Lục Cẩm Dao nói chuyện với Cố Kiến Châu xong mới gọi Lộ Trúc vào.
Chuyện xã giao vẫn giao cho Lộ Trúc, việc nhỏ có thể để Tĩnh Mặc làm.
Lộ Trúc trở về, Yến Kỉ Đường dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Ngươi cùng Tinh Tương nghỉ ba ngày đi, trở về thăm phụ mẫu.” Lục Cẩm Dao nói: “À, Khương Đường đã chuộc thân, các ngươi có đến thăm không?”
Lộ Trúc: “Nô tỳ đã nghe Hoài Hề kể chuyện Khương Đường chuộc thân, tính hai ngày này sẽ sang thăm.”
Lục Cẩm Dao nói: “Bây giờ nàng ở căn nhà thứ tư trong ngõ Trữ Nguyên, vừa lúc ta có việc tìm nàng, lúc ngươi sang đó thì nhắn nàng sáng hai mươi bảy đến cửa hàng mới của Cẩm Đường Cư một chuyến.”
Đã sắp tới tháng mười, cửa hàng cũng cho ra các món điểm tâm mới, Lục Cẩm Dao muốn hỏi ý kiến Khương Đường.
Khương Đường đã dọn ra hơn nửa tháng, không biết hiện tại ra sao.
Lộ Trúc hành lễ: “Nô tỳ đã rõ.”
Nàng ấy thầm nghĩ, chuộc thân rồi không thể giống như trước, không còn là nha hoàn của Yến Kỉ Đường nữa, là đối tác làm ăn của đại nương tử, cần phải kính trọng một chút.
Lục Cẩm Dao không còn chuyện gì khác, cho Lộ Trúc lui xuống.
Đối với Lục Cẩm Dao, chỉ cần Cố Kiến Châu trở về là yên tâm.
Việc kinh doanh của Cẩm Đường Cư hiện tại rất khá, Hàn thị cũng không kiếm chuyện nữa, còn hai, ba tháng nữa là hài tử ra đời, mọi thứ đều thuận lợi.
Hai tháng này nàng ấy muốn yên ổn dưỡng thai, trời lạnh sẽ khiến xương cốt bị giòn, ít ra cửa thì tốt hơn, phải mau chóng sắp xếp công việc của cửa hàng đâu ra đó.
Buổi chiều Lộ Trúc và Tinh Tương cùng đi thăm Khương Đường.
Ngõ Trữ Nguyên có hơi xa, ngồi xe ngựa hơn nửa canh giờ mới tới nơi.
Chính là căn nhà thứ tư tính từ đầu ngõ, hai người vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng chó sủa, sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Khương Đường nghe tiếng chó sủa mới chạy ra xem, cách một khe cửa nhìn thấy hai người đã không thấy mặt ba tháng nay, kinh ngạc mở cửa nói: “Lộ Trúc tỷ tỷ! Tinh Tương tỷ tỷ!”
Thấy hai người bọn họ là biết những người đến Điền Nam đã trở lại.
Lộ Trúc quơ quơ đồ vật trong tay, nói: “Biết ngươi dọn nhà mới nên sang thăm, mang cho người một ít đồ của Điền Nam.”
Khương Đường cười nói: “Đây là hai con chó ta nuôi, đứa có nhúm lông vàng gọi là Điểm Kim, đứa không có gọi là Ô Kim. Các ngươi ở lại đây ăn cơm trưa đi, từ chối là không xem ta là người một nhà đó.”
Lộ Trúc nói: “Vốn dĩ cũng định ở lại ăn với ngươi đây, thấy ngươi ở nơi này tốt như vậy, sau này bọn ta sẽ thường tới chơi.”
Căn nhà tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho một người sinh hoạt.
Khương Đường đưa người vào nhà, sau đó mang đồ ăn thức uống lên: “Sáng nay ta mới mua hai cân thịt bò, trưa nay ăn canh lòng dê và bánh nhân thịt bò, có ăn lẩu không?”
Thịt bò luộc ăn rất ngon, chẳng qua trước kia có miếng thịt bò nào đều để dành làm cho Lục Cẩm Dao, bọn họ hiếm khi được ăn.
Lộ Trúc, Tinh Tương liếc nhau, ngượng ngùng nói: “Ăn thịt là được rồi, ra ngoài ba tháng nhớ nhất là cơm ngươi nấu.”
Không ăn được thứ gì ở Điền Nam cả.
Cố Kiến Châu tiết kiệm, bá tánh ăn gì hắn ăn nấy, Lộ Trúc và Tinh Tương tất nhiên không phải là trường hợp đặc biệt. Bên kia đã từ từ khôi phục, mùa thu năm nay không thu hoạch, hai người chỉ ăn toàn ngũ cốc.
