Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Chương 74: Thế giới tiên hiệp 25




Editor: Bonie
Beta: Xanh
Ôn Thanh Từ không trả lời, cô nhìn đám người cách đó không xa, thấy trong đó còn có tu sĩ Huyền Linh Tông thì hơi nhíu mày.
Lúc này cửa ra của bí cảnh nửa ẩn nửa hiện, người của các môn phái đứng lại với nhau, phòng bị lẫn nhau giống như giây tiếp theo thì cục diện cân bằng này sẽ bị phá vỡ.
Tô Cẩn Hồng đi theo Ôn Thanh Từ, thu hút ánh nhìn của các tu sĩ.
Áo choàng của Ôn Thanh Từ đã bị linh khí phá hủy, bởi vậy chỉ có thể mặc thường phục, dung mạo đẹp đẽ lộ ra trước mắt mọi người.
Không ít tu sĩ ở đây nhận ra thân phận của cô, một ít tu sĩ đến từ chỗ xa xôi tuy không hiểu được nhưng cũng được người bên cạnh báo cho, ánh mắt nhìn về phía Ôn Thanh Từ và Tô Cẩn Hồng càng ẩn ý.
Có người vẫn luôn đánh giá người áo đen đứng cạnh cô, nói mát: “Lúc mới vào bí cảnh, nghe nói Ôn Thanh Từ của Huyền Linh Tông mập mờ với một nam tu tôi còn không tin. Hôm nay vừa thấy thì đúng là như vậy.”
Đệ tử Huyền Linh Tông cách đó không xa nghe được lời này đều trợn mắt tức giận nhìn tên tu sĩ kia. Ở giới Tu Chân Huyền Linh Tông rất có thanh danh, làm sao có thể để người ngoài tùy ý nói năng làm tổn hại mặt mũi tông môn được chứ.
Các đệ tử Huyền Linh Tông giơ vũ khí lên áp sát bọn họ, mạnh mẽ: “Vị huynh đệ này nên lụa lời mà nói, dù sao người chết ở bí cảnh cũng bình thường.”
Tu sĩ xen vào giữa không khỏi lùi lại phía sau mấy bước, đã là thời khắc cuối cùng, bọn họ còn vô tình chọc phải phiền toái, nhưng với người khác thì ngư ông đắc lợi, nếu có cơ hội tham gia thì sao lại từ chối chứ.
Nhưng mà tu sĩ cao gầy mở miệng trào phúng cũng không sợ hãi, tuy rằng đệ tử Huyền Linh Tông nhiều hơn nhưng toàn là trung kỳ Kim Đan, hậu kỳ không nhiều lắm, càng đừng nói tới đại viên mãn, mà bọn họ bên này lại toàn hậu kỳ, thực lực cao hơn đệ tử Huyền Linh Tông một bậc, nếu đánh nhau thì Huyền Linh Tông cũng không chiếm được thượng phong.
“Hừ, thay vì nổi giận với bọn tôi thì sao không nhìn xem sư tỷ của các người, cậu xem áo choàng của sư tỷ các cậu ra sao kìa?” Tu sĩ có dáng người thon gầy châm biến, xảo diệu lái sang Ôn Thanh Từ và Tô Cẩn Hồng, híp mắt nhìn bọn họ, ở trong lòng âm thầm tính toán nếu đánh nhau thì có thể thừa dịp hỗn loạn mò được thứ gì tốt không.
Hắn đã nhận ra nam tu bên cạnh Ôn Thanh Từ không phải là nhân vật dễ chọc từ lâu, đừng nhìn thấy đệ tử Huyền Linh Tông đông nhưng mà ai thắng ai còn chưa rõ đâu. Trực giác nói cho hắn biết nam tu này không sợ bất kỳ ai ở đây, đúng lúc mượn đám người Huyền Linh Tông kia thăm dò thử xem.
Quả nhiên, những đệ tử Huyền Linh Tông nén giận nhìn về phía Tô Cẩn Hồng, bắt đầu nhúc nhích.
Tô Cẩn Hồng ghi nhận hết thảy, âm thầm lắc đầu.
Những đệ tử tông môn này vẫn còn non và xanh hơn nhiều những tu sĩ cáo già xảo quyệt dãi dầu sương gió bên ngoài.
