân Mộng, nhưng chỉ cần đến, thì tất nhiên sẽ không ở một ngày.

Lần này, hai ngày trước thì đi hái củ ấu bắt gà rừng, rồi lại dẫn đám sư đệ đi quậy khắp nơi trong ngoài Liên Hoa Ổ, còn khăng khăng lôi kéo Lam Vong Cơ cùng đi.

Lại bị Lam Vong Cơ nhìn thấy vẻ dương đương đắc ý của hắn.

Trong lòng biết sau đó Giang Phong Miên sẽ bồi thường, nên Nguỵ Vô Tiện cùng đám thiếu niên Giang gia này đơn giản là muốn vui đùa, tham một chút rồi bị người ta đuổi mắng mới thấy thú vị. Thấy nhiều lần, cuối cùng Lam Vong Cơ cũng chỉ biết khẽ lắc đầu, vẻ mặt nhìn như có chút bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại toàn là vẻ nhu hoà.

Mà nếu y đứng lại, yên lặng nhìn, Nguỵ Vô Tiện chạy ra xa rồi còn quay người kêu y: "Lam Trạm! Mau chạy đi chứ -- ngươi đứng sững sờ ở đó làm cái gì? Coi chừng bị bắt được đó ha ha ha ha ha!". Cũng mặc kệ Lam Vong Cơ căn bản là đâu có cùng bọn hắn làm chuyện xấu.

Nói là nói vậy, thật đúng là bọn họ đã gặp được ông lão ở hồ sen kia.

Tính tình ông lão này khó chịu. Nhìn thấy Lam Vong Cơ nhưng không lập tức vụt gậy trúc ào ào, mới chửi mắng được một nửa cũng dừng lại, bởi vì trông y quá khác biệt so với nhóm kia, nhịn không được cứ nhìn chằm chằm, đám tiểu tử trộm sen vội vàng lợi dụng kẽ hở hiếm có này để bỏ chạy mất dạng.

Ngày thứ ba, sáng sớm luyện kiếm xong, sau khi Nguỵ Vô Tiện hiếm hoi mà vui vẻ dọn dẹp giáo trường, đem kiếm gỗ về cất ở Thử kiếm đường, suốt đoạn đường đi đấu khẩu liên tục với Giang Trừng, không ai nhường ai, la hét ầm ĩ trên đường.

Vốn dĩ định cất kiếm xong sẽ đi ra ngoài, lại vừa lúc gặp Giang Phong Miên đang ở Thử kiếm đường, chắc là tới đây để lau kiếm, dường như mới vừa rồi đang suy nghĩ cái gì, nhìn thấy bọn họ hơi bất ngờ, ánh mắt đảo qua cây kiếm gỗ trên tay ba người, vẻ mặt nhanh chóng tỏ vẻ đã hiểu, hơi hơi mỉm cười tránh ra.

Nhìn thấy Giang Phong Miên, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đương nhiên ngừng đấu võ mồm, sau khi chào hỏi, đem kiếm gỗ cất một đống trong góc, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Giang thúc thúc, người muốn đi ra ngoài sao?"

Hắn thấy trên người Giang Phong Miên là trang phục để đi ra ngoài, rõ ràng chỉ là trước khi đi tới chỗ này để lau kiếm thôi, Giang Phong Miên với Giang Trừng giống nhau, mỗi ngày đều lau kiếm ba lần.

Giang Trừng nói: "Phụ thân, lại đi đòi kiếm ở Ôn gia cho chúng con à?"

Giang Phong Miên gật đầu với bọn họ nói: "Đúng vậy"

Biểu tình mới vừa rồi bình thản giờ chuyển sang nghiêm túc hơn: "Có một lần, cũng gặp người của Lam gia phái đi, nhưng đều bị Ôn gia lấy chút lý do... để cự tuyệt"

Tất nhiên biết điều này, Lam Vong Cơ nghe thấy cũng chỉ trầm mặc mà gật đầu.

Mặt Giang Trừng lộ vẻ chán ghét nói: "Tưởng tượng Tam Độc của ta hiện giờ không chừng bị tên Ôn cẩu nào đang cầm trong tay, thật là...."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đáng tiếc kiếm của chúng ta hiện tại chưa đủ linh, nếu không thì có thể tự động phong kiếm, như vậy thì ai cũng đừng hòng dùng được".

