Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Chương 73: Thế giới tiên hiệp 24



Edit: Súp lơ

Beta: Xanh

Tô Cẩn Hồng cẩn thận ôm Ôn Thanh Từ vào lòng, nhanh chóng dùng thần thức thăm dò xung quanh, phát hiện một hang động cách đây trăm mét.

Mấy giây sau đã đến cửa sơn động.

Anh đi vào trong sơn động, nhẹ nhàng đặt Ôn Thanh Từ trong lòng xuống. Đút cho cô một viên Hộ Tâm Hoàn, tay nhanh chóng làm kết ấn, miệng lẩm bẩm, giấu đi cửa hang. Để các tu sĩ đi qua chỉ thấy đây là một ngọn núi thông thường.

Tô Cẩn Hồng đỡ Ôn Thanh Từ dậy, bàn tay đỡ sau lưng cô, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, lúc đệ đột phá tới Kim Đan Kỳ đã đánh thức khế ước linh thú trong trí nhớ. Mặc dù đệ biết, nhưng vẫn chưa từng dùng thử. Trong trí nhớ, lúc ký khế ước sẽ đau một xíu, tỷ nhẫn nại một chút.”

Nói xong những lời này, bàn tay Tô Cẩn Hồng bắt đầu vận chuyển linh khí cho Ôn Thanh Từ, hướng dẫn linh khí của cô lưu thông trong cơ thể hai người theo một quỹ đạo đặc biệt.

Ôn Thanh Từ đưa lưng về phía Tô Cẩn Hồng, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng khóe mắt và môi đều nở nụ cười. Cô gần như thở dài nói: “Đệ có lòng này đã rất tốt rồi. Cho dù tỷ chết đệ cũng đừng đau lòng quá. Quen biết đệ đã là duyên phận lớn rồi, không cần yêu cầu quá nhiều.”

“Nếu có cơ hội, hãy chăm sóc Tích Nghiên. Còn có sư phụ… từ sau khi đệ rời đi, người luôn buồn bực không vui. Vài ngày trước đã đi ra bên ngoài, có lẽ sau này đệ sẽ có cơ hội gặp sư phụ.”

Hai mắt Tô Cẩn Hồng đỏ bừng, trong mắt như có nước mắt. Anh cắn chặt răng, tập trung vận chuyển linh khí trong cơ thể, không trả lời.

Linh khí của hai người quấn quýt chung một chỗ, dần dần có khuynh hướng dung hợp làm một. Lúc này, Tô Cẩn Hồng cảm thấy linh mạch trong cơ thể đau đớn, càng ngày càng đau. Cho dù cơ thể anh đã là linh thú Kim Đan đại viên mãn thì đây cũng không phải là chuyện dễ dàng. Càng không cần nói đến Ôn Thanh Từ. Trên người cô vốn bị thương nặng, linh mạch gần như đã vỡ nát. Cho nên lúc tiếp nhận sẽ đau đớn hơn nhiều so với Tô Cẩn Hồng.

Tô Cẩn Hồng sốt ruột, nhưng không thể động đậy:” Sư tỷ, tỷ cố chịu đựng một chút.”

Ý thức Ôn Thanh Từ đã dần dần mơ hồ, mê man chìm nổi trong đại dương. Ngay lúc cô sắp chìm xuống thì nghe thấy tiếng của Tô Cẩn Hồng.

Cô cắn đầu lưỡi mình, cố gắng giữ chút lý trí.

Từ lần đầu tiên Ôn Thanh Từ nhìn thấy Tô Cẩn Hồng, đã biết những năm tháng này anh ở bên ngoài nhất định không dễ dàng.

Mặc dù bây giờ tu vi của anh rất cao, còn mạnh hơn thời kì đỉnh cao của cô, nhưng trong ánh mắt không còn thấy được thiếu niên hăng hái khi đó nữa, thay vào đó là sự u ám không dứt. Chàng trai từng làm mê hoặc rất nhiều nữ tu trong tông môn cũng đã dần biến mất trong trí nhớ, chưa kể đến mấy vết sẹo dài trên gò má anh.

Những năm nay, nhất định Cẩn Hồng đã rất vất vả.