Thần thái anh tự nhiên, cũng không để bọn họ vào mắt. Việc quan trọng nhất bây giờ không phải là Huyền Linh Tông hay là mấy tu sĩ chướng mắt khác mà là làm sao để Ôn Thanh Từ hạ quyết tâm.
Cửa của bí cảnh lớn dần, không bao lâu thì sẽ mở ra hết. Anh phải lợi dụng lúc này khiến cho Ôn Thanh Từ quyết định đi cùng anh.
Tô Cẩn Hồng thoáng nghiêng đầu, dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói: “Sư tỷ, nếu tỷ muốn trở về Huyền Linh Tông thì bây giờ là thời cơ tốt nhất. Tỷ chỉ cần quay về nói cho bọn họ chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau, sẽ không có chuyện gì cả. Đệ cũng sẽ giấu đi thân phận, không gây phiền toái cho tỷ đâu.”
Ôn Thanh Từ bị một câu cuối cùng làm cho đau đớn, đôi mắt hơi khép lại.
Lại muốn cô lần nữa trơ mắt nhìn anh rời khỏi tầm mắt của mình sao?
Lần gặp nhau này cách lần trước lúc anh rời đi trăm năm, lần gặp mặt tiếp theo phải chờ bao lâu nữa?
Còn chưa đợi cô quyết định thì một tu sĩ Huyền Linh Tông bị dáng vẻ thân mật của Tô Cẩn Hồng và Ôn Thanh Từ kích thích, chỉ huy linh bảo công kích đến trước Tô Cẩn Hồng, công kích tàn nhẫn.
Ôn Thanh Từ đỡ thay anh theo bản năng, lại không nghĩ tới việc ngăn linh bảo đánh rớt mũ choàng của Tô Cẩn Hồng.
Trong nhất thời, không gian yên lặng đến tột cùng, mọi người mắt chữ o mồm chữ a nhìn diện mạo Tô Cẩn Hồng, cực kỳ kinh ngạc.
Một nam tu nhập môn cùng kỳ với Tô Cẩn Hồng khó tin hô to: “Tô Cẩn Hồng?!”
Nghe câu nói đó, mấy tu sĩ khác bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tuy rằng bọn họ không phải là tu sĩ Huyền Linh Tông nhưng mà cũng biết về đệ tử nội môn mà Huyền Linh Tông đuổi giết suốt trăm năm. Nghe nói hơn một trăm năm trước có một con linh hồ lẫn vào Huyền Linh Tông, hơn nữa ở nội môn tu luyện đến Trúc Cơ còn chưa bị người khác phát hiện. Lúc chuyện này bị lộ ra thì nhanh chóng truyền khắp giới Tu Chân làm cho Huyền Linh Tông trở thành trò cười. Cũng làm cho rất nhiều tu sĩ Huyền Linh Tông hận hắn thấu xương.
Mấy tu sĩ vây xem nghiền ngẫm nhìn Ôn Thanh Từ và Tô Cẩn Hồng.
Vừa rồi tất cả mọi người đều thấy Ôn Thanh Từ ra tay đỡ công kích của đệ tử Huyền Linh Tông cho Tô Cẩn Hồng, có lẽ lần này thể diện của Huyền Linh Tông chỉ sợ lại mất rồi!
Một tu sĩ rống to, “Sư tỷ, vì sao tỷ lại đứng chung một chỗ với tên quái vật này?”
Ôn Thanh Từ bình đạm, “Đệ ấy không phải quái vật.”
Đệ tử nhỏ tuổi đang ở trung kỳ Kim Đan vô cùng đau đớn nói: “Sư tỷ, bây giờ đã ra nông nỗi này rồi mà tỷ lại có thể bảo vệ nó! Tỷ để tông môn ở đâu?”
Lúc này Ôn Thanh Từ đã rõ, lúc cô ra tay thì cô cũng đối lập với tông môn, không thể quay đầu.
Cô dứt khoát đi theo trái tim mình, không rối rắm.
“Các đệ trở về đi. Coi như tỷ……”
Ôn Thanh Từ dừng một chút, gian nan nói tiếp “rời khỏi tông môn.”
“Sư tỷ!!!”
“Đừng gọi tôi là sư tỷ nữa, việc này là tôi có lỗi với tông môn, từ nay về sau, Ôn Thanh Từ tôi gặp được đệ tử Huyền Linh Tông, né xa ba thước.”