Giang Trừng lập tức chế giễu: "Ngươi tu luyện 80 năm đi, nói không chừng sẽ có thể"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy ngươi khẳng định là sẽ phải tu luyện 100 năm"

Giang Phong Miên thấy bọn hắn lại sắp bắt đầu, vẻ mặt dịu lại, cười nhẹ nói: "Được rồi, ta cũng sắp đi đây".

Từ đây đi Kỳ Sơn, đi thuyền nhanh kết hợp với ngự kiếm, sau đó cùng Ôn gia đòi kiếm, tới lui cũng mất khoảng nửa ngày, thông thường sẽ không đi trễ, thuyền ở ngoài bến tàu chắc chắn cũng đã chuẩn bị xong.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nói: "Giang thúc thúc"

Giang Phong Miên ôn hoà nhìn hắn: "A Anh, chuyện gì?"

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, rồi vẫn hỏi: "Ôn gia, có nói gì hay không?"

Việc Giang Trừng sơ ý làm bị thương môn sinh Ôn gia, đến bây giờ Ôn gia cũng không có bất kỳ hành động nào, nhưng sau lưng vẻ yên ắng này, có khả năng ẩn chứa mối nguy hiểm, vẫn luôn giống như một cây đao treo lơ lửng trong lòng mọi người.

"......" Giang Phong Miên trầm mặc một hồi, chậm rãi nói, "Mấy lần đến, cũng không thấy tỏ vẻ gì cả".

Từ sau khi Nguỵ Vô Tiện mở miệng hỏi, Giang Trừng có biểu hiện hơi có chút lo lắng bất an, giờ nghe vậy liền nhìn Giang Phong Miên, thấp giọng nói: "Phụ thân, con không phải...."

Hắn muốn nói chính mình không cố ý gây ra chuyện này, không định hiếu thắng mà ra mặt, cũng không muốn gây phiền phức cho gia tộc, càng không muốn lỡ tay làm bị thương người Ôn gia, gây nên cục diện có khả năng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, cũng không biết khi nào sẽ bị truy cứu.

Mặc dù việc hắn làm không sai, lúc ấy hai người Ôn Vương muốn lấy máu người sống để làm mồi nhử yêu thú, thiếu nữ tên Miên Miên mà bị treo lên thì chắc chắn không có đường sống trở về, hắn không có xông lên, nhưng bị nàng ấy trốn phía sau, không thể nào dời bước chân đi, nếu tránh ra, thì hắn cũng tự phỉ nhổ chính mình.

Cũng không phải hối hận, chỉ là không thể nào không nghĩ tới, hậu quả có thể xảy ra là quá nhiều.....

Nguỵ Vô Tiện nói: "Giang Trừng! Việc ngươi làm tuyệt đối không sai, ta nói cho ngươi biết, là ai nhìn thấy cũng sẽ ngăn cản thôi".

Giang Phong Miên nói: "A Trừng, con làm rất tốt".

Một bàn tay bỗng nhiên để lên đầu hắn, chậm rãi xoa xoa, Giang Trừng ngơ ngác mà ngẩng đầu.

Đối với việc này, thực sự Giang Phong Miên trước sau vẫn chưa từng tỏ vẻ trách mắng hắn.

Bàn tay đang nắm chặt, từ từ thả lỏng ra.

Không ai biết Ôn gia có ý đồ gì, bọn họ đành phải chờ, cũng chỉ có thể đợi đến lúc xảy ra, nếu có, thì đối phó thôi.

Giang Phong Miên lên đường đi Kỳ Sơn, nhìn theo thuyền lớn trên mặt hồ ngày một đi xa, đám sư đệ lại bàn bạc xem nên chơi trò chơi cổ quái hiếm lạ gì, Giang Trừng buồn bã một hồi không nói chuyện, Nguỵ Vô Tiện biết đã nhiều ngay trong lòng hắn chắc chắn rất vất vả, chỉ mong mỏi thực sự không xảy ra chuyện gì, nếu không Giang Trừng nhất định sẽ không chịu nổi.

Nhưng sau đó lại giống như không có việc gì cả, vẫn cùng các sư đệ bát nháo quá mức suốt buổi sáng, bị Ngu phu nhân giận mắng cho một trận, giữa đường đi Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ đi tìm Giang Yếm Ly để đòi uống canh, vừa may né được vụ này.

