Ninh Vũ Phi hết sức kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu chưa từng đi sao?”
“Chưa, chỗ đó cần quét mặt hoặc phải có được thẻ thành viên mới được vào.”
Nói như vậy khiến Ninh Vũ Phi cũng thấy tò mò, chính anh cũng đã đến trường này được một đoạn thời gian rồi.
Kết quả là những chuyện anh biết đến còn chưa được một phần năm, thậm chí đến khoa của mình còn chẳng hiểu mấy.
Dù sao thì anh cũng đang không có việc gì làm nên muốn đi loanh quanh thăm thú trường học một chút, không đến khi có người khác hỏi về trường mình mà đến một câu cũng không trả lời nổi thì đáng xấu hổ lắm.
Hai người đi về phía khoa thể dục thể thao, đến một nơi mà trước đây Ninh Vũ Phi chưa bao giờ tới, còn phải thuê cả xe đạp để đi.
Đại học Long Diệu có diện tích thực sự rất rộng, ngoài xe đạp còn có cả xe buýt.
Qua khoảng ba mươi phút, cuối cùng thì họ cũng đã tới khoa thể dục thể thao, khoa chuyên môn bồi dưỡng ra các loại vận động, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua đã thấy khoa thể dục thể thao có một sân điền kinh rất lớn.
Trên sân có khá nhiều hạng mục vận động, mỗi một hạng mục đều có giáo viên huấn luyện viên đang huấn luyện nhóm sinh viên của mình.
Bên cạnh sân điền kinh có một nhà thi đấu rất lớn, chắc hẳn chính là nơi câu lạc bộ bóng rổ dùng để huấn luyện.
“Đi đi đi, đi qua đó xem xem, thật ra câu lạc bộ bóng rổ đều do người trong khoa thể dục thể thao thành lập, gia đình của F4 của đại học Long Diệu đều có điều kiện, họ đến đây cũng chỉ để chơi đùa, không hiếm lạ gì chuyện lên sân thi đấu.” Trần Thành Hạo xua tay.
“Ý cậu là câu lạc bộ bóng rổ chỉ là câu lạc bộ của mấy anh chàng con nhà giàu thôi à?”
“Đúng vậy, ba người kia còn khá tốt, chỉ có đặc biệt nhất là Lục Phong Thành, tính tình đậm chất đại ca, lúc thi đấu chẳng thấy cậu ta ở trên sân đâu, nhưng đến lúc về thì lại khoa tay múa chân chỉ đạo người khác.”
Trần Thành Hạo rất thất vọng với câu lạc bộ bóng rổ của trường Đại học Long Diệu, căn bản là chơi không ra nổi khí thế, không được tí hình thức nào, lúc chơi trong trường mình thì có vẻ cũng giỏi lắm đấy, kết quả đến lúc ra ngoài thi đấu thì tiết tấu rối loạn hết cả lên.
Khi họ bước vào trong đã nghe thấy âm thanh đang huấn luyện ở bên trong.
“Hai người là thành viên câu lạc bộ bóng rổ à?” Một nhân viên bảo vệ hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi được mời đến đây.”
Trần Thành Hạo cầm thiệp mời đưa qua, bảo vệ nhìn xem rồi nói: “Đi vào đi.”
Hai người thuận lợi đi vào trong nhà thi đấu, đám người Đỗ Đức Mạnh đang tập luyện, trong số đó lại có cả một lưu học sinh da đen.
Tổng cộng là tám người, còn có một huấn luyện viên trẻ đang thúc giục mọi người tập luyện chăm chỉ hơn.
Lúc này, Đỗ Đức Mạnh cũng đã nhìn thấy Ninh Vũ Phi, cậu ta dừng lại nói: “Huấn luyện viên, Ninh Vũ Phi đến rồi.”
Mọi người dừng lại nhìn qua, huấn luyện viên xem thời gian rôi hô to: “Thay đổi quần áo đi, rồi qua đây tham gia huấn luyện.”
“Huấn luyện viên này có lai lịch thế nào? Sao lớn giọng dữ vậy?”
“Hình như là huấn luyện viên Lục Phong Thành tìm về, cậu cũng đâu có đồng ý tham gia, làm gì mà rống lớn tiếng thế không biết?” Trần Thành Hạo lẩm bẩm.
Đỗ Đức Mạnh nói: “Huấn luyện viên, Ninh Vũ Phi chỉ qua đây xem thử thôi ạ, tạm thời còn chưa quyết định tham gia.”
“Không phải là cậu nói Ninh Vũ Phi nhất định sẽ tham gia vào câu lạc bộ sao, có mỗi chuyện đấy mà cũng làm không xong?” Huấn luyện viên Lý giận dữ trách mắng.
“Huấn luyện viên, tôi xin lỗi, là tại tôi.”
Bởi vì câu lạc bộ bóng rổ là nơi mà bất kỳ ai yêu thích bóng rổ đều mong ước được vào nên Đỗ Đức Mạnh cũng không ngờ tới Ninh Vũ Phi sẽ từ chối.
Đỗ Đức Mạnh nói: “Huấn luyện viên, không thì bây giờ tôi lại nói chuyện lại với Ninh Vũ Phi xem thế nào?”
“Việc giao cho cũng làm không xong, hít đất một trăm cái tại chỗ cho tôi, nhanh lên đi.”
“Vâng!” Đỗ Đức Mạnh đành phải nhận hình phạt, cúi xuống hít đất.
Sau đó huấn luyện viên Lý đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Ninh Vũ Phi, sau này cậu sẽ là thành viên câu lạc bộ bóng rổ. Từ giờ trở đi cậu phải mặc đồng phục thể dục, sáu giờ sáng mỗi ngày đến đây tập luyện.”
“Huấn luyện viên, thầy như thế này là có ý gì ạ? Vũ Phi còn chưa đồng ý tham gia câu lạc bộ bóng rổ mà.” Trần Thành Hạo hết sức bất mãn giọng điệu của huấn luyện viên Lý.