Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 43: Nổi tiếng ngay lập tức



Tần chưởng quầy vừa đi vừa thở dài, nhưng vào lúc này có một chiếc xe bò từ từ đi lại gần về phía này.

Vốn Tần chưởng quầy cũng không chú ý, mãi cho đến khi nhìn thấy người ngồi trên xe bò, Tần chưởng quầy mới thở phào, nở nụ cười tươi rói lại gần chiếc xe bò.

Trương Nhị Lang thấy vậy, vội vàng xuống xe bò.

Ngồi ở trên xe bò Trương Nhị Lang cảm thấy tay chân không biết để đi đâu, bèn nhảy xuống xe bò, hai tay để áp sát dọc theo người, ngón tay không tự chủ mà vê vạt áo, nhìn rất không tự nhiên.

Đừng trách Nhị Lang lại như vậy, Tần chưởng quầy là chưởng quầy của quán rượu thứ hai ở trong trấn, người vào trong trấn gần như đều có vài phần quen thuộc đối với ông ta.

Tuy nói thổ nông công thương, nông nhân xếp ở trước thương nhân, nhưng thương nhân dù sao có tiền, cho nên người như Tần chưởng quầy ở trong mắt một nông dân bình thường thật sự là một tồn tại cao cao tại thượng.

Một người như vậy bỗng nhiên mỉm cười xuất hiện ở trước mặt mình, đối với Trương Nhị Lang mà nói, đó thật sự giống như lọt vào giữa tầng mây, phiêu du cực kỳ không chân thực.

Sự chú ý của Tần chưởng quầy đều đặt trên người Lưu Ly, không có chú ý tới Trương Nhị Lang ở bên cạnh không biết làm gì, trực tiếp lướt qua Trương Nhị Lang đi về phía Lưu Ly.

Còn Trương Nhị Lang, khi Tần chưởng quầy đi qua hắn ta thì bỗng thở phào.

Lưu Ly chuẩn bị bồi dưỡng Nhị Lang, cho nên nhất cử nhất động của Trương Nhị Lang cô đương nhiên nhìn thấy, thấy Trương Nhị Lang bất an, Lưu Ly thở dài trong lòng.

Xem ra vẫn phải dẫn ra ngoài nhìn đời nhiều hơn mới được. Lưu Ly thầm có tổng kết ở trong lòng.

“Lưu nương tử, ta coi như chờ được ngươi tới rồi, ngươi nếu còn không tới, quán rượu này của ta hôm nay e là gặp khó rồi.” Tần chưởng quầy trưng ra vẻ mặt tươi cười đi tới, nói chuyện thì nghe thoáng qua thì có vài phần khoa trương.

Thì ra, hôm trước sau khi Lưu Ly lộ ra chiêu kia, khách khứa ai nấy đều đợi món nấm tươi ngon của Phúc Mãn Lâu.

Ăn một cái thì lập tức trở nên nổi tiếng.

Nấm mà Lưu Ly mang đến trước đó, hôm qua khi quán rượu mở cửa chưa được một canh giờ bị thực khách ăn hết.

Hết nấm, ông ta chỉ đành bảo thực khách ngày hôm hẵng tới.

Nhưng vì trong lòng thật sự sốt ruột, cho nên trời vừa sáng thì ông ta đã đợi ở cửa Phúc Mãn Lâu, sợ Lưu Ly không đến.

Nghe xong lời của Tần chưởng quầy, Lưu Ly chỉ mỉm cười, không tỏ thái độ.

Tần chưởng quầy thấy vậy, bèn thu liễm vài phần thần sắc, tay hơi đưa ra phía trước, mời Lưu Ly vào trong quán rượu, mới hỏi: “Lưu nương tử hôm nay mang tới bao nhiêu nấm?”

“Khoảng hơn 90 cân.”

Hơn 90 cân này, số lượng đó còn là vì hiện nay mới vừa bắt đầu hái nấm, nấm sinh trưởng khá dày đặt, dễ hái.

Tuy nhiên vừa nghe mới có 90 cân, trên mặt của Tần chưởng quầy không khỏi có hơi thất vọng.

“Lưu nương tử một ngày chỉ có thể kiếm được từng này thôi sao?” Tần chưởng quầy dò hỏi.

Lưu Ly rất bình tĩnh nhìn Tần chưởng quầy: “Tần chưởng quầy muốn bao nhiêu?”

Tuy trước đó Tần chưởng quầy từng nói có bao nhiêu mua bấy nhiêu, nhưng chữ nhiều này không có giới hạn.

Huống chi, nấm trên núi có nhiều nữa, vậy sẽ có lúc sẽ hái hết.

Muốn cung cấp lượng lớn trong thời gian dài, cô vẫn phải nghĩ cách tự mình trồng nấm mới được.

Đương nhiên, suy nghĩ này trước khi chưa thực hiện, cô sẽ không tiết lộ ra ngoài.

“Thật sự không dám giấu, hôm đó sau khi nấm đưa tới, ta bèn sai người đưa một ít tới huyện Lâm An, phản hồi bên đó cũng rất tốt, cộng thêm quán rượu ở mấy chỗ quanh đây, một ngày ít nhất có thể tiêu thụ hết từng này.”

Khi nói chuyện, Tần chưởng quầy giơ một con số.

Dù Lưu Ly có điềm tĩnh hơn nữa, lúc này vẫn chấn động.