Ánh nắng buổi chiều đã bớt chói chang, khi ngửa đầu không còn bị chiếu chói mắt, thì diều ở Liên Hoa Ổ được thả đầy trên trời. Cũng hơi lâu không lấy diều ra chơi, nói là mỗi ngày chỉ có thể chơi bắn diều nên chán quá, từ lâu không chơi trò này.

Con diều của Nguỵ Vô Tiện còn dính chút bụi, bởi vì thật sự lâu lắm không lấy ra, may mà khung xương chắc chắn, lớp hồ giấy bên trên cũng không bị rách.

Đám sư đệ lúc đầu nghe nói muốn chơi bắn diều còn rên rỉ kêu ca, muốn Nguỵ Vô Tiện nghĩ trò chơi gì mới một chút, nhưng sực nhớ ra người trước nay luôn độc chiếm vị trí đầu đúng thật đã lâu rồi không chơi, nói không chừng sẽ thấy trò này lạ lẫm, sôi nổi nóng lòng muốn thử. Thật ra không có ai cảm thấy có thể thắng được Nguỵ Vô Tiện, nhưng nói không chừng có thể xem Giang Trừng vượt qua người đó như thế nào.

Chứng kiến người đứng đầu vạn năm cùng người đứng nhì vạn năm có thể thay đổi vị trí cũng thú vị lắm à.

Còn có Lam Vong Cơ nghe nói kỹ thuật bắn tên cũng rất tốt, lại nghe khẳng định là chưa từng chơi bắn diều, ngay cả thả diều cũng không biết có thể thả hay không, hoàn toàn là tay mơ, nếu có thể thắng Lam Vong Cơ đó....

Mọi người xắn tay áo lên hằm hè nhau, trên mặt Giang Trừng lộ ra nụ cười đe doạ.

Nguỵ Vô Tiện không chút nào lo lắng, còn hào phóng nhường diều của mình cho Lam Vong Cơ thử, thoải mái tay trong tay dạy y thả diều, Lam Vong Cơ không làm hắn thất vọng, thuận lợi thả diều bay lên.

Diều của hắn và Giang Trừng giống nhau, so với diều của người khác lớn hơn cả một vòng, khung xương do tự tay Giang Phong Miên làm, còn Giang Yếm Ly thì giúp bọn hắn tô màu, trang trí thành hình dạng một con yêu thú bay trên trời, đầy màu sắc đẹp đẽ và phô trương, miệng há to gào khóc, mấy cái đuôi nhọn rũ xuống bay loạn trong gió, đã lâu mới được bay trên không trung, vẫn tươi tắn sống động như trước.

Ngược lại mới nhìn chẳng thấy dữ tợn gì cả, còn có vẻ hơi ngây thơ chất phác.

Vừa dạy, tay Nguỵ Vô Tiện vừa nắm lên tay Lam Vong Cơ, vừa lùi vừa để y thả thêm một vòng dây, cười nói: "Lại bay cao một chút, cao thêm chút nữa".

Mấy sư đệ bên kia thấy diều bay càng lúc càng cao, lập tức vượt qua diều của những người khác, tới tấp mở miệng làm phiền: "Đại sư huynh! Ngươi không sợ bay xa như vậy y sẽ bắn không trúng à?"

"Đúng đó, đúng đó, hơn nữa đại sư huynh cũng đã lâu rồi không chơi, không cần cố quá đâu!"

"Đại sư huynh, đủ rồi đó!"

"Không cần tạo áp lực cho Càn Nguyên của ngươi đâu Đại sư huynh à!"

Giang Trừng nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi thả diều bay xa như vậy, bắn rớt được sao?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngươi đoán xem?" sau đó lại nói tiếp "Lam Trạm chắc chắn là có thể, xa chút nữa ha?"

Câu sau là quay đầu hỏi Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ làm như suy nghĩ một chút, gật đầu.

Giang Trừng đứng bên cạnh nhìn, thấy hai người vẫn còn nắm tay nhau chưa có ý định cầm mũi tên, đảo mắt, nhìn diều của mình bay tới khoảng cách mà mình nắm chắc sẽ bắn trúng, chần chờ một hồi, rồi nhìn Nguỵ Vô Tiện tiếp tục kêu Lam Vong Cơ thả diều bay xa hơn, nhìn diều của mình, cắn chặt răng, buông dây cung ra, mũi tên lông vũ bay vút ra.

