Đến lúc đó không chỉ có quầy bán đồ ăn của nàng mà những người bán hàng rong khác cũng có thể thuê quầy hàng trong thành để bán các loại đồ ăn khác. Có thức ăn, có y phục, đồ trang sức... Tóm lại cái gì cũng có, tập trung đủ loại món ăn trời nam đất bắc, có lẽ có thể mở ra ở những nơi khác nữa.
Trước mắt thì Khương Đường nghĩ như vậy, nhưng nghĩ những chuyện này bây giờ vẫn còn quá xa. Hiện tại nàng chỉ có hai quầy hàng bán đồ ăn, chưa nhất định khi nào sẽ mở thêm cái khác nữa.
Khương Đường nói: "Hiện tại sao, cứ tích góp nhiều tiền thêm chút nữa, kiếm tiền mở một cửa hàng rồi bày bán trong đó.”
Bày quầy hàng rất dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết, không chỉ trời mưa không thể mở hàng bán mà khi trời có gió to hay tuyết rơi cũng không thể mở được, một tháng chỉ có thể làm ăn hơn hai mươi ngày.
Nhưng đối với Khương Đường, để thuê được cửa hàng cần một khoản đầu tư quá lớn. Một quầy hàng một tháng cũng đã kiếm được hai ba mươi lượng bạc. Nếu như cửa hàng ở vị trí kém một chút thì tiền thuê chưa tới ba mươi lượng nhưng cũng phải mười mấy lượng, vẫn nên tích góp tiền trước rồi nói sau.
Hơn nữa nàng còn muốn mua đất, chỗ nào cũng cần tiền.
Lúc ở Hầu phủ có thể tích góp tiền được, nhưng đi ra đây chỉ có một thân một mình, cái gì cũng muốn mua.
Lục Cẩm Dao cảm thấy chủ ý này không tồi: “Ngươi lưu lại một phần tiền để dành lúc có việc khẩn cấp, đừng bỏ hết toàn bộ tiền vào đó. Ngươi vẫn còn trẻ, đừng quá sợ lỗ vốn. Cho dù mất tiền thì vẫn còn lợi nhuận bán bánh nướng trứng chảy và trúc bài mà.”
Kiếm được tiền là tốt nhất, nếu kiếm không được cũng đừng nản chí, mọi việc phải để lại đường lui cho mình.
Khương Đường gật đầu, nàng tạm thời sẽ không tìm người hợp tác nữa.
Phân chia lợi nhuận không phải là muốn chia thế nào thì chia thế ấy, phải xem tỷ lệ đầu tư ban đầu như thế nào.
Giống như Cẩm Đường Cư, Cố Kiến Sơn bỏ ra năm trăm lượng bạc chiếm bốn thành, Khương Đường bỏ ra một công thức điểm tâm chỉ chiếm hai thành lợi nhuận của bánh nướng trứng chảy, chỉ có thể nói rằng mặc dù công thức quan trọng, nhưng chủ yếu vẫn phải xem tiềm lực tài chính cùng với thủ đoạn buôn bán nữa.
Chia lợi nhuận cho Lưu gia, Trần gia là vì bọn họ chỉ cần làm và bán hàng, không cần quan tâm mấy chuyện khác, thế nên mới hơi thấp.
Tìm người hợp tác không thể chỉ nhìn quan hệ, phải có đủ tự tin mới có thể đàm phán, nếu không thì cuối cùng nàng không thể quản lý công việc buôn bán kia.
Cho nên, lúc này Khương Đường sẽ không nói chuyện hợp tác cùng Lục Cẩm Dao.
Lục Cẩm Dao chỉ cần tùy tiện bỏ ra chút tiền là có thể mua được một cửa hàng. Nếu hợp tác, đương nhiên nàng ấy chiếm phần lớn. Khó khăn lắm nàng mới có thể ra khỏi Hầu phủ, đương nhiên Khương Đường không muốn làm việc cho người khác nữa.
Có thể đưa công thức làm điểm tâm cho Lục Cẩm Dao, nhưng đối với những người khác, bảo Khương Đường đưa các loại công thức làm điểm tâm ra để nhận về hai phần tiền lời thì nàng không làm được.