Lúc này, Ôn Thanh Từ càng thương anh. So với Tô Cẩn Hồng thì hình phạt của mình không thấm vào đâu. Mặc dù bị đồng môn cười nhạo nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chứ chưa nói đến chuyện sau khi đột phá Kim Đan Kỳ, tông môn đã khôi phục thân phận đệ tử chân truyền cho cô, thậm chí còn có quyền hơn ngày xưa.

Từ lúc Tô Cẩn Hồng rời khỏi Huyền Linh Tông, ban đêm sau khi Ôn Thanh Từ tu luyện xong lại thường xuyên nhớ đến anh. Không biết anh có thể bảo vệ tốt bản thân, kiên trì tu luyện hay không, lại lo lắng anh quá ngây thơ, có thể bị người ngoài lừa gạt giết chết.

Thấy anh bây giờ đã đủ lớn đến mức có thể che chở cho mình, Ôn Thanh Từ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lòng ham sống cũng không mãnh liệt như trước nữa. Cho dù bây giờ phải chết, Ôn Thanh Từ cũng không có quá nhiều nuối tiếc.

Bây giờ cô còn đang khổ cực chống đỡ, cố gắng giữ tỉnh táo cũng chỉ vì không muốn từ bỏ khi Tô Cẩn Hồng đang cố gắng giữ lại tính mạng cho mình. Không muốn phụ lòng anh.

Sau lưng không ngừng truyền linh khí, Ôn Thanh Từ cố gắng khống chế, vận chuyển linh khí; phối hợp theo chỉ dẫn của Tô Cẩn Hồng.

Linh khí của hai người dần hòa làm một, sức mạnh của khế ước bắt đầu chữa trị linh mạch vỡ nát cùng tim phổi bị tổn thương trong cơ thể cô. Đồng thời linh khí cũng không ngừng tẩy trừ thân thể và khí phách của Tô Cẩn Hồng. Khiến cho cường độ của linh mạch trong cơ thể anh không ngừng tăng lên.

Khi toàn bộ quá trinh kí khế ước kết thúc, giữa hai người lại nhiều thêm một sự liên hệ kì lạ. Không phải là ruột thịt mà là một sự ăn ý khó tả nào đó.

Tô Cẩn Hồng đã cởi mũ trùm đầu xuống, mặc cho vết sẹo xấu xí lộ ra trước mắt Ôn Thanh Từ. Một nửa khuôn mặt là vết sẹo dữ tợn, một nửa lại là gò má hoàn mỹ lúc đầu. Khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, lại không nhịn được thấy tiếc nuối.

Ôn Thanh Từ hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy. Cô xoay người lại, nhìn thẳng vào Tô Cẩn Hồng, không nhịn được đưa tay ra chạm vào vết sẹo. Đầu ngón tay truyền tới sự thô ráp, khiến cô nhíu mày.

“Vết sẹo của đệ làm sao mà có?”

Bình thường Tô Cẩn Hồng đều mặc áo choàng có mũ trùm đầu để che dấu thân phận. Chỉ cần phóng ra uy áp trên người, cũng sẽ không có ai điên khùng đi trêu chọc anh. Mấy người bạn cũng sẽ không nhắc đến trước mặt anh.

Vì vậy Tô Cẩn Hồng luôn thờ ơ với vết sẹo trên mặt. Nhưng lúc này dưới ánh mắt dịu dàng của Ôn Thanh Từ, anh lại hơi nhếch nhác.

Anh vội vàng cúi đầu xuống, giấu nửa khuôn mặt kia vào bóng tối, chỉ lộ nửa mặt hoàn hảo dưới ánh sáng. Tay phải cầm cổ tay Ôn Thanh Từ, nhẹ nhàng nắm lại. Buồn bã nói: “Sư tỷ, tỷ đừng nhìn đệ như vậy, bây giờ đệ rất xấu.”

Thấy dáng vẻ lo lắng của anh, giống với cậu bé trong kí ức, khiến lòng Ôn Thanh Từ lại dịu dàng đôi chút.

Ôn Thanh Từ tách khỏi tay Tô Cẩn Hồng, hai tay nâng khuôn mặt anh lên, nhẹ nhàng nhưng kiên định. Cô nhìn thẳng vào Tô Cẩn Hồng, nói tùng chữ: “Trong mắt tỷ, Cẩn Hồng là tu sĩ đẹp trai nhất. Quá khứ là vậy, bây giờ là vậy, tương lai cũng vẫn là vậy.”

Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi tay trắng nõn như ngọc nâng lên khuôn mặt đầy vết sẹo. Bất ngờ là khiến người khác cảm thấy vết sẹo kia cũng không khó nhìn như vậy mà tăng thêm mấy phần dịu dàng khó tả.

Bầu không khí mập mờ không ngừng lan rộng trong không gian nhỏ hẹp. Hai người lặng lẽ đối mặt, trong mắt tràn đầy tình cảm dò xét lẫn nhau, sau đó dây dưa một chỗ, khó chia lìa.

Tô Cẩn Hồng giống như bị đầu độc, phủ lên bàn mu bàn tay Ôn Thanh Từ, vội vàng đưa ra lời mời.

“Sư tỷ, chúng ta đi đi, rời đi cùng nhau.”

“Rời khỏi nơi này, rời khỏi Huyền Linh Tông. Không để ý đến bất cứ chuyện gì, chỉ có hai chúng ta, được không?”

Tuy nhiên ngoài dự đoán của Tô Cẩn Hồng, Ôn Thanh Từ lắc đầu.

Cô buông tay, nhiệt độ ấm áp rời khỏi Tô Cẩn Hồng, khiến anh buồn bã lạc lõng. Không giữ được nhiệt độ cơ thể cũng giống như người trước mặt vậy, như gần như xa, không nắm được cũng không buông được.

Sống lưng thẳng tắp của Tô Cẩn Hồng cũng cong lại, cả người như đưa đám.

Tô Cẩn Hồng không nhịn được lại bắt lấy tay Ôn Thanh Từ, vô cùng mất mát. Lại gần một chút, mơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Anh vội vàng hỏi: “Tại sao?”

Nói xong anh giống như đã tìm được câu trả lời, buồn bã nói: “Đệ biết rồi, chắc chắn do bây giờ đệ xấu quá, khiến sư tỷ ghét bỏ.”

Tô Cẩn Hồng nhanh chóng thu tay về, tự mình căm ghét bản thân mà kéo dài khoảng cách với Ôn Thanh Từ. Cúi đầu tự nhủ: “Chờ sau khi kết thúc bí cảnh, đệ sẽ hộ tống sư tỷ trở về tông môn an toàn, sau đó sẽ lặng lẽ rời đi. Đệ sẽ sống trong bóng tối, không để người khác phát hiện, gây lời ra tiếng vào. Nhưng mà trong khoảng thời gian này đành khiến sư tỷ uất ức sống cùng một chỗ với đệ.”

Ôn Thanh Từ thấy dáng vẻ Tô Cẩn Hồng như vậy, trong lòng không nhịn được đau xót mấy phần.

Nói Tô Cẩn Hồng là một tay cô nuôi lớn cũng không quá. Nếu so sánh với Lâm Tích Nghiên hoặc sư phụ, hay bất kì một người nào trong tông môn thì không ai hiểu anh hơn cô.

Nếu Tô Cẩn Hồng đã nói ra những lời này thì nhất định cũng nghĩ như vậy.

Ôn Thanh Từ không đành lòng nhìn anh tự ghét bỏ bản thân, lại thương anh trải qua 100 năm gian khổ bên ngoài. Huống chi Tô Cẩn Hồng còn vừa cứu cô, trong lòng không khỏi dao động.

Cô giật giật ống tay áo Tô Cẩn Hồng, dịu dàng nói nhẹ: “Chuyện lớn như vậy Cẩn Hồng có thể cho tỷ thời gian suy nghĩ không?”

Tô Cẩn Hồng cúi đầu, di ngón tay trên mặt đất không có mục tiêu: “Đệ hiểu được lòng tốt của sư tỷ. Tỷ không nỡ thấy đệ đau lòng nên mới nói như vậy. Sư tỷ không cần làm thế đâu.”

Ôn Thanh Từ nghe thấy lời này không nhịn được lên tiếng cắt ngang, đứng thẳng người dậy, quỳ một chân trên đất, tầm mắt cao hơn cằm Tô Cẩn Hồng, âm thầm tăng thêm lực, cưỡng ép anh ngẩng đầu lên đối mặt cùng mình. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng xen lẫn bất lực của Tô Cẩn Hồng, lời trách mắng cũng không nói ra được.