Khương Đường từ miệng hai người bọn họ biết được lần này Cố Kiến Châu trở về sẽ được thăng quan, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hẳn là do hắn đã đạt được thành tựu gì đó trong chuyện trị thủy.
Thêm hai năm nữa, có lẽ hắn còn chưa kế thừa tước vị ở Hầu phủ thì đã mang về cho Lục Cẩm Dao phong hàm cáo mệnh.
Khương Đường mất hồn trong giây lát, cuối cùng vỗ tay nói: “Vậy làm bánh nhân thịt bò đi, uống canh lòng dê, ta đi nấu cơm, hai người các ngươi cứ dạo chơi.”
Cuối cùng hai người vẫn vào phụ giúp, theo Khương Đường băm nhân và nhào bột, ánh mắt có vài phần hâm mộ.
Thấy mặt mày Khương Đường sáng sủa hơn rất nhiều, cũng vui vẻ hơn so với lúc ở Hầu phủ, Lộ Trúc không nhịn được hỏi: “Bây giờ ngươi kiếm sống bằng cách nào, dù có bạc tiết kiệm thì sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết.”
Khương Đường vừa ăn vừa nói: “Ta mở hai sạp bán đồ ăn vặt, một sạp bán sủi cảo, một sạp bán mì khô cay, cũng kiếm được bạc. Kinh doanh với hàng xóm, bọn họ bán và được chia một ít, ta lấy phần lớn.”
Khương Đường vốn tính trưa nay sẽ đi xem chuyện kinh doanh mì khô cay, ăn trưa xong sẽ đi, sau đó lại mang cho tẩu tử Trần gia một phần cơm.
Nghe Khương Đường nói như vậy Lộ Trúc đã yên tâm: “Ngươi ở một mình, chuyện gì cũng cần phải chú ý nhiều.”
Khương Đường đã nghe mấy lời này rất nhiều lần: “Ngươi không thấy ta nuôi hai con chó sao, trên tường nhà đều có mảnh thủy tinh vỡ. Yên tâm đi, ta sẽ cố gắng sống thật tốt.”
Lộ Trúc nói: “Ừ, có chuyện thì cứ tới Hầu phủ thông báo. Đừng ngại phiền toái, có lẽ sau này ta còn phải nhờ ngươi đó.”
Khương Đường giật mình, Lộ Trúc cũng có ý định chuộc thân sao?
Tinh Tương kinh ngạc liếc nhìn Lộ Trúc, im lặng né tránh đề tài này: “Được rồi, đây là chuyện tốt, cho dù không còn ở Hầu phủ nữa thì cũng đừng xem nhau như người xa lạ.”
Lộ Trúc: “Đương nhiên, đúng rồi, đại nương tử mời ngươi sáng hôm sau tới cửa hàng mới của Cẩm Đường Cư.”
Sau khi chuộc thân xong thì mọi chuyện không còn giống như trước, Khương Đường bây giờ không phải là nha hoàn của Cẩm Đường Cư mà là khách. Tình cảm là tình cảm, làm gì cũng phải chú ý đúng mực.
Khương Đường nói: “Mấy ngày nay ta cũng muốn về Hầu phủ, vừa lúc các ngươi tới, ta thu thập một ít đồ đạc, lúc các ngươi trở về thì mang theo luôn nhé.”
Lò nướng bánh mì của Khương Đường đã làm xong, bánh mì nướng của nàng có màu vàng ươm, còn có mùi thơm của bơ và tỏi.
Hôm kia thấy trên phố bán mấy trái dừa, vừa to vừa rẻ, được vận chuyển từ Quỳnh Châu tới, ở bên đó khắp nơi đều là dừa, Khương Đường đã làm một ít dầu dừa và nạo được hơn nửa cân dừa nạo.
Bánh mì nhân dừa nạo ăn rất ngon.
Mùi thơm của dừa và sữa hòa quyện với nhau, một mình Khương Đường có thể ăn một cái lớn.
Độ xốp của bánh mì và bánh kem không giống nhau, bánh mì mềm xốp như bông vậy.
Lộ Trúc và Tinh Tương không ở lại lâu, hai người còn mang về không ít thứ.
Đồ trong hộp là tặng cho Lục Cẩm Dao và Trịnh thị, không quá nhiều đồ nhưng cái nào cũng tinh xảo.
Đồ cho đám Lộ Trúc thì chỉ dùng giấy dầu bao lại, tuy bề ngoài không đẹp nhưng được cái nhiều. Dù sao thời tiết lúc này đang lạnh, có để dành lâu một chút cũng không hư, lấy về nhiều để ăn dần.
Lộ Trúc không quá yên tâm dặn dò hai câu: “Ngươi không thể cho người khác nhiều đồ như vậy, ngươi ăn xài phung phí quá.”
Khương Đường: “Đã biết đã biết, lúc nào rảnh rỗi thì sang đây chơi.”
Khương Đường duỗi tay ôm lấy hai người, vỗ vai các nàng: “Không cần lo lắng cho ta, thân mình của đại nương tử đã nặng nề, nếu ăn uống không được thì cứ nói ta, ta có thể trở về.”
Nàng còn hỏi chuyện của Nghiêm Hạ, biết nàng ấy là một người an phận thì yên tâm.
Làm nha hoàn, quan trọng nhất là biết an phận. Nàng làm nha hoàn cũng thế, có thể không lập công, nhưng tuyệt đối không được gây chuyện.
Tiễn Lộ Trúc cùng Tinh Tương xong, Khương Đường cầm rổ đến bến tàu tìm tẩu tử Trần gia.
Sạp bán thức ăn trưa cũng không ít, Khương Đường tới hơi muộn, người ở bến tàu đã đi làm hết, mỗi ngày bọn họ làm việc hơn bốn canh giờ nhưng tiền công mỗi ngày chỉ có mười văn.
Một chén mì khô cay hai văn tiền nhưng cũng không phải ngày nào cũng ăn được.
Khương Đường tìm tẩu tử Trần gia trong đám đông, một hồi lâu sau mới tìm được người.
Nương tử Trần gia vừa mới bán xong một phần, cẩn thận tính toán giá cả, sợ sẽ tính thiếu. Nàng ấy bận rộn cả buổi trưa, chưa kịp ăn cơm, trong nồi chỉ còn dư lại mì vụn. Nàng ấy tiếc không dám ăn mì còn nguyên nên chỉ nấu một ít mì vụi, buổi sáng cũng ăn như thế.
Thấy có người đứng trước sạp, nàng ấy không ngẩng đầu, thuần thục hỏi: “Có muốn ăn mì không, hai văn tiền một bát, bao no.”
Khương Đường nói: “Tẩu tử là ta.”
Nương tử Trần gia nóng lòng muốn nói cho Khương Đường tình hình kinh doanh, nhưng lại căng thẳng tới mức nói lắp bắp.
Khương Đường cười: “Ta qua đây nhìn xem có gì cần phụ hay không, tiện thể mang cơm cho tẩu tử.”
Nàng mở lớp vải bông phủ trên cái rổ ra, bên trong có bánh nhân thịt bò vàng ươm. Bánh mới ra lò, dù đi mất ba mươi phút nhưng vẫn còn giữ được độ ấm.
Khương Đường mang theo ba cái, không tiện mang theo canh lòng dê nên uống tạm nước lèo vậy.
Nương tử Trần gia không biết nên để tay ở đâu: “Ta ăn mì là được rồi, sao có thể phiền muội tử tới đưa cơm chứ.”
Khương Đường: “Tiện đường tới thôi, tẩu tử nếm thử xem, ta trông chừng cho tẩu một lát.”
Nương tử Trần gia ngồi xổm một bên ăn, nàng ấy sớm đã đói bụng, trực tiếp cắn một miếng to, nhân thịt đầy đặn trộn với hành hoa, cắn một miếng là ứa nước.
Thịt bò đem bán đều là bò chết già, nhưng Khương Đường làm không bị dai, ăn cũng rất ngon.
Nàng ấy ăn một hơi hết ba chiếc bánh, không chừa lại cho hài tử trong nhà.
Nàng ấy phải làm việc kiếm bạc, nên ăn nhiều một chút.
“Buổi chiều cho nhi tử nhà ta theo cùng.” Nương tử Trần gia nói: “Bên này tuy xa nhưng kinh doanh tốt, chúng ta bán cái này cũng không đụng tới chuyện kinh doanh của người khác, tuy lời ít nhưng bán nhiều cũng có thể kiếm được nhiều.”
Ăn xong bánh nhân thịt bò, nương tử Trần gia lại uống thêm một chén nước mì.
Hiện tại mọi người ở bến tàu đều đã vào ca, không ai qua đây nữa, nàng ấy và Khương Đường đẩy xe về.
Một buổi sáng và một buổi trưa đã bán được hơn bảy mươi cân mì.
Mì vừa bán vừa cắt nên ít nhiều sẽ có mì vụn, bán được hơn năm trăm chén, một chén hai văn tiền, một buổi sáng và một buổi trưa đã lời được hơn bốn trăm văn.
Nương tử Trần gia chưa tính thử nhưng nàng ấy cảm thấy cũng không sai biệt lắm.
Hơn bốn trăm văn tiền, trừ đi chi phí, nàng ấy có thể thu được bốn mươi văn. Buổi tối lại bán tiếp, thấy việc kinh doanh thế này thì ít nhất cũng phải lời được gấp đôi.
Bán thức ăn tuy mệt nhưng thật sự kiếm được bạc.
