Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Cổ Tảo Văn

Chương 16



Biên tập: Rio

Chỉnh sửa:?/?/23 | Đọc kiểm:?/?/23

Hắn, một con chó nhỏ vừa vụng về vừa tội nghiệp.

___

Giang Dư trầm ngâm nhìn hàng tin nhắn đã gửi ở phía trên, hỏi lại: Đang ở trường học?

Lần này, Trang Liễm mới chịu trả lời cậu: Không có.

Vỏn vẹn hai chữ ngắn ngủi lại tản ra tia thờ ơ, vô cảm, đẩy lùi người ta xa đến vạn dặm.

Chuyện Trang Liễm thu hồi tin nhắn WeChat tựa như điểm mềm yếu bốc đồng của hắn, không đợi người kia kịp phản hồi lại, hắn đã tự mình dựng nên một bức tường cứng, phủ trọn tâm can.

Hắn, một con chó nhỏ vừa vụng về vừa tội nghiệp.

Giang Dư nhìn nhắc nhở tin nhắn hiện ở phía trên, âm thầm mím môi cười, định vờ như chưa đọc qua tin nhắn của Trang Liễm.

Giang Dư: Ừm. Vậy cậu đang ở đâu thế?

Trang Liễm: Về nhà.

Ngay lúc này, Trang gia đã sớm phái xe đến đậu trước cổng trường Sùng Anh, chú quản gia đang chào hỏi lão Thư thì Trang Liễm cũng vừa lúc đi tới, quản gia nhìn thấy hắn đành phải cúp cuộc gọi với lão Thư, hộ tống Trang Liễm ra xe.

Vẫn là chiếc siêu xe sang trọng đen tuyền nhưng không phải là chiếc khi trước, cũng không phải tài xế khi trước, vả lại hoàn toàn không có vệ sĩ theo sau.

Mỗi tiểu bối Trang gia đều được trang bị một vệ sĩ bên người, đặc biệt là đứa út Trang Diệu, ra đường lúc nào cũng kè cặp thêm vài người. Khi trước Trang gia cố ý để Trang Hoài Du làm “vệ sĩ” cho Trang Liễm, mà Trang Liễm lại là đứa bé tính nóng như lửa vừa được Trang gia nhận về, nhỏ lớn đều sinh sống ở quận Tây Thành, căn bản là không xứng.

Tài xế xe đại khái đã nhìn ra ông chủ không ưa không thích Trang Liễm, anh ta ngồi bên ghế phụ lái, một mặt im phăng phắc, chờ Trang Liễm lên xe mới lười nhác nhướng mí mắt.

——

Trang Liễm đã về nhà.

…Linh cảm mách bảo sắp có điềm xấu.

Trang Linh lần trước ở trường đua ngựa nhục hắn không thành, có khi nào hắn trở về liền báo thù hay không?

Giang Dư hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định giấu Trang Liễm kể lại cho Lâm Ngang.

Đới Tử Minh kéo hai đứa anh em tốt của mình và Lâm Ngang, Tiết Nhiên vào một nhóm WeChat mới toanh, lúc Giang Dư thoát khung trò chuyện với Trang Liễm, tâm thái hăng hái thảo luận về chuyến dã ngoại mùa thu vào cuối tháng trong nhóm chat nhỏ đã vun vút ngất trời.

Tần Thịnh vẫn không nhắn gì, Giang Dư nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn không bàn luận gì với bọn họ.

Sau tiết tự học buổi tối, Giang Dư vắt óc suy nghĩ đáp án cho phần vài tập vật lý cuối, tỉ mỉ viết xong mới chịu thu dọn cặp sách, nói với Tần Thịnh và Đới Tử Minh: “Tiểu Ngư xong rồi, đi thôi.”

Tần Thịnh đang ngồi ngả nghiêng sang một bên, một tay chống bàn Giang Dư, chậm rãi ngước mặt lên, lấy chiếc cặp sách từ dưới bàn đeo lên vai phải, đứng dậy đi đến chỗ Đới Tử Minh đang mê mẩn nghe nhạc, đá một phát vào bàn hắn, “Đi.”

“Ồ, ồ, đi ngay đi ngay.” Đới Tử Minh vừa nói vừa mơ màng đứng phắt dậy.

Tần Thịnh thiếu kiên nhẫn “Chậc” một tiếng, cướp điện thoại trên tay Đới Tử Minh, xả giận đá thêm vài cái rồi ném điện thoại đang phát một đống âm hiệu game vui nhộn vào người hắn, “Nhanh lên.”

Đới Tử Minh kẹt lại ở cấp độ này cả đêm, vừa thành công hốt lại điện thoại liền vui vẻ phục tùng, “Damn, anh em tốt thật tuyệt.”

Tần Thịnh ghét bỏ nói, “Ngu xuẩn.”

Phòng học chỉ còn lại vài người, Giang Dư đi giữa Tần Thịnh và Đới Tử Minh, Tần Thịnh vừa đi vừa cắm mặt vào điện thoại, Đới Tử Minh đột nhiên ngứa tay, vỗ một cái bốp vào trán, “Chết tiệt!”

