Trương Đại Lang vốn dĩ mệt mỏi cả ngày, thấy Điệp Trúc Lam chủ động, nghĩ hai người rất lâu không ân ái, bèn có động tác.
Sau một phen mây mưa, Đại Lang vẻ mặt mệt mỏi ôm Điệp Trúc Lam ở trong lòng, chút không vui trong lòng cũng biến mất.
Điệp Trúc Lam nằm ở trong lòng Đại Lang, vừa dùng tay vẽ vòng vòng ở trước ngực Đại Lang, vừa mở miệng: “Đại Lang, chàng nói xem Lưu Ly đối tốt với Nhị Lang như vậy, có việc tốt cũng cho Nhị Lang làm lại không cho chàng làm, có phải Lưu Ly nhìn trúng Nhị Lang, muốn Nhị Lang làm...”
“Nàng đừng nói linh tinh.” Trương Đại Lang nhíu mày cắt ngang lời của Điệp Trúc Lam.
Hắn ta từ bé đã coi Lưu Ly là muội muội, chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Điệp Trúc Lam lại không vui lòng, nàng ta vừa rồi ra sức như vậy, không phải là để im miệng.
Tuy mẹ chồng nói không liên quan tới Lưu Ly, nhưng nàng ta sẽ tin sao?
Đối xử với một người ngoài còn tốt hơn con dâu, nếu nói không có quỷ, đánh chết nàng ta nàng ta cũng không tin.
Hơn nữa, Lưu Ly kia hại nàng ta bị đánh, nàng ta tuyệt đối sẽ không để Lưu Ly được như ý.
Trong mắt Điệp Trúc Lam tràn ngập oán hận, căn bản không cảm thấy mình bị đánh là vì xem thường Trương Tiểu Muội là con gái.
Vốn dĩ thì con gái đều là nha đầu bán đi lấy tiền, trong miệng mẹ chồng nói đều quý giá, nhưng nếu thật sự quý giá, sao luôn đối xử với nàng ta không tốt?
“Đại Lang chàng đừng trách ta nói linh tinh, chàng hãy để ý đi, mẹ đối xử với Lưu Ly tốt như vậy, e rằng cũng là có ý để nàng ta làm con dâu của Trương gia.”
Điệp Trúc Lam nói mang tính chất thăm dò, không nghe thấy Đại Lang đáp lại, cho rằng Đại Lang đây là đồng ý với lời nàng ta nói, bèn tiếp tục: “Đại Lang, Lưu Ly đó nhìn thoáng cái biết ngay không phải một người an phận, tâm cơ còn sâu, còn nuôi hai đứa con riêng, nếu thật sự vào Trương gia chúng ta...”
“Nàng im miệng cho ta.”
Không nghe nổi nữa, Đại Lang không chịu đựng được, đẩy Điệp Trúc Lam ra.
Sự nóng bỏng của cuộc ân ái vừa rồi, hoàn toàn biến mất, lúc này trên trán của Đại Lang nổi gân xanh.
Điệp Trúc Lam bị Trương Đại Lang với tính cách luôn rất tốt đẩy ra, sắc mặt vô cùng khó coi: “Trương Đại Lang, chàng...”
Điệp Trúc Lam muốn nổi giận, Trương Đại Lang lại nói trước: “Điệp Trúc Lam, nàng còn dám nói một câu nữa, ngày mai nàng thu dọn đồ cút về Điệp gia cho ta.”
Trương Đại Lang tính tình tốt, nhưng lại không phải một người không cáu giận.
Ngược lại, càng là người có tính tình tốt, khi nổi nóng càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Điệp Trúc Lam cảm nhận được sự giận dữ của Trương Đại Lang, bị dọa tắt tiếng, sợ mình lại mở miệng, ngày mai thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Chỉ là trong màn đêm, trong mắt Điệp Trúc Lam tràn ngập sự oán độc.
...
Chuyện của Trương gia, Lưu Ly không biết.
Lưu Ly đêm nay ngủ cũng không yên giấc.
Lúc đầu còn tốt, về sau Cố Tại Ngôn ở trên giường bỗng bắt đầu nói mê.
Lưu Ly dậy kiểm tra, phát hiện Cố Tại Ngôn phát sốt.
Vốn Lưu Ly rất có lòng tin vào linh tuyền, dù sao trước khi ngủ kiểm tra vết thương của Cố Tại Ngôn, vết thương đó cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Nhưng nhìn tình trạng hiện nay, vết thương thì ổn rồi, độc lại không hề giảm.
Dưới tác dụng của mấy loại độc mới dẫn tới việc nam nhân này phát sốt.
Ngược lại có một điểm được chắc chắn, nước linh tuyền có tác dụng khôi phục rất tốt đối với ngoại thương, hơn nữa nếu không đoán sai, chắc có tác dụng tăng cường hiệu quả của thuốc và cải thiện thể chất.
Nếu không như vậy, nam nhân ở trên giường này chắc sớm đã bị phát độc mà chết rồi, tuy hiện nay độc tái phát, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, chứng tỏ nước linh tuyền cũng có thể áp chế độc tố trong cơ thể con người.
Nói thật, nếu không có nước linh tuyền cô cũng không nắm chắc có thể cứu sống nam nhân này hay không, dù sao muốn giải độc cho hắn vẫn thiếu một ít dược liệu, chỉ những dược liệu cô hái ở trên núi căn bản không đủ, đợi cô có tiền mua dược liệu chế tạo thuốc giải độc cho hắn, e rằng hắn đã nghẹo từ đời nào rồi.
