Camael thấy mọi người lao vào đánh nhau dữ dội, lòng không nhịn khó chịu, nhanh chóng dúng một tảng búa to đập xuống mặt đất đầy uy dũng tạo thành một cái hố to khiến bỗng chốc người người im lặng. Gã hùng hậu tuyên bố -"Nếu như chúng ta chém giết nhau chẳng phải là đã trúng mưu hèn kế bẩn của bọn quý tộc sao? Nếu như chúng ta thật sự làm tổn hại đến đồng loại của mình thì chúng ta chẳng phải sẽ mất đi nhân tính sao?"-
- "Vậy phải làm thế nào? Ở đây ai cũng không muốn chết, ai cũng vì mạng mình mà sinh tồn... Không thể không chém giết lẫn nhau được"- Một gã to xác với bộ râu dài ngoằng mắt đầy không phục hướng về Camael chất vấn.
- "Vival, ngươi không phải không biết ý đồ của bọn quý tộc"- Camael lớn tiếng đầy tức giận. Ngày đó cả gã và Vival đều cùng nhau tham chiến với khí thế ngút trời, hôm nay gặp lại người đồng đội năm xưa cùng nhau tử chiến lại nhát gan không ngờ được.
Vival bị chê trách liền không nhượng bộ mà gào trợn mắt -"Bọn chúng là kẻ mạnh, là kẻ mạnh đó... Ngươi cứ mãi u mê rằng chúng ta sẽ thắng sao? Bọn chúng đã cai trị thường dân chúng ta hơn cả trăm năm rồi, không ai có thể thắng... không một ai cả"- Không phải gã hèn nhát, nhưng mấy năm trong ngục giam Beelzebub, nhìn thấy sinh mạng của từng người ra đi khiến gã dần mất niềm vào ánh sáng còn lại. Vival gã chỉ biết rằng, chỉ có phục tùng mới có thể sống sót...
- "Ngươi... ngươi là đồ hèn"- Camael trợn mắt, hừ lạnh một cái rồi quay đi -"Kẻ nào đồng ý với ta, hãy đứng sau cây búa này"- Cây búa giơ cao một lần nữa rồi hạ xuống đầy lẫm liệt khiến bao kẻ phải ngước nhìn. Có lẽ vì chút sợ hãi, còn nhân tính mà rất nhiều người dần lui về phía Camael. Nhưng cũng không ít người đứng đi qua Vival.
Nhân loại chia làm hai phe trên sàn đấu rộng lớn như đấu trường La Mã này. Chỉ có Sở Ngạn và Michael là không động đậy một chút nào cả, hai người họ đứng một góc như tạo nên thế lực thứ ba khiến Volk ngồi trên cao cũng âm thầm tán thưởng.
- "Tên nhóc đó là người đã phá hủy một thành của công tước Volk phải không?"- Nữ công tước Marry nghiêng đầu sang hỏi vị bên cạnh.
- "Phải, không ngờ cũng thông minh lắm đó chứ. Nếu ăn chắc ngon lắm"- Gã bên cạnh tấm tắc khen ngợi.
Marry không đáp ngay, chỉ quan sát Volk một chút rồi lắc đầu cười -"Thằng nhóc này... Ngươi nên từ bỏ ý định đi"- Nàng nhìn vẻ mặt khó hiểu của tên kia chỉ nhàn nhạt đáp -"Thằng nhóc đó là người của Volk, nghĩ cũng đừng nghĩ"-
Michael đi đến bên cạnh, lão đặt con chuột lên vai mình, mặt mày nhem nhuốc hỏi -"Không tham gia một trong hai phe sao?"-
Sở Ngạn ngửa đầu ra sau, nhìn tường thành cao ngất, nhạt nhẽo cười -"Chống đối hay phục tùng đều không phải là thứ tôi muốn"-
- "Vậy cậu muốn gì?"- Michael không ngạc nhiên, chỉ ôn tồn hỏi lại.
