Vừa nhìn tình huống trên tế đàn, sắc mặt Vương Nghiễn Phong lập tức thay đổi. Hóa ra hắn lại là người đầu tiên bị đào thải, trừ hắn ra mười một người khác toàn bộ còn ởừên tế đàn!
Ta... Dĩ nhiên là kém cỏi nhất?
- Không nên nản lòng.
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai Vương Nghiễn Phong, hắn quay đầu nhìn lại, nói chuyện là giáo quan Hồng Hi của Địa Chi đường.
- Mười một người trên tế đàn kia đều là đệ tử tinh anh của Địa Chi đường, xếp hạng của ngươi không tính kém.
Hồng Hi nói xong chỉ chỉ Bài Danh thạch ở bên cạnh. Tên của Vương Nghiễn Phong rõ ràng xếp ở một trăm sáu mươi tám, thành tích này so với tuyệt đỉnh thiên tài xếp một trăm năm mươi kém không ít. Nhưng là đừng quên, Vương Nghiễn Phong chỉ mới mười lăm tuổi, hắn có thể học tập ở Thất Huyền võ phủ sáu năm, ngày sau tiến vào Thiên Chi phủ là chuyện ván đã đóng thuyền. Thậm chí năm, sáu năm sau, hắn ở trên Bài Danh thạch xếp tới mười hạng đầu cũng không phải không có khả năng.
Tuy rằng Hồng Hi đã nói là không kém nhưng là Vương Nghiễn Phong vẫn phi thường bất mãn đối với thành tích này. Liễu Minh Tương là một trăm hai mươi lăm, chênh lệch này không khỏi quá lớn một chút.
Hắn không kìm được nhìn Lâm Minh một cái, phát hiện đối phương thần sắc lạnh nhạt, hiển nhiên hết sức trấn định.
- Tên này, thực lực tuy rằng mạnh hơn ta nhưng cũng không phải mạnh đến quá đáng. Ta mới một trăm sáu mươi tám, hắn nhiều nhất có thể tiến vào một trăm năm mươi. Nhưng đối thủ của hắn Trương Thương đã sớm xếp một trăm lẻ chín, lần này nói không chừng càng cao. Hắn cũng không lo lắng một chút nào sao?
Lúc này, có mấy người bị Vạn Sát trận đá ra, xếp hạng của bọn họ đều trong khoảng một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi.
Lại qua một hồi lâu, lại có mấy người bị đá ra, Liễu Minh Tương rõ ràng cũng ở trong đó, thành tích cuối cùng của hắn là một trăm hai mươi hai, không thể đạt tới yêu cầu tiến lên năm bậc.
Liễu Minh Tương ăn vào một viên đan dược, thoáng khôi phục một chút, đầy mặt tươi cười nhìn hướng Vương Nghiễn Phong. Kết quả này sớm nằm trong dự kiến của hắn.
Sắc mặt Vương Nghiễn Phong có chút khó coi, hắn rốt cuộc hiểu được chênh lệch giữa tân sinh và lão sinh (học sinh, đệ tử cũ)! Thất Huyền võ phủ là nơi thiên tài tụ tập, những đệ tử của Địa Chi đường này bản thân chính là thiên tài trong thiên tài, lại thêm sự duy trì tài nguyên của Thất Huyền võ phủ và danh sư dạy bảo, sao có thể không tiến bộ thần tốc?
Liễu Minh Tương nhập học sớm hơn hắn hai năm, chênh lệch này tuyệt không phải một điểm nửa điểm!
Vương Nghiễn Phong dùng sức nắm chặt tay, tuy rằng biết rõ lần này luận võ với Liễu Minh Tương ắt thua không thể nghi ngờ, nhưng là hắn vẫn muốn chiến. Lần này mất đi, ngày sau hắn sẽ đòi lại!
- Một trăm sáu mươi tám sao? Hắc hắc, cuối cùng vẫn hơi non một chút.
Vương Mãng biết được số điểm của Vương Nghiễn Phong, cười nói.
- Xếp hạng này cũng chỉ khoảng một hai trăm điểm, giết bốn kẻ địch Luyện Thể tầng ba đỉnh phong là có, lão tử từng ở biên cảnh giết liền sáu võ giả cùng cấp, lần này tuyệt đối tiến vào một trăm năm mươi hạng đầu!
Lý Thiết dùng ngón cái quẹt mũi, chiến ý mười phần. Hắn bản thân chính là Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, bởi vì nhiều năm làm lính đánh thuê kiếm sống chém giết sinh tử, chiến lực hơn xa võ giả cùng cấp.