Khương Đường: “Trước tiên cứ để xem tích góp được bao nhiêu tiền đã, ba tháng nữa là đến Tết rồi.”
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Trong lòng ngươi hiểu rõ là được. Lần này mời ngươi tới không chỉ vì hỏi thăm tình hình gần đây của ngươi mà còn muốn thương lượng một chút về loại điểm tâm mới. Cái loại điểm tâm hôm trước ngươi đưa cho Lộ Trúc mang về tên gì, ăn rất ngon đấy.”
Kích thước lớn hơn bánh ngọt, bên ngoài màu vàng óng, lại xốp, ngón tay vừa ấn thì lõm xuống nhưng một lúc sau phồng lên lại. Cắn ra thì bên trong là màu trắng gần giống như màn thầu, nhưng hương vị lại ngon hơn màn thầu rất nhiều.
Bên trong không thêm cái gì hết, chỉ có thuần hương sữa, ăn vào miệng thì cảm nhận được dư vị ngọt ngào. Cái khác thì Lục Cẩm Dao chưa được nếm thử hương vị, thấy bên trong có mấy mảnh vụn màu vàng kim, Lộ Trúc nói là dừa nạo.
Loại có vị tỏi thì ăn ngon thật, nhưng Lục Cẩm Dao lại ngại mùi quá nồng. Cố Kiến Châu lại thích ăn loại này, nhưng ăn xong phải rửa tay súc miệng thật sạch mới được.
Điểm tâm đưa tới lần này thật sự vừa thơm vừa mềm giống như bông.
Điểm tâm tặng cho Trịnh thị thì Lục Cẩm Dao bảo Hoài Hề đưa qua, cố ý nói là do Khương Đường làm. Lúc trở về Hoài Hề nói phu nhân không nói gì, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Lục Cẩm Dao.Tuy rằng bà bà nàng thích Khương Đường nhưng vẫn có chừng có mực, không đến mức vừa nhận được chút đồ thì vui mừng không để ý gì nữa cả.
Hơn nữa, có cái gì tốt mà bà ấy chưa từng thấy qua.
Nhưng phần tâm ý này, bà bà nàng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Sắp đến sinh nhật Trịnh thị, Lục Cẩm Dao hy vọng những thứ đưa đi này sẽ được hồi báo.
Khương Đường nói: “Cái này gọi là bánh mì, dùng bột mì làm ra. Nhưng lúc làm cần phải ủ bột. Loại đơn giản nhất là không cho thêm thứ gì vào trong, chỉ thơm mùi sữa, ăn vào cảm giác có vị ngọt thoang thoảng. Các loại khác thì có thể cho thêm nhiều loại nguyên liệu khác vào, chẳng hạn như nho khô, đậu tán nhuyễn, khoai nghiền, đều dùng làm nhân bên trong giống mấy loại trước.”
Còn có chà bông nữa, Khương Đường cảm thấy bánh mì chà bông cũng rất ngon.
Thấy Lục Cẩm Dao ngồi lắng nghe rất nghiêm túc, Khương Đường tiếp tục nói: “Bánh mì nướng vừa ra lò còn nóng hổi, đến mùa thu mùa đông ăn một miếng là thoải mái nhất. Nếu bán thì có thể làm ra một hai loại hương vị bán ra trước, sau đó từ từ thêm hương vị khác.”
Còn để quan sát xem khách thích hương vị nào.
Hiện tại số lượng điểm tâm của Cẩm Đường Cư cũng không ít, nhưng sau khi trời trở lạnh thì có rất nhiều loại điểm tâm không dễ bán, hiện giờ bán chạy nhất là bánh nướng trứng chảy.
Lục Cẩm Dao chống cằm nói: “Nói như vậy cũng đúng, nếu mang về mà thấy nguội rồi thì có thể bỏ lên bếp lò nướng lại, hương vị cũng không kém. Vậy chúng ta vẫn cứ làm theo cách chia lợi nhuận đi, dùng công thức bánh mì này chia cho ngươi hai phần lợi nhuận, không quan tâm nhân bên trong là gì, được không?”
Hai phần lợi nhuận, thật ra đã là không ít.
Nếu không bán ở Cẩm Đường Cư thì căn bản không bán được nhiều, giá cả cũng không thể cao được như vậy.