Ánh mắt cô dịu xuống, giọng nhẹ nhàng: “Tỷ bảo đảm, tất cả những lời tỷ vừa nói đều là thật, không chút gian dối. Chỉ là đệ cũng biết, tự mình rời khỏi tông môn không phải là chuyện nhỏ, tỷ cần phải cân nhắc một chút.”

Trong mắt Tô Cẩn Hồng lại hiện lên ánh sáng. Anh kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, không kiềm chế ôm bả vai của Ôn Thanh Từ, cơ thể lại gần, thận trọng hỏi: “Thật ạ?”

Ôn Thanh Từ gật đầu, khẳng định: “Thật.”

Tô Cẩn Hồng thu tay về, nửa đùa nửa thật nói: “Đệ còn tưởng rằng đệ xấu xí như vậy, sư tỷ sẽ không tốt với đệ nữa.”

Đối diện với ánh mắt dịu dàng của Ôn Thanh Từ, tay Tô Cẩn Hồng trong bóng tối lặng lẽ động đậy.

Mọi thứ đều nằm trong suy đoán của anh. Sư tỷ như thường lệ không nỡ nhìn anh đau lòng. Chỉ cần anh bày ra dáng vẻ này, sư tỷ không thể không nhượng bộ.

Ôn Thanh Từ đúng là người hiểu Tô Cẩn Hồng nhất trong Huyền Linh Tông, nhưng cô đã quên anh đã một mình phiêu bạt bên ngoài 100 năm. Người ngây thơ đến mấy cũng sẽ bị nhuộm đen.

Hôm nay cô thấy Tô Cẩn Hồng đơn thuần của ngày trước, nhưng chỉ là anh cố tình cho cô thấy dáng vẻ này thôi.

Trong thời gian này, hai người ở trong sơn động lặng lẽ tự mình tu luyện, không quấy rầy nhau. Tô Cẩn Hồng cũng tinh tế không nhắc lại vấn đề này, cho Ôn Thanh Từ đủ thời gian suy nghĩ.

Mấy ngày sau, lúc Ôn Thanh Từ nhìn Tô Cẩn Hồng, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy vết sẹo trên mặt anh hình như đã mờ đi một chút.

“Cẩn Hồng, đệ tới đây cho tỷ nhìn mặt một chút.”

Tô Cẩn Hồng ngoan ngoãn đi đến trước mặt Ôn Thanh Từ: “Sao vậy sư tỷ?”

“Đệ ngồi xuống đi.”

Ôn Thanh Từ quan sát khuôn mặt Tô Cẩn Hồng một lúc, cuối cùng cũng khẳng định quan điểm trước đây của mình, vui mừng nói: “Cẩn Hồng, vết sẹo trên mặt đệ hình như mờ đi rồi.”

Tô Cẩn Hồng nghe vậy cũng không vui vẻ mấy. Âm thầm tiếc nuối lí do có thể khiến Ôn Thanh Từ mềm lòng. Anh nâng khóe môi: “Thật vậy ạ?”

Ôn Thanh Từ khẳng định gật đầu: “Thật. Có lẽ do cái khế ước kia. Nếu khế ước linh thú thượng cổ có thể cứu sống tỷ thì chắc hẳn cũng có thể trị vết sẹo của đệ.”

Tô Cẩn Hồng thấy vẻ mặt mừng rỡ, không giấu được vui vẻ của cô, cũng bị lây nhiễm. Anh mỉm cười nhìn Ôn Thanh Từ, giọng dịu dàng: “Vậy thì tốt quá.”

Trong nửa tháng còn lại. Vết sẹo trên mặt Tô Cẩn Hồng mỗi ngày đều mờ đi một chút. Cho đến khi bí cảnh kết thúc, gò má chi chít sẹo đã phẳng lì như ban đầu.

Tô Cẩn Hồng mặc áo choàng dài, trùm mũ ra ngoài cùng Ôn Thanh Từ.

Anh giẫm trên linh kiếm, hồi hộp hỏi:

“Sư tỷ, bí cảnh đã kết thúc rồi, tỷ đã nghĩ xong chưa?”



Tác giả có lời muốn nói: Tô Cẩn Hồng trưởng thành, đã có âm mưu rồi ha ha ha!