- Huynh đệ chúng ta lần này phải tới trước một trăm năm mươi, lộ mặt thật tốt một lần, vượt qua Lâm Minh và Vương Nghiễn Phong kia, nếu không bọn họ thật sự cho rằng chúng ta là bùn dễ nhào nặn.
- Đợt thứ hai bắt đầu, chúng ta lên!
Khi pháp trận lại vận chuyển, Vương Mãng và Lý Thiết mỗi người chiếm một chỗ, sau khi đứng yên, Vương Mãng nói:
- Hắc, thứ nhất, ngươi không lên sao?
Thứ nhất này tự nhiên là gọi Lâm Minh.
- Các ngươi trước đi.
Lâm Minh nhìn Lý Thiết và Vương Mãng một cái. Hai người này sát khí rất nặng, hiển nhiên là từng giết không ít người. Loại người này bình thường sẽ không yếu.
Hào quang lóe lên, Vương Mãng và Lý Thiết toàn bộ tiến vào Vạn Sát trận.
Vũ khí của hai người đều là đại đao, ở trong đám người giết địch đại khai đại hợp, hết sức uy mãnh. Dù là như thế, nhưng là hãi người rất nhanh liền phát hiện, Vạn Sát trận khó hơn nhiều so với bọn họ nghĩ. Tuy rằng Lý Thiết từng ở biên cảnh giết liền sáu võ giả Luyện Thể tầng ba Luyện Tạng đỉnh phong, nhưng đó là giết từng người một. Mà hiện tại lại phải đồng thời đối mặt công kích của hơn mười kẻ địch, đừng nói là chém giết Luyện Tạng đỉnh phong, dù là chém giết mới vào Luyện Tạng đều không dễ dàng, về phần Luyện Thể tầng hai Luyện Nhục kỳ, ngược lại là một đao một người. Nhưng là giết chết một người lập tức lại nhảy ra một người Luyện Tạng kỳ, thậm chí là kẻ địch Luyện Thể tầng bốn Dịch Cân kỳ thay thế, càng giết lại càng cực kỳ nguy hiểm!
Chiến lực đỉnh phong của hai người miễn cưỡng sánh được với võ giả mới vào Dịch Cân kỳ, hiện tại lại còn phải đối mặt với kẻ địch khác vây công, kết quả duy trì thời gian một nén nhang liền đều thua trận.
Thành tích cuối cùng, Vương Mãng một trăm năm mươi sáu, Lý Thiết một trăm năm mươi tám.
Không thể tiến vào trước một trăm năm mươi!
Khi hai người bị Vạn Sát trận đá ra, nhìn thành tích trên Bài Danh thạch, bọn họ không tránh khỏi trong lòng sinh ra một cảm giác thất bại. Với thực lực của bọn họ không ngờ đều không thể giết vào trước một trăm năm mươi.
Hơn nữa bọn họ đã mười tám tuổi, về sau không gian tiến bộ không lớn, sợ là thẳng đến khi tốt nghiệp Thất Huyền võ phủ đều không nhất định có thể giết vào trước một trăm.
Lâm Minh nhìn hai người ủ rũ rời đi, trong lòng cũng có so đo. Lần đầu tiên khảo hạch tiến vào một trăm năm mươi được xưng là thiên tài tuyệt đỉnh, thiên tài tuyệt đỉnh này không phải dễ lấy như vậy. Vương Nghiễn Phong vốn được cho là thiên tài tuyệt đỉnh, đáng tiếc tuổi quá nhỏ.
Hắn nhìn thoáng qua Trương Thương, Trương Thương lúc này cũng mặt mang nụ cười nhìn lại.
- Trương Thương này nửa bước chân bước vào Dịch Cân kỳ, dù là võ giả Dịch Cân kỳ đỉnh phong bình thường cũng không phải đối thủ của hắn. Ta tuy rằng Hỗn Độn Chân Nguyên quyết đại thành, nhưng là muốn thẳng hắn chỉ sợ cũng không có khả năng.
- Lương Thiết Sơn kia lên đài rồi, hắn là xếp thứ ba tân sinh.
Trong đám người có người nhận ra Lương Thiết Sơn, tên này lưng hùm vai gấu, thân thể thật sự là dấu hiệu tốt nhất.
