Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 14-7



Michael nuốt nước bọt trước sự tàn nhẫn của Sở Ngạn. Lão chợt nhớ đến lời Sở Ngạn từng nói, hắn chỉ muốn tiết kiệm sức lực, thể hiện sự cường thế là cách hắn tiết kiệm sức lực sao? Đúng như lão nghĩ, từ lúc sinh ra hắn đáng lẽ nên thuộc vào tầng lớp quý tộc mới đúng.

Sở Ngạn làm xong công tác tư tưởng liền không kiêng dè mà tựa lưng vào vách tường để ngủ. Trận chiến này kéo dài đến ba ngày, nếu như thể lực không ổn thì hắn khó mà sống đến khi trèo ra cái đấu trường này mất.

Volk chậm rãi uống một ly rượu đỏ, khẽ lắc nhẹ ly rượu mang đầy ý tứ. Người mà y nhìn trúng, quả thật không tầm thường một chút nào cả.

- "Volk, ngươi thật sự đã tặng cho cậu ta con dao mà mình yêu thích nhất sao?"- Marry nhướn mày hỏi. Nàng đã chú ý đến con dao với họa tiết thập thánh từ lúc hắn kết liễu tên đầu tiên rồi nhưng vẫn chần chừ không biết có đúng hay không. Đến khi nhìn thấy độ sắc bén của nó thì nàng chắc chắn hơn trăm phần đây là vũ khí "diệt quỷ", thứ mà Volk cực kỳ yêu thích.

Nếu như y có thể tặng nó cho thiếu niên kia thì chắc hẳn Volk rất kỳ vọng hắn vào trận chiến này.

Sự sắc bén trong lời nói đi đôi cùng hành động của Sở Ngạn, tất cả đều khiến cho Marry cảm thấy người này mang khí chất sẵn có của quý tộc bọn họ nhưng đáng tiếc... Hắn không biết ăn "thịt".

Màn đêm dần buông xuống, bụng của mọi người dần réo lên, lúc này họ mới nhận ra bản thân vẫn chưa được ăn gì từ lúc được đưa đến đây. Có người ngước lên yêu cầu quý tộc đưa đồ ăn xuống nhưng lại bị một mũi tên bắn xuống chân cảnh cáo khiến cho mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không biết nên nói câu gì. Đây là muốn dồn bọn họ vào con đường chết đói sao?

Sở Ngạn thì hoàn toàn không bận tâm trong khi Vival và Camael đều cảm thấy vấn đề này khá nghiêm trọng. Tất cả ở đây đa số là thanh niên trai tráng, nếu thật sự đám người quý tộc không tiếp tế lương thực trong ba ngày thì chắc chắn kết quả sẽ không tốt một chút nào cả.

Michael vốn dĩ đã tham gia trận chiến này một lần nên lão hiểu rõ hơn ai hết về thủ đoạn của đám người quý tộc. Chỉ ngồi xuống bên cạnh Sở Ngạn mà hàn huyên một chút chứ không cuống quýt lo lắng -"Cách đây mười năm về trước, ta đã từng tham gia trận đấu của ngày thanh trừng"- Lão như chìm trong hồi ức của mình mà bất giác kể lại.

- "Ông đã chiến thắng, chiến thắng trong sự vinh quang của máu tanh, phải không?"- Sở Ngạn đánh mắt về phía Michael, đặt ra câu hỏi trong lòng mình.

- "Phải, đã chiến thắng trong máu tanh của đồng loại, đã chiến thắng trong sự hy sinh của vợ ta"- Mỗi Michael nhớ về cảnh tượng trong quá khứ, lão lại không kiềm được mà rơi nước mắt nhưng hiện thực bắt buộc lão phải sống, sống để chứng kiến ngày tàn của bọn quý tộc.

Sở Ngạn nghe xong không thấy thương tiếc, chỉ thấy buồn cười -"Đã muốn chống đối với thế lực mạnh mẽ mà còn có thêm vướng bận với người thân, thất bại thảm hại chỉ là điều sớm muộn"- Kẻ thắng cuộc thường là kẻ không có điểm yếu, kẻ mưu mô tính trước tính sau nhưng có một cái đuôi bên cạnh thì khó mà thành việc lớn.

- "... Cậu nói đúng, đáng lẽ năm đó, ta vẫn nên là một người nông dân bình thường thì có lẽ vợ con ta sẽ không phải chịu cảnh xác thịt phân chia"- Michael gục mặt xuống cánh tay đầy oán trách bản thân, oán trách nhân gian vì sao mình lại cứng đầu đi theo thứ gọi là "chính nghĩa" để rồi gây nên lỗi lầm này chứ.

Sở Ngạn yên lặng, trong sự tĩnh mịch của màn đêm vang lên một tiếng thét thê lương. Chính Vival đã ra tay với một đứa trẻ, chặt đầu nó xuống, rồi cũng như Sở Ngạn ghim nó qua một thanh giáo đầu gỗ nhọn, ánh mắt của gã trong màn đêm như đã kiên quyết làm gì đó -"Ý đồ của bọn quý tộc chính là khiến chúng ta kiệt sức vì đói, hiện tại còn sức giết được ai thì giết, nếu không người bị săn sẽ là chúng ta"-

Camael thì không cho là vậy, gã nhìn Vival đầy tức giận -"Ngươi cũng chung một giuộc với bọn quý tộc kia mà thôi, đều tàn nhẫn và độc ác như nhạ. Đến cả... đến cả một đứa trẻ cũng không tha"- Hai người mỗi người một quan điểm đều nói đến muốn đánh nhau nhưng họ không hề biết rằng những phạm nhân được nhốt ở phòng giam chung là có kẻ đói kẻ no, chứ không phải được phân phát bánh mì và sữa lúa mạch như ở phòng giam riêng của bọn họ.

Có một đứa nhóc đã hơn bốn ngày không ăn gì, nó không tranh được thức ăn với những kẻ to xác khác. Cũng không biết làm sao để tranh, nên hôm nay đưa đến đây đã đói đến mức hoa mắt. Nó nhìn ruột gan ở cái xác mà Sở Ngạn đã giết, lòng không nhịn được cơn thèm khát mà đi đến lấy lá gan nhai sống một miếng thật to khiến ai nấy ngỡ ngàng. Chỉ có Sở Ngạn vẫn bình tĩnh như không có việc gì, chăm chú nhìn nó ăn.

Đứa nhỏ ngước mắt lên nhìn hắn, tay cầm chặt lá phổi, miệng vẫn nhai sống phủ đầy máu tươi, nó như muốn hỏi Sở Ngạn rằng có thể ăn thêm không. Hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ trả lời -"Muốn ăn bao nhiêu thì ăn đi"- Dù gì cái thứ thịt quá tanh hắn cũng chẳng thể nào nuốt trôi nổi.

Marry quay sang Volk rất ân cần hỏi -"Có cần tiếp tế lương thực cho cậu ấy không?"- Rõ ràng nàng có thể thấy được vị công tước thường ngày lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui đang lo lắng cho tiểu ác quỷ mang bộ mặt thiên sứ kia.

- "... Không cần"- Volk không nghĩ người mà y chọn sẽ dễ bỏ cuộc như vậy đâu.