Nương tử Trần gia rất khách sáo với Khương Đường, trên đường về không cho Khương Đường cơ hội đẩy xe, sau khi ăn xong bánh nhân thịt đó thì sức lực đã hồi phục, tự mình đẩy xe về.
Khương Đường bớt không ít việc.
Giá cả của mì khô cay không cao nhưng lợi nhuận một ngày thu được cũng không kém sủi cảo là bao.
Theo đà này thì sẽ sớm thu hồi được vốn.
Khương Đường không quên, nếu kinh doanh quá tốt thì sẽ dễ sinh chuyện, vừa lúc nam nhân Trần gia là lính giữ thành, ngoại trừ quản lý chuyện phóng ngựa, đánh nhau thì còn quản luôn chuyện gây sự ồn ào.
Đặc biệt là loại chuyện thu phí bảo hộ.
Có lính giữ thành thỉnh thoảng đi tuần tra, hai cái sạp chưa xảy ra chuyện gì. Trần gia vui vẻ làm chuyện này, dù sao cũng là chuyện kinh doanh của nhà mình.
Hôm nay là hai mươi bảy tháng chín, Khương Đường thu dọn xong xuôi rồi đến Cẩm Đường Cư.
Lục Cẩm Dao chưa tới, nhưng sư phụ làm điểm tâm rất quen thuộc với Khương Đường, ngồi chờ cũng không mất tự nhiên.
Khoảng ba mươi phút sau mới thấy Lục Cẩm Dao từ cửa sau đi vào.
Cố Kiến Châu cũng đi theo.
Sau khi Cố Kiến Châu biết Khương Đường chuộc thân cũng không có phản ứng gì, chuyện trong nhà đều do Lục Cẩm Dao làm chủ, hắn không có ý kiến.
Đưa Lục Cẩm Dao đến xong, Cố Kiến Châu không ở lại, dặn dò hai câu rồi rời đi: “Buổi trưa sẽ qua đây đón nàng.”
Khương Đường thấy sau khi Cố Kiến Châu trở về, Lục Cẩm Dao vui vẻ hơn nhiều, lúc Cố Kiến Châu không ở nhà, chuyện gì cũng phải tự gánh vác nên biểu cảm thêm mấy phần lạnh lùng, hiện tại lại rất dịu dàng.
Lục Cẩm Dao thấy Khương Đường nhìn mình chằm chằm thì không nhịn được cười: “Làm sao vậy, trên mặt ta có gì sao?”
Khương Đường lắc đầu: “Ta thấy ngài rất vui vẻ.”
Lục Cẩm Dao dùng khăn che khóe miệng: “Đúng là ta đang vui, chúng ta lên lầu rồi nói.”
Trên lầu có nhã gian, sau khi hai người ngồi xuống đã có người bưng trà nóng và điểm tâm lên.
Lục Cẩm Dao không vội nói tới chuyện kinh doanh, chỉ quan sát Khương Đường một lượt từ đầu đến chân: “Cũng không gầy đi, Lộ Trúc nói ngươi sống không tồi, hiện tại ta đã tin.”
Khương Đường ngượng ngùng cười, Lục Cẩm Dao giống như tỷ tỷ của nàng, bây giờ trông giống như tỷ tỷ đang không yên tâm về muội muội của mình.
Khương Đường nói: “Ta góp vốn với hàng xóm bày hai sạp bán đồ ăn vặt, ta cung cấp công thức và chịu chi phí, các nàng ấy ra ngoài buôn bán, ta lấy phần lớn, chia lại cho các nàng một ít, kinh doanh ổn định thì một ngày cũng kiếm được một, hai lượng bạc.”
Làm ăn buôn bán kiếm được bạc nhưng lại dễ bị khinh thường.
Sĩ nông công thương, thương nhân là thấp nhất.
Nhưng đối với Lục Cẩm Dao, trên đời có một đạo lý, cá và tay gấu không ai có thể có được cả hai, cần phải xem bản thân muốn một cuộc sống như thế nào. Hơn nữa, không phải người nào cũng biết kinh doanh, Khương Đường rất có thiên phú.
Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngươi vẫn bày sạp bán như vậy sao, về sau còn tính toán gì khác không?”
Khương Đường nói: “Ta muốn chờ tới khi có năng lực đàm phán chuyện kinh doanh thì mới tìm thêm người nhập bọn, mở một nhà hàng chuyên bán thức ăn, bên trong cái gì cũng có, bao gồm cả các sạp bán quà vặt của ta nữa.”
Ở cổ đại không có trung tâm mua sắm, tất cả đều là những con phố liền kề nhau, bán đủ loại thức ăn trang sức, dựa theo nhu cầu khác nhau của khách mà phân bố ở các vị trí khác nhau.
Khương Đường muốn mở một cửa hàng bán đầy đủ các loại thức ăn, lúc đó không chỉ có các món ăn của mình làm ra mà còn có các món từ khắp bốn phương tụ về.