- Lương Thiết Sơn và Lâm Minh đều là trời sinh thần lực, lần này khảo hạch đạt thứ ba lại giành được một viên Kim Xà Xích Đảm Hoàn. Xem biểu hiện của Lương Thiết Sơn này, lại tiến thêm hai ba mươi bậc đại khái có thể đoán ra biểu hiện của Lâm Minh.
Lương Thiết Sơn thường xuyên bị cầm ra để so sánh với Lâm Minh, bởi vì hai người tuổi xấp xỉ, lại đều được cho rằng là có thần lực trời sinh.
Lương Thiết Sơn sau khi lên đài, cười chất phác, sau đó rảo bước tiến vào trong Vạn Sát trận. Kim Xà Xích Đảm Hoàn trước đó đã bị hắn ăn, hiện tại hắn nửa chân bước và Luyện Tạng kỳ, đột phá là chuyện sớm muộn. Tu vi cách Vương Nghiễn Phong cũng chênh lệch không nhiều, cộng thêm hắn trời sinh thần lực, chút chênh lệch này hoàn toàn có thể bù lại.
Nhưng mà, tu vi của Lương Thiết Sơn tuy nói cùng Vương Nghiễn Phong nửa cân tám lạng, nhưng chung quy thiếu kỹ xảo thực chiến so với Vương Nghiễn Phong, cũng thiếu những thân pháp võ kỹ Cửu Đạo Chân Ngôn và Thất Tuyệt bộ của Vương Nghiễn Phong. Cuối cùng, Lương Thiết Sơn bị Vạn Sát trận đá ra sớm hơn Vương Nghiễn Phong, thành tích cuối cùng một trăm bảy mươi sáu, khó khăn lắm tiến vào trước một trăm tám mươi, chỉ có thể tính là phi thường khó được, còn không tính là thiên tài tuyệt đỉnh.
- Lương Thiết Sơn một trăm bảy mươi sáu, Vương Nghiễn Phong một trăm sáu mươi tám, không biết Lâm Minh này có thể xếp bao nhiêu?
Đúng lúc có người ở dưới đài nghị luận, Lâm Minh phi thân lên đài.
- Hắc hắc, thứ nhất tân sinh lần này lên đài rồi!
- Không biết tên này thế nào, nghe nói bản thân trời sinh thần lực, lại ăn thiên tài địa bảo, nói không chừng có thể tiến vào trước một trăm năm mươi.
- Muốn tiến vào trước một trăm năm mươi nào dễ dàng như vậy. Trừ Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc còn chưa có ai ở tuổi mười lăm giết vào trước một trăm năm mươi. Hắn ở trong khảo hạch tân sinh giành được thứ nhất là bởi vì tuổi nhỏ, khi xông Lung Linh tháp chiếm tiện nghi. Vạn Sát trận này nhưng là đối xử bỉnh đẳng.
Nói lời này chính là một đệ tử đã mười chín tuổi.
- Ha ha, ngươi đây là ghen tị người ta tuổi nhỏ hả. Lung Linh tháp mới là công bằng nhất. Bất kể tuổi lớn nhỏ, chỉ kiểm tra trình độ thiên tài. Mà Vạn Sát trận này, võ giả tuổi nhỏ chịu thiệt rất nhiều. Lâm Minh này chỉ có mười lăm tuổi, có thể tiến vào một trăm sáu mươi, một trăm bảy mươi đã xem như là thiên tài tuyệt đỉnh rồi. Tiến vào một trăm bốn mươi, một trăm năm mươi xem như yêu nghiệt! Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc, lần đầu tiên bọn họ khảo hạch cũng chỉ là thứ tự này. Lần khảo hạch Vạn Sát trận đó thiên tài tập hợp, há là lần này có thể so sánh?
Nhắc tới Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc, một số người ở đây sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên ba người này ảnh hưởng quá nặng, thậm chí nặng hơn đệ tử hạch tâm đám Tần Hạnh Hiên. Đệ tử hạch tâm gần như đều là trực tiếp trúng tuyển, bọn họ được hưởng tài nguyên toàn phần, không cần tham gia khảo hạch xếp hạng Vạn Sát trận. Thậm chí bọn họ bình thường lên lớp, tu luyện, dùng công pháp Tàng Thư các đều không cùng ở một chỗ với đệ tử bình thường.
Bởi vì những nguyên nhân này, đối với đệ tử bình thường mà nói, loại đệ tử hạch tâm như Tần Hạnh Hiên quá xa xôi, căn bản không giống như cùng một trường học. Cho nên ảnh hưởng tích lũy trái ngược không nặng bằng ba người Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc.