“Cậu là ai? Không phải người được mời thì biến đi hộ cái.” Huấn luyện viên Lý tức giận trừng mắt nhìn Trần Thành Hạo.
Hiển nhiên là anh ta rất không hài lòng với câu hỏi vừa rồi của Trần Thành Hạo, ở đây anh ta nắm mọi quyền uy, không cho phép người khác nghi ngờ.
“Thầy...” Trần Thành Hạo muốn phản bác.
Ninh Vũ Phi đã mở miệng trước nói: “Tôi là người không thích bị gò bó, buổi sáng sớm cũng không dậy nổi, cho nên... Thành Hạo, chúng ta đi thôi.”
“Được, cái gì mà câu lạc bộ bóng rổ chứ, chúng mình căn bản cũng đâu có hiếm lạ gì.”
“Đứng lại!”
Nhìn thấy hai người muốn rời đi, huấn luyện viên Lý liền tiến lên vài bước nói: “Bây giờ cậu đã bị trưng dụng, phải tham gia câu lạc bộ bóng rổ!”
“Ồ, thế này không tốt lắm thầy nhỉ, có cái quy định nào nói tôi nhất định phải tham gia câu lạc bộ bóng rổ đâu.” Ninh Vũ Phi cảm thấy buồn cười.
Nếu huấn luyện viên Lý là người của Lục Phong Thành thì nhất định là cố ý muốn đối phó với anh đây mà.
“Hừ, có thể tham gia câu lạc bộ bóng rổ đã là vinh dự của cậu rồi.”
“Vinh dự? Nhưng hình như là đội ngũ thầy huấn luyện ra còn không có lấy một cái thành tích nào nhỉ, vinh dự ở đâu ra vậy không biết? Tôi không cảm thấy vậy.”
“Ninh Vũ Phi, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu phải tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ, nếu không thì tôi chỉ nói một câu thôi là cậu sẽ không có cách nào được ở lại trường học đâu.” Huấn luyện viên Lý cả giận nói.
Ninh Vũ Phi phất tay: “Thầy cứ làm thử đi, tôi chờ đấy.”
“Tôi thấy cái bộ dạng của cậu như này chỉ biết chơi bóng phủi thôi, căn bản cũng chẳng chơi nổi chuyên nghiệp, thế mà còn ngông cuồng kiêu ngạo như vậy.”
Thấy Ninh Vũ Phi không nghe lệnh của mình huấn luyện viên Lý bắt đầu dùng lời lẽ để công kích.
Ninh Vũ Phi dừng bước xoay người lại: “Tôi thực sự nghi ngờ thầy làm huấn luyện viên như thế nào đấy, hay là vì có người cho thầy đi cửa sau?”
“Việc này không cần cậu quan tâm, không phải cậu chơi bóng rổ giỏi lắm sao, còn kéo theo được bốn thằng bỏ đi chơi vào tận chung kết cơ mà? Muốn đấu một trận không, tôi cũng muốn xem thử cậu có giống như trong lời đồn không đấy.”
“Cách này của thầy đúng là không tệ đấy, đánh với đám kia à?” Ninh Vũ Phi nhìn về phía đám người Đỗ Đức Mạnh.
“Đúng vậy, nếu cậu thua thì phải thành thật mà tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ, tham gia huấn luyện, tôi nói cái gì phải nghe cái nấy, không được ngỗ nghịch, không được phản kháng.” Huấn luyện viên Lý đắc ý nói.
“Vũ Phi, tuyệt đối không thể đồng ý, huấn luyện viên Lý này là người của Lục Phong Thành, ông ta làm như vậy vì muốn nhét cậu vào trong câu lạc bộ bóng rổ để dễ chỉnh cậu đấy, sau này còn tranh công với Lục Phong Thành.”
Ninh Vũ Phi cười khinh thường: “Không sao, chơi đùa với mấy người này thôi mà.”
Ninh Vũ Phi nói với huấn luyện viên Lý: “Điều kiện của thầy đã nói xong rồi, giờ đến tôi, nếu tôi thắng thì thầy cuốn gói đi ngay khỏi đây, bốn năm mà không thi đấu được một thành tích nào cho ra hồn, thuê thầy về dạy có tác dụng gì chứ.”
“Vậy cậu cứ thắng được trước đi đã rồi hãy nói.”
“Tôi còn chưa nói xong đâu, thầy mới vừa nói là đội viên của tôi là đồ bỏ đi, thầy nhất định phải xin lỗi bọn họ, sau đó thì cuốn gói đi khỏi đây.”
Nghe thấy lời nói của Ninh Vũ Phi, huấn luyện viên Lý liên tục cười chế nhạo, cho dù anh ta dẫn đội đi thi đấu chẳng được thành tích gì tốt thì đối phó với mấy thằng học sinh phế thải ngồi trên ghế nhà trường thì vẫn còn dư sức.
“Được thôi!”
“Vậy được.” Ninh Vũ Phi nói với Trần Thành Hạo: “Thành Hạo, gọi cho đám Cao Tử Tuấn đi, nếu đi được thì tới đây, chúng ta đấu với đội của huấn luyện viên Lý.”
“Để tôi xem xem.”
Trần Thành Hạo gọi điện thoại nhưng không ai bắt máy: “Vũ Phi, không ai bắt máy cả, có lẽ cả ba người bọn họ đều đến sân bóng chơi rồi.”
“Vậy thôi đi, hai người chúng ta làm nóng người đã.”
“A, chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
“Không sao đâu.”
Nghe thấy hai người bên đối phương đồng ý thi đấu, trong lòng huấn luyện viên Lý nở nụ cười, nói: “Nếu bên các cậu chỉ có hai người thì bên tôi cũng phái ra hai người, chơi nửa trận đấu đi, ăn năm bàn là được, tốc chiến tốc thắng.”
“Tùy thầy thôi, chỉ cần đợi đến lát nữa thầy chịu phục là được.”
Hôm nay Ninh Vũ Phi mặc quần áo bình thường có độ co dãn khá tốt, không cần thay quần áo, Trần Thành Hạo lấy bóng về, nhỏ giọng hỏi: “Vũ Phi, thật sự không có vấn đề gì chứ?”