Con diều được vẽ thành một quái vật độc nhãn bị mũi tên xuyên trúng mắt, rơi xuống, lông mày Giang Trừng liền lập tức giãn ra, thở phào một hơi: "Trúng rồi"

Nguỵ Vô Tiện thảnh thảnh thơi thơi liếc mắt nhìn một cái, hỏi Lam Vong Cơ: "Còn có thể không?"

"Có thể"

Lại thả thêm một vòng dây, lông mày Giang Trừng nhướng hết cỡ, đầu chân mày giựt giựt.

Rốt cuộc Lam Vong Cơ rút ra một mũi tên từ sau lưng, ngưng thần ngắm chuẩn, kéo căng dây cung, lạnh lùng buông tay.

Con diều bị xuyên thủng ngay chính giữa, từ xa xa rơi xuống.

Nguỵ Vô Tiện cười.

Bên cạnh con diều đang rơi xuống có một con diều nhỏ hơn nhiều, cũng không uy phong như con diều kia, là của một sư đệ do xem bọn họ bắn mà bị phân tâm, khi hoàn hồn thì đã bay xa quá mức có thể bắn tới, sau đó giương cung mấy lần, trước sau vẫn không bắn trúng, bèn từ bỏ, diều vẫn tiếp tục bay cao hơn.

Nguỵ Vô Tiện cầm lấy cung từ tay Lam Vong Cơ, nói với sư đệ kia vài câu, rồi động thủ giương cung bắn tên.

Trúng rồi!

Giang Trừng vì thấy Lam Vong Cơ bắn trúng diều lông mày đã nhíu lại, nay lại nhíu thêm một chút, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.

Đám sư đồ ồn ào hẳn lên: "Không cùng đại sư huynh chơi nữa!"

"Lần nào đại sư huynh cũng thắng, không vui!"

"Đại sư huynh chắc chắn lại không đi nhặt diều!"

"Đểu quá!"

"Đại sư huynh thật là xảo quyệt, nói không chừng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có lén tập luyện!"

Nguỵ Vô Tiện không sợ những lời oán giận của bọn chúng, tự tin nói: "Ta đã từng đi nhặt diều theo bảng xếp hạng, tự mình đứng lên, vừa rồi ai xếp cuối, ngoan ngoãn đi nhặt diều đi".

Nói xong liền quay đầu để tay lên vai Lam Vong Cơ, hạ giọng tán thưởng nói: "Lam Trạm, lợi hại thế? Trước kia thật sự chưa từng bắn diều sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Chưa từng"

Rõ ràng là cuộc trò chuyện bình thường, nhưng người khác nhìn vào lại thấy rất ngả ngớn, tức thì xung quanh nổi lên tiếng la ó.

Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không nghe thấy gì hết, vẫn cười hì hì tiếp tục nói chuyện với Lam Vong Cơ.

Quả thật là mặt trời đã gần lặn, lát nữa có thể thấy ánh hoàng hôn, náo loạn cả ngày bây giờ đã hơi đói bụng, các sư đệ trêu chọc nhau vài câu, cùng đùa giỡn đi ra ngoài nhặt diều.

Giang Trừng không định đi nhặt diều, mấy tên xếp chót không có hắn, đương nhiên đứng yên tại chỗ, nhưng chờ đến lúc hắn đột nhiên phát hiện ra, ở giáo trường Liên Hoa Ổ chỉ còn lại có hắn, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, là ba người.

Nguỵ Vô Tiện khi nói chuyện chưa bao giờ đứng đàng hoàng, lúc trước thì quàng vai bá cổ, hiện tại đã gần như thay đổi, tuyệt đối không động tay động chân với người khác, nhưng đối với Lam Vong Cơ thì cấp độ ngả ngớn ngày càng cao hơn, làm như không có xương á, thiếu điều muốn mắc dính lên người y.

Liếc mắt nhìn một cái liền muốn đau mắt, Giang Trừng liền nghĩ tại sao mình lại không đi theo đám sư đệ đi nhặt diều nhỉ, còn nữa, lần này hắn xếp thứ ba, tại sao từ đứa xếp thứ tư trở đi đều chạy đi nhặt diều vậy!