Cửa của bí cảnh vừa lúc mở ra, Ôn Thanh Từ dứt khoát kéo tay Tô Cẩn Hồng phóng ra bên ngoài.
Đệ tử Huyền Linh Tông không hẹn mà cùng ra tay, tấn công về phía Tô Cẩn Hồng, có ý ra tay giữ bọn họ lại, lại bị Tô Cẩn Hồng tùy ý vung tay lên chặn lại công kích, hơi thở của tu sĩ Nguyên Anh chắc chắn bại lộ.
Lúc này bọn họ mới sợ hãi mà phát hiện, thế mà Tô Cẩn Hồng đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tu vi Kim Đan đại viên mãn chỉ là do anh dùng bí pháp mạnh nào đó áp tu vi xuống, đành phải trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Tu sĩ xung quanh thấy Tô Cẩn Hồng đã là Nguyên Anh thì kinh hãi, một lúc sau lại vui sướng khi người khác gặp họa.
Chẹp chẹp, lần này Huyền Linh Tông đánh mất một đệ tử nội môn Kim Đan kỳ, có trò hay để nhìn rồi.
Lúc này Lâm Tích Nghiên mới vội vàng chạy tới, nhìn đồng môn bi phẫn đan xen, không hiểu ra sao hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đệ tử Huyền Linh Tông đau đớn không thôi, ngữ khí trầm thấp: “Ôn sư tỷ bị tên quái vật kia mê hoặc, chạy cùng nó rồi!”
Lâm Tích Nghiên nghi hoặc hỏi: “Hả??? Quái vật nào?”
“Là Tô Cẩn Hồng.”
Lâm Tích Nghiên hoang mang, có ý muốn hỏi rõ ràng: “Đệ nói Tô Cẩn Hồng cũng xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn rời đi với Ôn sư tỷ sao?”
“Đúng vậy, Ôn sư tỷ bị hắn mê hoặc, còn rời khỏi tông môn nữa!”
Lâm Tích Nghiên: “……”. Đam Mỹ H Văn
Cô nhớ tới trăm năm nay đôi lúc Ôn Thanh Từ lại thất thần sững sờ, hỏi thì không trả lời, giờ mới hiểu ra.
“Hóa ra Lâm Tích Nghiên này làm bóng đèn lâu như vậy???”
Mấy người khác khiếp vía như nào cũng không liên quan tới Tô Cẩn Hồng, Ôn Thanh Từ.
Tô Cẩn Hồng rút tay ra, nhẹ nhàng nhảy lên thân kiếm của Ôn Thanh Từ, đứng sau lưng cô, ôm lấy hông cô, gác cằm lên vai Ôn Thanh Từ, gương mặt anh và gương mặt cô như không có khoảng cách.
Bên hông có bàn tay lớn, phà vào sườn mặt là hơi thở rồi độ ấm đằng sau, làm cho nhiệt độ trên mặt Ôn Thanh Từ tăng lên.
Tô Cẩn Hồng nhạy bén cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng ngực trở nên cứng ngắc, không tránh khỏi buồn cười.
Anh được voi đòi tiên, di cằm cho đến khi môi dán lên cần cổ mềm mại tinh tế của Ôn Thanh Từ, gần tới mức nghiêng đầu là có thể hôn đến.
Tô Cẩn Hồng nhẹ nhàng: “Sư tỷ ở trước mặt mọi người lựa chọn đệ, từ bỏ tông môn. Liệu đệ có thể tự cho rằng……”
Ôn Thanh Từ cảm nhận được Tô Cẩn Hồng ở cổ, cảm giác tê dại lan ra toàn thân. Đầu óc cô trống rỗng. Nhưng mà lời tiếp theo của Tô Cẩn Hồng làm cô càng không biết làm sao.
Tô Cẩn Hồng: “Sư tỷ thích đệ?”
Ôn Thanh Từ như quên đi hô hấp, phủ định theo bản năng: “Tỷ không.”
Nghe thấy Ôn Thanh Từ cự tuyệt, mà Tô Cẩn Hồng còn cười, giọng điệu phiền muộn lại mang theo vài phần mê hoặc: “Sư tỷ cự tuyệt nhanh như vậy, làm sư đệ rất đau long đấy.”
Ôn Thanh Từ không biết phản ứng ra sao, lúc muốn ấp úng giải thích thì lại có một bàn tay dọc theo cằm nhẹ nhàng xoa môi cô.