- "Tiết kiệm sức lực"-
Đám người của Vival kết thành một đoàn muốn săn lùng những kẻ yếu ớt từ trong tổ hợp nhóm của Camael, nhưng tất cả đều vô dụng khi người già, trẻ nhỏ và phụ nữ đều được bao quanh bởi những gã lực sĩ to lớn. Huống chi, Camael trước đây còn là chỉ huy tiên phong của cuộc nổi dậy chống quý tộc, đã có biết bao kinh nghiệm trong việc chiến đấu. Rất nhanh đã xây dựng tiền tuyến của riêng mình
Bọn chúng chuyển sang mục tiêu là Sở Ngạn cùng Michael đang nói chuyện phiếm với nhau. Một kẻ có bộ dạng thiên thần, một kẻ lại là lão già thì quả thật dễ bắt nạt nên rất nhanh đã trở thành con mồi của bọn săn lùng. Sở Ngạn nhàm chán ngáp một cái, vốn định nhàn rỗi một chút nhưng bên tai đã nghe câu hỏi -"Nơi này không thể khiến cậu tiết kiệm sức lực được đâu"-
Lời vừa dứt, ngay lập tức Michael đã xông lên phía trước, tay không đè đầu của một gã to con xuống đất khiến chỉ trong vài giây gã đã nằm bệt dưới vũng máu của chính mình. Michael xoa xoa cổ tay, ánh mắt mang thêm phần cổ quái hướng về phía đám người kia, dường như chúa tể của rừng già đã trở lại sau một giấc ngủ dài.
Sở Ngạn thì không chủ động như Michael, hắn xoay xoay dao găm, một nhát đâm liền trúng vào cổ họng của gã đằng sau. Sở Ngạn mắt thấy mục tiêu đã trúng, lập tức tăng thêm lực đạo ở tay một đường đâm xuyên qua xương cổ họng gã, sau lại nhẹ nhàng rút ra, thủ pháp không chút run tay hoàn toàn có thể thấy hắn đã quen với việc này.
- "Thủ pháp đẹp lắm"- Michael không khỏi quay đầu mà khen hắn.
- "Cảm ơn"- Miệng trả lời nhưng Sở Ngạn vẫn đưa mắt về phía người đang ngồi trên cao kia, lặng thầm bổ sung thêm một câu -"Là nhờ dao sắc thôi"-
Sở Ngạn bình tĩnh mà đem đầu kẻ thù lìa khỏi cổ, ánh mắt không một lay động tựa như một thiên thần sa ngã muốn chống lại đấng tạo thế, không có một chút tình cảm nào cả. Trước sự tấn công đầy ma mị của hắn, bọn chúng dần dâng lên lòng phòng bị của mình, muốn đời thời cơ tấn công. Nhưng hành động tiếp theo của Sở Ngạn khiến ai cũng phải câm nín trong im lặng.
Trong sự ngỡ ngàng của cả quý tộc lẫn thường dân, hắn chậm rãi dùng dao rạch một đường từ bụng của kẻ vừa bị giết kia xong, không ngần ngại vạch cả ruột của gã ra. Giống như một kẻ đồ tể có gương mặt thiên thần mà đường rạch càng đi sâu lên trên ngực, lộ rõ lục phũ ngũ tạng. Hắn còn không ngại dùng một lực mạnh đạp xuống khiến cho nội tạng theo quỹ đạo mà trồi ra bên ngoài, rơi đầy khắp mặt đất bốc lên mùi tanh tưởng. Tưởng chừng đã dừng lại, nhưng cái đầu nằm lăn lóc một bên cũng được sử dụng triệt để. Hắn dùng một thanh giáo có đầu nhọn làm bằng gỗ đâm xuyên vào trung tâm đầu của người đàn ông rồi cắm vào mặt đất như một lời tuyên bố chủ quyền.
- "Kẻ nào làm phiền tôi thì kết cục chỉ tệ hơn thế này mà thôi"- Trong ngày thanh trừng này chỉ có hành động mới khiến bọn chúng sợ hãi, còn lời nói thì có ích gì chứ.
~~~~~~~~~
• Sau này khi nào chương đủ 210 like Châu sẽ tiếp tục đăng tiếp nha. Chứ các bạn đọc mà không like thì Châu cũng đành chịu, nhắc hoài cũng kỳ. À dạo này Châu hơi bận tí nên không trả lời comment được, mọi người thông cảm nha.
Yêu các bạn ❤❤