Biên tập: Rio
Chỉnh sửa:?/?/23 | Đọc kiểm:?/?/23
Đau đớn tức thì khiến ngón tay hắn suýt nữa co rút.
___
Giang Dư tính toán định chờ thêm một lúc, cậu đứng ở một bên vặn nắp chai coca lạnh ra uống, đột nhiên nghe thấy Đới Tử Minh hớt hải gọi tên: “Anh em tốt? Ông chui ra đây hồi nào đó?”
“Mới nãy.” Giang Dư nghía sang màn hình điện thoại, một bên đóng nắp chai lại, tạm thời cầm di dộng bước nhanh về phía Đới Tử Minh.
Siêu thị nhỏ cách sân thể dục không xa, đi được một khoảng đã nghe tiếng bóng rổ chuyển động.
Đới Tử Minh hai tay ôm hai chai nước mát, đứng đằng trước chờ Giang Dư bước tới mới quay người vào sân.
Hai người sóng vai bước đi càng xa, không hề chú ý tới bóng người cao gầy lặng lẽ thoắt ẩn thoắt hiện dưới gốc cây gần đó, giống hệt một bóng ma ẩn dật trong tối, nửa người đều giấu sau gốc cây, con ngươi đen nhánh nhợt nhạt lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Dư.
Tay chống cây nạng cầm thêm một con di dộng cũ kĩ, hắn hơi cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua ảnh đại diện khung chat đối phương.
——
Giang Dư và Đới Tử Minh vừa đến sân thể dục thì Tần Thịnh đã vẫy tay với các bạn học khác, phóng nhanh về phía bọn họ, ung dung vén vạt áo lên lau bớt mồ hôi, cơ bụng rắn chắc mê người theo đó lộ ra.
Giang Dư nhìn chằm chằm cơ bụng của Tần Thịnh, hồ hởi huýt sáo không khác gì đám lưu manh mới lớn, “Yo~~~”
Đới Tử Minh khéo còn lưu manh hơn cậu, lắc lắc hai chân vui vẻ huýt sáo, “Yo…”
Hai gã lưu manh chưa kịp đùa xong thì một trong hai đã bị Tần Thịnh áp sát, đá thẳng một cú vào chân.
Giang Dư nhanh tay lẹ mắt lùi lại làm Đới Tử Minh đứng ở bên cạnh một mình gánh luôn hai đòn, bất ngờ “Chết tiệt” một tiếng, thân tàn ma dại lủi khỏi Giang Dư, đồng thời cút xa Tần Thịnh 10 mét: “Mẹ nó, Giang Dư… Tần Thịnh… Đờ phắc hai ông ——”
Giang Dư sớm đã nhảy xa tận 1 mét rồi, mắt thấy Đới Tử Minh chật vật như vậy nên vô cùng vui vẻ, kế đó lại bị Tần Thịnh nhéo má một phen: “Tiểu Ngư có tội không ấy nhỉ?”
“…” Quả báo kéo tới quá nhanh, Giang Dư gặp báo ứng lập tức mềm mụp nhìn về phía Tần Thịnh, khẽ khàng nắm cổ tay hắn lấy lòng, “Anh Tần ơi, Tiểu Ngư sai rồi.”
“Mẹ nó.” Đới Tử Minh khắp mông tê rần, lục tục vỗ phần phật vào cái quần dính đầy dấu chân.
Trên sân thể dục có đặt một thùng nước khoáng, Lâm Ngang đi tới tìm bọn họ, thuận tay quắp trong thùng nước ra một chai, tu lấy tu để hết cả nửa mới thở hồng hộc nói, “Tôi nghe anh Tần nói rồi, nhóm chúng ta chốt luôn à?”
“Ừ.” Đới Tử Minh vốn định nói cho lớp biết, “Tiết Nhiên biết chưa? Nhóm mình thiếu hai lận, mấy ông xem còn ai thì mời thêm đi.”
Tiết Nhiên không đến chơi bóng nên không biết. Lâm Ngang lắc đầu, sau đó nhíu mày, nhìn thoáng qua Giang Dư và Tần Thịnh cách đó không xa, lời muốn nói ra khỏi miệng lại nuốt ngược trở vào.