Lưu Ly nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi căn phòng, sau khi điều phối thuốc thanh nhiệt giải độc cho nam nhân ở trên giường, nhỏ vào mấy giọt nước linh tuyền, dùng ống trúc đút từng chút vào miệng cho hắn.
Đợi sau khi nam nhân trên giường giảm sốt thì trời đã tờ mờ sáng.
Nghĩ đến việc hôm nay còn phải lên trấn từ sớm, Lưu Ly không có ngủ tiếp nữa.
Thấy hai đứa trẻ vẫn đang ngủ, Lưu Ly cẩn thận đi ra khỏi phòng, đi vào bếp.
Khi hai đứa trẻ tỉnh dậy, Lưu Ly đã nấu xong một nồi súp nấm thơm lừng với cần tây cắt lát và một đĩa salad cà rốt bào sợi.
Thấy đồ trong nồi, hai mắt của Bình Bình Yên Yên sáng bừng, bộ dạng thèm ăn.
Lưu Ly thấy hai đứa trẻ như vậy, trong mắt tràn ngập ý cười: “Mau đi rửa tay.”
Hai đứa trẻ nghe vậy, vội vàng chạy ra ngoài rửa tay, rồi dùng cành liễu đó đánh răng.
Đợi sau khi vệ sinh cá nhân xong, Bình Bình Yên Yên lại dắt tay nhau đi vào bếp, lúc này Lưu Ly đã bê cho hai đứa trẻ hai bát mì to.
Ba mẹ con vừa mới ăn bữa sáng ngon xong, Trương Nhị Lang đánh một xe chở nấm tới.
Điều khiến Lưu Ly bất ngờ là, trong số những người đến, vậy mà còn có Trương Trần Thị và Trương Hạnh Huệ.
“Lưu Ly tỷ.”
Trương Nhị Lang và Trương Hạnh Huệ gọi Lưu Ly một tiếng.
Lưu Ly đáp lại hai người, lúc này mới nhìn sang Trương Trần Thị: “Thím, thím đây là?”
Trương Trần Thị bắt đầu từ khi đi vào, ánh mắt dừng trên người Bình Bình, thấy đứa trẻ đó không có gì khác thường lúc này mới thở phào.
Thấy Lưu Ly hỏi, Trương Trần Thị bèn nói: “Nghĩ hôm nay cháu phải lên trấn, sợ tụi nhỏ không có ai trông giúp cháu, ta bèn kêu Hạnh Huệ tới trông giúp cháu.”
Trương Hạnh Họa so với sự đanh đá của mẹ Trương Trần Thị của mình mà nói, cả người rõ ràng thu liễm hơn một chút.
Nghe mẹ mình nói như vậy, Trương Hạnh Huệ bước lên một bước, nở nụ cười e thẹn: “Lưu Ly tỷ, tỷ yên tâm đi, ta sẽ trông Bình Bình và Yên Yên cẩn thận.”
Nhìn kiểu này, Lưu Ly biết Trương Trần Thị có thể đã biết chuyện Bình Bình bị đánh rồi.
Nếu Trương Trần Thị đã không nhắc đến chuyện này, mà để Trương Hạnh Huệ đến trông tụi nhỏ giúp cô, thiết nghĩ là muốn bù đắp.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly bèn giả bộ cô không biết bọn họ đã biết chuyện này, mỉm cười đáp ứng: “Ta vừa hay còn đang rầu rĩ hai đứa trẻ phải làm sao, Hạnh Huệ muội muội đến thật đúng lúc.”
Lưu Ly nói cũng không sai, cô vốn quả thật rất buồn rầu.
Để tụi nhỏ ở nhà, cô không yên tâm; dẫn theo lên trấn, trong nhà lại còn có một người bệnh.
Vốn còn nghĩ cô đi lên trấn đi nhanh về nhanh, hiện nay có Trương Hạnh Huệ đến giúp, cô cũng yên tâm rất nhiều.
Trương Trần Thị thấy Lưu Ly đồng ý, cũng thở phào.
Sau đó Lưu Ly bèn cân số nấm mà Trương gia mang đến, được hơn 90 cân.
Bởi vì quy tắc tiền tài không lộ ra ngoài, Lưu Ly bèn nói đợi lên trấn trở về thì sẽ kết toán.
Trương Trần Thị tin tưởng Lưu Ly, cũng không nói gì, chỉ dặn dò Trương Nhị Lang: “Đi lên trấn, cố gắng giúp Lưu Ly tỷ của con làm việc. Nhà chúng ta không được làm những chuyện lười nhác, biết không hả?”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ cố gắng làm việc.”
Trương Trần Thị nghe thấy lời này, lúc này mới yên tâm, sau đó thì giục Nhị Lang và Lưu Ly đi mau.
Đối với sự bảo vệ và quan tâm của Trương Trần Thị, Lưu Ly vừa cảm động, vừa nghi hoặc, nhưng vẫn lên xe bò của Trương gia.
Đợi khi Trương Nhị Lang đánh xe bò lên trấn thì đã sắp qua giờ thìn.
Mà lúc này ở cửa Phúc Mãn Lâu, Tần chưởng quầy lại đang đi đi lại lại, trên gương mặt tràn ngập sự sốt ruột.