Khương Đường vui vẻ đồng ý, nói: “Vậy thì hai ngày nay ta sẽ tới dạy bọn họ làm bánh mì.”
Lục Cẩm Dao gật đầu: “Ngươi cứ chọn ra hai sư phụ chuyên môn làm bánh mì đi. Thường ngày ngươi phải đi dạo trong thành nhiều một chút, nhìn xem mấy cửa hàng ăn uống như thế nào, giá cả bao nhiêu, sau này mở cửa hàng không đến mức gì cũng không rõ.”
Khương Đường khẽ mỉm cười: “Ta biết rồi, cảm ơn Lục tỷ tỷ.”
Lục Cẩm Dao thích hai tiếng tỷ tỷ này, nàng đã viết xong văn thư, chỉ cần ký tên ấn dấu tay nữa là được. Vẫn áp dụng phương thức chia lợi nhuận, đến đầu tháng sau sẽ kết toán tiền tháng trước.
Bánh mì bắt được bày bán từ tháng sau, Khương Đường phải đợi đến tháng mười một mới có thể lấy được tiền.
Ngoại trừ chuyện này, còn có một chuyện Lục Cẩm Dao phải nói với Khương Đường.
“Mùng sáu tháng sau là sinh nhật của phu nhân, tuy nói không phải là đại thọ tròn chục thì không cần làm lớn, nhưng cũng sẽ mời một vài người bạn thân thiết.”
Trịnh thị năm nay bốn mươi bốn tuổi, có nhiều hài tử, tôn tử, tôn nữ, nhìn thế nào cũng phải bày mấy bàn.
Lục Cẩm Dao cảm thấy chính viện sẽ gửi thiệp mời cho Khương Đường. Cho dù không mời thì hướng về tình cảm trước kia, Trịnh thị lại là trưởng bối, Khương Đường cũng nên chuẩn bị quà.
Trước kia Khương Đường là một tiểu nha hoàn, hiện tại đã chuộc thân, phải nhớ kỹ những nhân tình qua lại này.
Lục Cẩm Dao nói tiếp: “Ngươi xem rồi chuẩn bị quà đi, nếu như không cho ngươi thiệp mời thì ta sẽ đưa qua đó giúp ngươi.”
Một phần tâm ý, nói như thế nào thì chính viện đã ra một phần lực vì sự chuộc thân của Khương Đường.
Các chủ tử ở trong phủ, chỉ có sinh nhật của Trịnh thị và Vĩnh Ninh Hầu mới làm lớn, hoặc là các tiểu chủ tử mới sinh hoặc thôi nôi mới tổ chức lớn một lần.
Còn sinh nhật những người khác, Trịnh thị sẽ không hỏi, ở trong viện của mình ăn một bữa mà thôi.
Lục Cẩm Dao bây giờ đã lớn tháng, giao chuyện quản gia cho Hàn thị.
Nàng cũng không quản nhiều lắm, hiện tại nhàn rỗi cũng tốt, có thể tập trung vào việc kinh doanh.
Qua hơn một tháng nữa, bụng càng lớn hơn, Lục Cẩm Dao có lẽ cũng không ra cửa.
Hiện tại càng ngày nàng càng hiểu được chỗ tốt của tiền bạc. Bây giờ mỗi tháng nàng có thể nhận được hơn một ngàn lượng tiền lợi nhuận được chia của Cẩm Đường Cư, mua đất mua nhà, làm gì mà không được, cần gì phải so đo lợi ích của việc quản gia với Hàn thị.
Cách đây không lâu, Lục Cẩm Dao mua gấm Lưu Quang từ đất Thục, chuẩn bị tìm người làm mấy bộ y phục mùa đông, dựa theo kích thước ban đầu làm hai bộ y phục cho Khương Đường.
Ngày dự sinh của nàng là vào tháng mười hai, sinh hài tử xong có thể từ từ hồi phục, cuối cùng cũng có thể mặc xiêm y xinh đẹp。
Dù sao sau này Khương Đường cũng phải gặp người bàn chuyện làm ăn, người dựa y trang Phật dựa kim trang, không thể chỉ dựa vào miệng lưỡi được, bằng không cho dù ngươi có nói hay đến mức nào người ta đều coi thường ngươi.
Trong một số trường hợp, cần phải mặc y phục tốt mới được.
Khương Đường cân nhắc một chút, nàng không có thứ tốt, Trịnh thị cũng không thiếu gì, nàng nhiều lắm chỉ có thể làm bánh sinh nhật.
Cái bình thường không lọt vào mắt Trịnh thị, nhất định phải cực kỳ đẹp mắt mới được.
Cách mùng sáu còn mười ngày, tính ra vẫn kịp.
Khương Đường lại nói cảm ơn, Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ nói: “Trái lại ta còn ước gì ngươi làm gì đó mới lạ một chút, trực tiếp át tất cả mọi người xuống. Lát nữa ngươi xem xiêm y làm cho ngươi, nếu có dự tiệc thì mặc bộ này đi.”
Nhất định Hàn thị sẽ tìm mọi cách để làm bà bà vui vẻ, rõ ràng đã làm nhiều chuyện sai lầm, vạch trần cũng rất dễ.
Khương Đường: “Cám ơn Lục tỷ tỷ, trong lòng ta cũng có một ý tưởng, trước tiên cứ làm thử xem đã, nếu thành công thì đối với việc làm ăn của Cẩm Đường Cư cũng có lợi.”
Lục Cẩm Dao: “Phu nhân chủ yếu là coi trọng tâm ý.”
Nàng không biết tặng cái gì đây, cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Sinh nhật Trịnh thị bốn mươi bốn tuổi, Hầu phủ không có ý định tổ chức hoành tráng nhưng đã sớm chuẩn bị.
Hàn thị phái người đi tìm đồ tốt, các viện mấy ngày nay có thứ gì tốt cũng đưa đến chính viện.
Dù sao cũng không thể vội vàng đưa vào ngày sinh nhật được, ngày thường cũng phải thể hiện lòng hiếu thảo của mình.
Trong lúc nói chuyện cũng cố gắng hết sức để dỗ Trịnh thị vui vẻ, cười đến không khép miệng lại.
Thiệp mời là do một tay Hàn thị xử lý, mời người nhà mẹ đẻ Trịnh thị, và mấy vị phu nhân cùng Trịnh thị giao hảo tới đây.
Đồ ăn trong yến hội cũng do nàng ấy tự mình nhìn chằm chằm. Hiện tại trời đã trở lạnh, không thể bày bàn bên ngoài được, Hàn thị tính toán bày bốn năm bàn bên trong.
Người Cố gia một bàn, khách mấy bàn, náo náo nhiệt nhiệt, mời một gánh hát tới hát hí khúc, miễn bàn náo nhiệt đến bao nhiêu.
Thiệp mời đã phát ra ngoài, sáng sớm Hàn thị đi tới chính viện thỉnh an, nghe bà bà hỏi mời những người khách nào.
Hàn thị nói: “Mời An Định Hầu phu nhân, Yến quốc công phu nhân...”
Nàng đếm kỹ mấy nhà, đều là những nhà có quan hệ không tệ với Hầu phủ.
Thấy Trịnh thị gật đầu: “Ngươi đưa cho ta một cái thiệp mời để trống tên.”
Hàn thị gật đầu, không nhịn được dò hỏi: “Mẫu thân muốn đưa cho ai, để nhi tức cho người đưa đi là được.”
Trịnh thị: “Ngươi không biết nàng ở chỗ nào đâu, ta bảo tức phụ lão tứ sai người đưa đi.”
Nói đến chỗ này, Hàn thị không thể hỏi tiếp được nữa.
Nói dạ, lát nữa sẽ đưa thiệp mời tới đây.
Từ chính viện đi ra, Hàn thị vẫn không hiểu, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra tấm thiệp kia là muốn đưa cho người nào.
Tư Hà ở phía sau nói: “Có phải là thân thích bên chỗ Tứ nương tử hay không?”
Hàn thị đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
Làm sao có thể được, một tiểu nha hoàn cũng đáng để làm bà bà tốn nhiều tâm tư như vậy.
Cho dù Khương Đường đã chuộc thân nhưng trước kia từng là nha hoàn, làm sao có thể ngồi cùng một đám thế gia phu nhân, tiểu nương tử cho được.
Nàng ấy lắc đầu: “Đây không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm, ngươi cứ chuẩn bị cho tốt đồ thêu là được.”