Giang Dư kỳ quái quay qua liếc hắn, “Ông bị sao vậy?”

“Có phải chúng ta quên mất chuyện gì rồi không?” Đới Tử Minh nói, “Không phải Trần Phồn muốn giáo huấn Trang Liễm sao? Tiểu Ngư không định ngăn lại hả? Cả tối nay có thấy thằng đó đến trường đâu.”

Giang Dư hờ hững “A” một tiếng, “Cậu ấy về nhà rồi.”

Đới Tử Minh bật đèn pin điện thoại rọi xuống cầu thang, “Mẹ kiếp, tôi còn tưởng ông lơ đẹp nó luôn rồi.”

Tần Thịnh khoác tay lên vai Giang Dư, xem cậu như cây gậy người chậm rãi bước xuống cầu thang.

Giang Dư theo thói quen nhích lại gần Tần Thịnh, một lúc lâu sau mới quay đầu lại, khó hiểu nhìn Đới Tử Minh, “Sao tự nhiên quan tâm đến Trang Liễm thế?”

Đới Tử Minh mơ màng nhìn qua: “Anh em tốt không được nha, ông cũng lo muốn chết mà cứ móc mỉa tôi làm gì.”

“…” Tần Thịnh đang treo trên người Giang Dư bất lực thở dài một hơi, Giang Dư hiếu kì nghiêng đầu nhìn hắn.

Thấy Tần Thịnh không thèm ngước đầu lên, Giang Dư nắm cằm hắn, cưỡng ép quay cằm trở về.

Trang Linh đã mất tích.

Sau một đêm dài đẵng miệt mài tìm kiếm, cảnh sát rốt cuộc cũng tìm thấy Trang Linh ở một tòa nhà bỏ hoang trú tại quận Tây Thành. Khi đó, Trang Linh ở lầu 6, đang trong tư thế bị treo lên. Lúc được cứu xuống, cánh tay Trang Linh đã bị trật khớp, thân thể mất nước nghiêm trọng, cấp tốc chuyển thẳng đến bệnh viện.

Lúc Giang Dư nghe Tần Thịnh báo tin, cậu vừa cúp cuộc gọi video với mẹ, đang chuẩn bị chăn ấm nệm êm đánh một giấc ngon đến tận sáng.

—— Trang Linh vào bệnh viện rồi, chắc sẽ không trả thù Trang Liễm nữa.

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu, nhưng tiếp đó lại hoài nghi, vì sao Trang Linh lại bị treo ở lầu 6?

Trong trí nhớ của cậu, cốt truyện không hề có chi tiết này, Giang Dư thoáng chốc hóa ngốc, là do cậu lỡ quên, hay là do cốt truyện lại thay đổi nữa rồi?

Giang Dư vô thức mân mê điện thoại trên tay, ngẩn người một lúc lâu, lúc bình tĩnh lại mới phát hiện mình đã vô thức bấm vào khung chat với Trang Liễm.

Ảnh đại diện của Trang Liễm là màu đen thuần, một mảng đen đơn điệu bao trùm toàn bộ bức ảnh, sau khi bấm vào bức ảnh đó, Giang Dư nhìn thấy rõ mồn một hình ảnh phản chiếu ngược của chính bản thân cậu.

Có phải... là Trang Liễm làm hay không?

Nhưng mắt cá chân của Trang Liễm bị thương rồi, đích thân cậu bó bột lại cho hắn, tuyệt nhiên không thể là giả được.

Hơn nữa, Trang Liễm trong nguyên tác ngoài bạch nguyệt quang trong lòng của hắn ra, cả đời chưa từng được ai khác cứu giúp.

Nhưng nếu không phải hắn... thì là ai?

Giang Dư không nghĩ ra được, phát ngốc nhìn chặp vào ảnh đại diện của Trang Liễm một lúc lâu.

Bức ảnh đại diện này tựa như vận mệnh đã được định sẵn cho Trang Liễm, mảng đen nồng đậm nuốt chửng mọi tinh sắc khác, phảng phất không có lấy một tia sáng, tối tăm đến mức khiến người khác phải tuyệt vọng.

Hệ thống tích hợp âm hiệu báo tin nhắn mới cùng lúc vang lên, thuận lợi kéo suy nghĩ của Giang Dư lại.

Giang Dư do dự một giây, trực tiếp gửi tin nhắn cho Trang Liễm.

Giang Dư: Cậu ngủ chưa?

Tin nhắn khi trước gửi đi như đá chìm đáy biển, vậy nên Giang Dư không cố ý đợi tin nhắn của Trang Liễm nữa, trả lời WeChat của người khác xong, sau đó cất gọn điện thoại xuống gối, đánh một giấc thiệt say.

Sáng hôm sau, Giang Dư vừa tỉnh dậy thì một giây sau, âm thanh của đồng hồ báo thức vang lên, cậu uể oải híp mắt định tắt đi, đầu óc còn lâng lâng nên sơ ý bấm nhầm vào WeChat, ngơ ngác nhìn tin nhắn gửi lại của Trang Liễm.

Trang Liễm: Chưa.