Giang Dư vừa thành công giải cứu khuôn mặt non mịn thoát khỏi tay xấu của Tần Thịnh, vội vã đưa tay che đi chỗ ửng đỏ, trừng mắt thật to liếc Tần Thịnh một cái, trong miệng còn không ngừng lẩm ba lẩm bẩm, “Tưởng tôi mắc nợ ông hay gì.”
Tần Thịnh lòng tràn nghi hoặc nhìn chằm chằm Giang Dư, “Ông nói cái gì?”
Giang Dư lập tức ngậm miệng lại.
Đới Tử Minh thấy người gặp họa vô cùng vui sướng, quay qua nói với Lâm Ngang, “Ông xem tư thế kia của Tiểu Ngư có giống bé Hồng vừa bị mẹ táng yêu một phát hông nà?”
Giang Dư quay đầu tức giận mở to mắt trừng Đới Tử Minh.
Đới Tử Minh nhìn Giang Dư cười nham hiểm, bắt chước cậu che hai má lại, nhại giọng cố ý trêu chọc, “Mẹ thay đổi rồi, trước nay chưa từng đánh con kia mò.”
Lâm Ngang cũng thế luôn vai phụ, nhại giọng ré lên: “Không, Tiểu Hồng, chỉ là con vừa mới mọc răng khôn ra thôi.”
(*) Chi tiết Giang Dư ôm má che đi chỗ ửng đỏ thì bạn Tử Minh với Lâm Ngang đùa là “Tiểu Hồng” (má ửng đỏ) với bị mẹ đánh (sưng má) - mọc răng khôn (lúc mọc răng khôn thì miệng mình sưng lên đúng hông). Tương tự như fubao (gấu trúc) í, kiểu “Trông cái mặt mày như nhỏ Fubao nghịch vl nên bị mẹ táng cho”.
Hai người diễn xong đứng tại chỗ cười cạc cạc như vịt, bị Giang Dư sát khí đằng đằng xông tới, đấm cho mỗi đứa một nhát.
“…ĐM đau đau đau, mẹ nó đau chết mất, cười chết tôi.” Đới Tử Minh và Lâm Ngang dù bị đánh đau vẫn tiếp tục ôm bụng cười khà khà, còn không quên giơ ngón cái lên tán dương, “Một quyền này toàn tinh hoa hội tụ của anh Tần với tôi hợp lại không đó, Tiểu Ngư lợi hại nha!”
Giang Dư cạn lời, không thèm để ý đến bọn họ nữa, quay đầu vừa lúc nhìn thấy Tần Thịnh cũng đang đứng nép sang một bên, gắng gượng nhịn cười đến hai vai run lẩy bẩy, “…”
Giây tiếp theo, Giang Dư vô cảm xoay người rời đi.
Về đến phòng học mới phát hiện không thấy Trang Liễm đâu.
Giáo viên mỹ thuật đang ngồi trên bục giảng bấm điện thoại, mở máy chiếu chiếu bài tập mỹ thuật của tiết này lên bảng trắng, Giang Dư lách người vào cửa sau, giáo viên mỹ thuật ngước đầu nhìn thấy cậu, ra hiệu Giang Dư lên lấy một tờ giấy vẽ A4.
Giang Dư lấy được giấy A4 xong xuôi thì về lại chỗ ngồi, lúc này ba người nhóm Tần Thịnh cũng đã quay lại, hỏi: “Giấy tụi này đâu rồi Tiểu Ngư ơi?”
Giang Dư không vui, “Không có đâu, tự đi mà lấy.”
Giáo viên mỹ thuật ngồi trên bục giảng điên cuồng đập bàn, “Vào lớp không được nói chuyện, ai ngồi chỗ nào thì về chỗ nấy ngay cho tôi.”
Lâm Ngang lên lấy ba tờ A4 về chia cho Tần Thịnh và Đới Tử Minh, xong xuôi mới về lại chỗ ngồi.
Giang Dư bỏ ra vài giây đọc qua yêu cầu được phát trên máy chiếu, tiếp đó đang định cầm bút lên vẽ tranh thì nghe thoáng thấy tiếng huýt sáo nhè nhẹ, tò mò nghiêng đầu sang, thấy Đới Tử Minh một bên lắc lắc con di động dưới bàn, một bên hí hửng nháy mắt với cậu.