“Dù sao thì sư đệ cũng phải lòng sư tỷ lâu rồi.”
Đầu Ôn Thanh Từ trống rỗng, chỉ cảm thấy nơi xa giống như có người bắn pháo hoa. Mơ màng đi vào một căn nhà.
Cô mặc cho Tô Cẩn Hồng dắt, đi theo anh vào một căn phòng.
Sau khi bọn họ bước vào, trận pháp trong phòng tự động mở ra, một tòa nhà biến mất tại chỗ, không để lộ nửa phần linh khí.
Tô Cẩn Hồng đóng cửa phòng lại, ôm Ôn Thanh Từ vào lòng, hơi cúi người, môi như có như không chạm vào trán Ôn Thanh Từ.
“Sư tỷ, là tỷ dạy đệ không được nói dối. Bây giờ tỷ cũng phạm sai lầm rồi, đệ muốn phạt tỷ. Nhưng mà đệ sẽ không tàn nhẫn như sư tỷ, phạt đệ luyện kiếm suốt đêm.”
“Đệ chỉ biết hôn sư tỷ, hôn đến khi sư tỷ nói thật mới thôi.”
Tô Cẩn Hồng hạ tay chống cửa xuống, nhẹ nhàng nâng cằm Ôn Thanh Từ lên, cúi người hôn môi.
Ôn Thanh Từ chưa từng trải qua chuyện này, không biết hôn như thế nào. Chỉ có thể để mặc Tô Cẩn Hồng cạy miệng cô ra, không kiêng nể gì ở trong miệng cô, ép môi lưỡi cô quấn quýt với anh.
Người cách Nguyên Anh kỳ một đoạn xa, Ôn Thanh Từ, lúc này lại bị một cái hôn làm cho hai chân nhũn ra. Người Ôn Thanh Từ trượt dần xuống, hoàn toàn dựa vào cánh tay mạnh mẽ cường tráng của Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng lưu luyến mà rời khỏi đôi môi mềm mại của Ôn Thanh Từ, nhìn đôi mắt mênh mông sóng nước của cô, uy hiếp: “Lần này sư tỷ nghĩ kỹ rồi hãy trả lời nha.”
Ôn Thanh Từ quay đầu đi, hơi bất an nói: “Đệ là sư đệ mà tỷ một tay nuôi lớn, tỷ không thể……” Cô còn chưa nói xong thì lời nói biến mất ở trong miệng.
Tô Cẩn Hồng mút cô: “Tỷ không thể gì? Hửm?”
Ôn Thanh Từ kiên trì nói: “Tỷ…… Tỷ không thể…… Ưm ~”
Máu trong cơ thể Tô Cẩn Hồng bị giọng nói dịu dàng của cô gợi lên toàn bộ. Hô hấp hơi dồn dập, “Nếu sư tỷ cho là như vậy, sư đệ cũng không có cách nào. Chỉ là tỷ làm sư tỷ, có phải có nghĩa vụ trợ giúp sư đệ tu luyện không?”
Ôn Thanh Từ bị câu hỏi bất thình lình này làm cho đờ đẫn, gật đầu dè dặt.
Tay trái Tô Cẩn Hồng nhanh chóng tháo đai lưng Ôn Thanh Từ ra, tay phải ôm lấy eo cô, vừa hôn cô, vừa dẫn cô lui về phía sau, cho đến khi Ôn Thanh Từ ngã xuống giường.
Ôn Thanh Từ trợn mắt, mắt đầy sương mù lại thêm vài phần ngây thơ, “Cẩn Hồng, đệ muốn làm gì?”
“Làm chuyện mà người yêu nhau làm.”
“Song tu.”

Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ Tô Cẩn Hồng còn có thêm thiên phú của chủng tộc vào nữa, chẹp chẹp chẹp.
Để tui nói, có người nói Tô Cẩn Hông ở chương trước chêu ghẹo con gái nhà lành, khụ khụ khụ, để tui biện minh cho Tô Cẩn Hồng một chút. Thật ra Tô Cẩn Hồng ở chương trước chỉ lợi dụng sự yếu đuối của bản thân làm Ôn Thanh Từ mềm lòng thui, cũng không có trêu ghẹo cô đâu đóa ha ha ha. (hợp tình hợp lý.jpg)
Tui cảm thấy chương này mới gọi là trêu ghẹo con gái nhà lành? Maybe? Ha ha ha ha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.