Giang Dư ngà ngà tỉnh, nhìn lại thời gian gửi tin nhắn, 3 giờ sáng.

“…” Giang Dư tỉnh như ruồi, ngồi phắt dậy, vơ máy trợ thính đặt trên tủ đầu giường đeo lên, một bên vào toilet rửa mặt sạch sẽ, một bên gửi tin nhắn thoại cho Trang Liễm: “Trang Liễm, giờ đó mà cậu còn chưa chịu ngủ, sáng nay không muốn đi học hửm?”

Thanh âm vừa mới ngủ dậy mang theo chút giọng mũi mềm mại, Giang Dư cũng không chú ý tới, thả tay gửi tin nhắn thoại qua, nghe được âm báo đã gửi thành công mới đặt điện thoại xuống.

Trang Liễm vẫn không có động tĩnh gì, buổi sáng cũng không đến trường học.

Giang Dư nghĩ thầm, giữa giờ cứ liên tùng tục nghía sang điện thoại, lo lắng Trang Liễm sẽ tức giận.

Nhưng liên tiếp mấy ngày sau, Trang Liễm cũng không xuất hiện ở trường nữa, tin nhắn cậu gửi đi cũng chưa được hồi đáp.

Giang Dư không nhận được bất kì tin tức nào về hắn, ngược lại là tin tòa nhà bỏ hoang kia ở quận Tây Thành sẽ bị đập dỡ. Nghe nói tòa nhà hoang ở đấy đã mấy năm liền, không có người nào quản thúc, không ngờ miếng đất đó cuối cùng cũng có một nhà buôn mua mất, hơn nữa tương lai sẽ xây một tòa nhà phúc lợi trên danh nghĩa của Trang Diệu, thu dụng cô nhi không chốn dung thân ở quận Tây Thành.

Người phải chịu tội là Trang Linh, nhưng hóa ra sau cùng lại đứng tên Trang Diệu.

Đúng thật là chuyện Trang gia có thể làm mà.

Tức khắc, Giang Dư cảm thấy chán chường, cậu thoát khỏi giao diện tin tức, bước hai bước nhanh chóng đuổi kịp Tần Thịnh và Đới Tử Minh.

Lúc này đã là giờ tan học buổi chiều, bọn họ tính toán ra ngoài trường rồi tìm đại một quán ăn nhỏ nào đó để ăn.

Kết quả là Đới Tử Minh cũng đang hóng tin, không khỏi líu lưỡi: “Vốn biết Trang gia sủng thằng Trang Diệu tận trời, nhưng không ngờ là sủng nhiều đến vậy. Trang Linh không nháo nhào lên sao?”

“Ông nghĩ Trang Linh không muốn?” Tần Thịnh nói.

Giang Dư tiếp lời nói, “Nó không dám.”

Tần Thịnh “Ừ” một tiếng.

Đới Tử Minh: “6.” (*)

(*) Tương tự như 666: ngầu/đẹp/hay... Nói chung là Tử Minh dùng câu này để châm biếm Trang Linh.

Hắn ngưng một chút, lại thuận miệng nhắc tên Trang Liễm, “Trang Liễm kia đâu? Gần tuần nay không thấy đến trường luôn, chẳng lẽ định chuyển đến trung học trực thuộc sao?”

Giang Dư lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm Tần Thịnh, cậu không lấy được tin tức của Trang Liễm, nhưng hẳn là Tần Thịnh có thể.

Tần Thịnh hận rèn sắt không thành thép nhìn Giang Dư, “Nó hỏi Trang Liễm mà, ông khẩn trương cái gì?”

“…” Giang Dư chột dạ chuyển tầm mắt đi nơi khác, nhỏ giọng nói, “Tò mò xíu thôi cũng không được à?”

“Được.” Tần Thịnh quan sát biểu tình Giang Dư một hồi, nhẹ giọng nói, “Đúng ngay lúc Trang Linh ngóc đầu dậy thì thằng Trang Liễm đến bệnh viện, hai bên cay mắt nên lao vào choảng nhau.”

Hắn hơi cau mày, nói tiếp, “Trang Liễm bị Trang Linh đập vào đầu, nghe nói chấn động não nặng nên phải nhập viện.”

Đới Tử Minh “Đệt” một tiếng: “Những người khác đâu? Không đứng lên ngăn Trang Linh hả?”

“Hỏi thế sao tôi biết được?” Tần Thịnh kỳ quái nói.

Đới Tử Minh điên cuồng vò đầu, “Vậy sao ông biết chuyện này?”

Tần Thịnh hơi khựng lại, “Bọn họ đang ở bệnh viện nhà tôi.”

Giang Dư im lặng nghe hết, hô hấp nặng nề một chút, cậu biết đại khái vì sao không ai ngăn cản Trang Linh.

Bởi vì Trang Liễm so ra, vẫn kém hơn người nhà thật sự của Trang gia.

Hắn ở Trang gia, bị coi là người ngoài cuộc.

___

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Liễm trong mắt người khác: Chó điên.

Trang Liễm trong mắt Giang Dư: Cún con vừa đáng thương vừa vụng về.