“…” Giang Dư ghét bỏ liếc hắn một cái, lấy di động ra xem rốt cuộc hắn có ý định xấu xa gì.
Đới Tử Minh: Tin nóng hổi đến đây ~ Đêm nay Trần Phồn định kéo người qua Sùng Anh chặn Trang Liễm ó.
Sắc mặt Giang Dư trở nên nghiêm túc: Thật không?
Đới Tử Minh: Thật. Phớ hôn anh Tần? @ Tần Thịnh
Tần Thịnh: Ừ.
Đây là diễn biến không hề có trong sách. Dựa theo nguyên tác trước đó, Trang Liễm vì chuyển đến trung học trực thuộc từ sớm cho nên không có bất cứ chuyện gì phát sinh ở Sùng Anh cả. Giang Dư thất thần nắm chặt di dộng, trong lòng có chút bất an, bất chợt nhớ tới dãy ghế trống trơn ở cuối lớp.
Giang Dư: Ai nói?
Đới Tử Minh: Lâm Ngang.
Đới Tử Minh giải thích: Gần đây Lâm Ngang có qua lại với Trần Phồn, gia đình hai người họ... Nói chung là khá phức tạp. Dù sao cũng vì người trong Lâm gia muốn lấy lòng Trần Phồn nên là...
Lâm Ngang bị Trần Phồn gọi đến, ra mặt giáo huấn cho Trang Liễm.
Giang Dư hỏi: Tối nay mấy giờ?
Đới Tử Minh: Hết tiết này hoặc tiết tự học tối.
Giang Dư đăm chiêu nhìn tin nhắn văn bản của hắn một lúc, sau đó thoát khỏi khung chat bấm vào ảnh đại diện của Trang Liễm.
Giang Dư: Cậu đang ở đâu?
Cổng phía nam cao trung Sùng Anh ít khi có người lui tới, Trang Liễm thả lỏng hai vai dựa lưng vào tường, ngũ quan lạnh băng kiệt ngạo nháy mắt chuyển sang sắc bén, hắn khẽ nâng cằm lên, để lộ cả một đoạn xương quai xanh gồ ghề, đẹp đẽ.
Ngón tay thon chắc quấn đầy băng vải, đốt ngón tay rõ ràng, kẹp ở giữa đó là một điếu thuốc.
Di động rung lên.
Phải một lúc lâu sau, Trang Liễm mới lấy di động ra, đập thẳng vào mắt hắn là tin nhắn được gửi đến từ “người kia”.
—— cậu đang ở đâu?
Trang Liễm khẽ nhếch môi, thong dong thở ra một làn sương trắng dày đằng đặc, che khuất cả đôi ngươi lạnh lùng của hắn.
Ngay tại lúc này đây, trong đầu Trang Liễm nảy ra vô số giả thiết khác nhau.
Đau lòng.
Quan tâm.
Còn gì nhỉ?
Chút ít hơi ấm len lỏi trong đêm mưa trời lạnh giá.
…Điều mà trước nay hắn chưa từng cảm nhận được.
Trang Liễm một chút cũng không muốn buông tha.
Thậm chí nếu như cậu... Chỉ đơn giản là thương hại hắn.
Trang Liễm lo lắng nghiến răng, điện thoại bất chợt rung lên, là một đoạn tin nhắn văn bản ngắn từ số của chú quản gia gửi đến cho hắn: Cậu chủ bỏ đi làm Trang tiên sinh rất tức giận. Mong cậu sớm quay về.
Đầu ngón tay Trang Liễm gạt ngang màn hình, xóa bỏ nội dung tin nhắn.
Hắn đứng thẳng eo, đang định châm thêm điếu thuốc thì bất chợt dồn hết lực chú ý vào tay phải.
...Thương hại?
Đầu lưỡi Trang Liễm chậm rãi quét qua kẽ răng, ấn tàn thuốc nóng vào lòng bàn tay, đau đớn tức thì khiến ngón tay hắn suýt nữa co rút.