500 cân nấm một ngày thì có thể tiêu thụ hết, điều này chứng tỏ nhà cái đứng sau Phúc Mãn Lâu không đơn giản.

Trầm tư một lát, Lưu Ly vẫn lắc đầu.

“Nấm này có hạn, trong thời gian ngắn có thể cung cấp mỗi ngày 500 cân, nhưng e rằng cũng không bao lâu thì không cung cấp được nữa.”

Tần chưởng quầy nghe vậy, lông mày nhíu thành nếp nhăn, sự thất vọng trên mặt không thể che đậy.

Ông ta được phái đến vùng đất nhỏ này cũng được 10 năm rồi, không dễ gì mới có thể ở trước chưởng quầy khác lên mặt một phen.

Nhưng nếu nấm không cung cấp được, ông ta làm sao vênh mặt được nữa?

Thấy Tần chưởng quầy như vậy, Lưu Ly không lên tiếng, mà đi ra khỏi quán rượu.

Khi Tần chưởng quầy hoàn hồn thấy Lưu Ly đã đi rồi, vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Tuy số nấm này ít, vậy cũng đủ ông ta kiếm rồi, giờ nếu Lưu nương tử đi mất, ông ta còn kiếm cái gì?

Tần chưởng quầy mặt mày lo lắng chạy tới cửa thì thấy Lưu Ly chỉ huy tiểu nhị ôm nấm đi vào.

Tần chưởng quầy sững người nhường đường.

Đợi toàn bộ số nấm trên xe bò được chuyển vào hậu viện của Phúc Mãn Lâu, Lưu Ly khuỵu người xuống chọn lựa nấm.

Mỗi loại nấm đều chọn một cây hoặc một cụm, để sang hai bên.

Tần chưởng quầy thấy động tác của Lưu Ly, rất không hiểu.

Lưu Ly lúc này mới chỉ sang một đống bên trái của cô rồi nói: “Nấm tre, nấm tùng nhung, nấm bụng dê, nấm mỡ, nấm gan bò, những loại nấm quý này khá hiếm, hơn nữa số lượng ít, Tần chưởng quầy có thể nâng cao giá giới hạn số lượng bán.”

Sau đó, Lưu Ly chỉ sang một đống bên phải: “Nấm sò, nấm bào ngư, nấm hương, nấm rơm, nấm tai mèo... Những nấm này sản lượng khá cao, số lượng nhiều, nhưng Tần chưởng quầy cũng có thể giới hạn số lượng mỗi ngày, như vậy, không những giải quyết được vấn đề nấm không đủ, còn có thể khiến món nấm này luôn được yêu thích.”

Đói thì tiêu, ở thời đại nào cũng dùng được.

Tần chưởng quầy nghe vậy, biểu cảm có hơi sững sờ.

Ngược lại cũng công nhận lời Lưu Ly nói, ý tưởng giới hạn cung cấp này cũng quả thật khiến ông ta hiểu ra.

Chỉ là nấm này sao lại có nhiều chủng loại như vậy, nhiều chủng loại như này, ông ta phải làm kiểu gì?. ngôn tình sủng

“100 lượng!”

Nhìn ra nghi vấn của Tần chưởng quầy, Lưu Ly hờ hững mở miệng.

Tần chưởng quầy vốn tâm tư đã thông suốt, vừa nghe Lưu Ly nói 100 lượng, bèn có vài phần đoán được ý của Lưu Ly, xác nhận: “Lưu nương tử có thể nói rõ không?”

“Tần chưởng quầy trả ta 100 lượng, ta có thể cung cấp công thức của tất cả các loại nấm, hơn nữa còn có thể dạy người của các ông nhận biết các loại nấm, nhưng tiền đề là nấm ta cung cấp, Tần chưởng quầy vẫn phải thu mua.”

Tần chưởng quầy nghe vậy, suy nghĩ một chút ở trong lòng, bèn mừng rỡ.

Tuy số nấm này, ông ta cũng có thể cung cấp cho thuộc hạ, để thuộc hạ phân biệt.

Nhưng ông ta cũng biết rõ, có một vài loại nấm sinh trưởng quá chậm, dễ xảy ra sai sót, để chuyên gia giúp phân biệt vẫn an toàn hơn.

Nấm ở trấn Biên Lư này, ông ta đương nhiên có thể thu mua của Lưu nương tử, thậm chí nấm ở xung quanh Phúc Mãn Lâu cũng có thể dùng của Lưu nương tử.

Nhưng nơi xa hơn, muốn vận chuyển nấm qua đó, phí vận chuyển không nói, đồ đưa đến cũng không tươi nữa, cái này đương nhiên vẫn nên để người của ông ta nhận biết, sau đó hái ở đó thì tốt hơn.

Tin chủ tử biết được, cũng sẽ đồng ý quyết định này của ông ta.

Huống chi, 100 lượng, còn có thể mua được tất cả công thức về nấm, chủng loại của nấm nhiều như vậy, vậy số lượng của công thức còn có thể ít sao?

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Tần chưởng quầy đã đồng ý.

Hai bên ký giấy giao ước, Tần chưởng quầy sau khi trả 100 lượng ngân phiếu, Lưu Ly bèn đọc công thức, Tần chưởng quầy phụ trách ghi lại.

Chỉ là viết một lúc, Tần chưởng quầy rất nhanh đã cảm thấy không đúng, khóe miệng không khỏi giật giật.