Ninh Vũ Phi rón rén theo ở phía sau, nhanh chóng chạy về phía chỗ có thể ẩn nấp.
Lúc này, đi tuột lại ở phía sau một đoạn, Tư Đồ Y Nhạn loáng thoáng cảm giác được hình như sau lưng có người đang đến gần mình, theo bản năng cô quay đầu nhìn thoáng qua.
Phía sau ngoại trừ biệt thự thì chỉ có chút ánh đèn đêm le lói, những chỗ khác thì tối đen như mực.
Tư Đồ Y Nhạn hồi tưởng lại những cảnh tượng trong bộ phim kinh dị, lại không nhịn được mà run rẩy một chút, nhìn những chỗ tối tăm kia, cảm giác giống như đột nhiên có người sẽ nhảy ra vậy.
“Vị Noãn, Tố Nga, hay là chúng ta trở về đi, dường như có người đang ở trong bóng tối nhìn theo chúng ta, chẳng lẽ hai người không có cảm thấy bốn phía quá yên lặng hay sao?” Tư Đồ Y Nhạn sợ hãi nói.
Lá gan Đường Tố Nga tương đối lớn, dùng di động về phía sau chiếu một cái cũng không nhìn thấy thứ gì, làm cho Tư Đồ Y Nhạn yên tâm: “Y Nhạn, không cần sợ, là chính cô đang tự hù dọa bản thân đó, không có gì hết đâu.”
“Đúng đó, chỉ cần cô cứ tin rằng trên đời này không có quỷ là được rồi.”
Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên làm hấp dẫn ánh mắt của ba người, ba người lập tức không rét mà run, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào bụi cỏ cách chừng mười mét phía trước.”
Tư Đồ Y Nhạn nói: “Các người có phải cũng nhìn thấy một cái gì đó vừa chạy vào trong bụi cỏ hay không?”
“Hình như đúng là có thứ gì đó, để tôi qua đó xem thử một chút, các người cẩn thận.” Đường Tố Nga muốn đi qua tìm hiểu thực hư.
Nhưng Tư Đồ Y Nhạn đã kéo lại: “Tố Nga, đừng đi qua đó, nếu như thật sự là thứ gì đó không sạch sẽ thì làm sao bây giờ?”
“Tôi đi nhìn thử một chút!”
Chỉ thấy Giang Vị Noãn cầm lấy một cục đá to bằng trứng cút, sau khi nhắm chuẩn thì ném tới.
Ninh Vũ Phi đang ngồi xổm ở bụi cỏ cười trộm, kết quả là cái ót bị đánh một cái, anh lập tức che chỗ bị đánh trúng lại, cố nhịn không phát ra âm thanh.
“Các người xem đi, vốn là không có người, có thể là gió thổi đó thôi, chúng ta đi thôi.”
Giang Vị Noãn phủi phủi đám bụi đất trên tay, tiếp tục cùng đi dẫn đường với Đường Tố Nga ở phía trước.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào thì Tư Đồ Y Nhạn vẫn có cảm giác ánh mắt phía sau vẫn chưa biến mất, vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm.
Ba người đi tới bức tường ở vườn sau, nhẹ nhàng mở hai cái khóa ra, cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Ninh Vũ Phi chạy lấy đà một cái rồi trèo lên trên tường rào, thò đầu ra trông thấy các cô đã thuận lợi đi trên con đường nhỏ sau núi.
“Hì hì, tôi sẽ làm cho chuyến đi thám hiểm của ba người càng thêm kích thích.”
Ninh Vũ Phi cười hì hì một tiếng, lộn mèo một vòng hoàn hảo, anh vốn cho rằng mình sẽ vững vàng rơi xuống đất nhưng mà kết quả là dưới lòng bàn chân lại dẫm lên một cái chai bia.
Bịch!
Ninh Vũ Phi đặt mông ngồi dưới đất, đau đến kém chút nữa gào to lên.
Một tiếng bịch nặng nệ vang lên làm thu hút sự chú ý của ba cô gái, các cô cùng nhau lấy đèn soi về chỗ đó.
Nhưng không có trông thấy bất cứ người nào, các cô không khỏi có cảm giác sau lưng mình phả lạnh.
“Nếu không thì, hay là chúng ta trở về đi?” Đường Tố Nga cũng có chút sợ hãi.
Giang Vị Noãn nói: “Đừng sợ, các cô phải tin tưởng tôi, thật đó.”
“Cũng có thể chỉ là mèo hoang, là do chúng ta quá căng thẳng, đi đi đi.” Đường Tố Nga khoát khoát tay.
Tư Đồ Y Nhạn nói: “Vậy... Vậy các người đi trước đi, tôi sẽ đi theo phía sau.”
“Ừ!”
Ninh Vũ Phi thầm nghĩ ba người này thật đúng là gan lớn, bình thường xem phim kinh dị đều bị dọa đến thét lên như vậy cơ mà, sao bây giờ ở cái nơi tối tăm này lại có dũng khí như vậy?
“Không được, tôi phải hạ liều mạnh một chút, xem các cô to gan đến mức nào.”
Vào ban đêm, rừng rậm càng thêm u ám, bước chân của Đường Tố Nga cùng Giang Vị Noãn cũng dần chậm lại, Tư Đồ Y Nhạn thì càng không cần phải nói, đã sớm muốn quay đầu trở về.
“Y Nhạn, cô làm gì vậy, cô véo tôi đau quá.” Giang Vị Noãn nói.
Tư Đồ Y Nhạn lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: “Tôi... Quá căng thẳng.”
“Ngay ở phía trước thôi.”
Ninh Vũ Phi đang đứng trên một thân cây, nhìn đám người Giang Vị Noãn, anh đổi giọng phát ra tiếng u u ô ô.
Trong rừng cây yên tĩnh thế này, thứ âm thanh đó vào tai ba cô gái làm cho các cô hoàn toàn sững sờ, đứng im tại chỗ.
“Cái quỷ gì vậy?”
Ánh đèn của Đường Tố Nga chiếu đến nơi phát ra âm thanh thì nơi đó làm gì còn có người nào nữa, Ninh Vũ Phi đã sớm chạy xa.
Thấy các cô không vẫn chưa bị dọa sợ mà rời khỏi, Ninh Vũ Phi cũng không muốn trêu các cô nữa, đến lúc đó nếu như lại dọa ác cô ấy để lại ám ảnh gì đó thì thật là không hay.
Rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì cứ đi sau các cô ấy đợi đến khi các cô ấy chơi chán liền sẽ tự mình trở về.
Ninh Vũ Phi ngồi trên tàng cây nhìn xem, quả nhiên, trong lòng ba cô gái sợ hãi thì có sợ hãi, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước như cũ.
Ngọn núi này cũng không lớn, bởi vậy rất nhanh liền thấy được cái hầm trú ẩn đen kịt kia, Đường Tố Nga nói: “Chúng ta tìm được rồi, đi thôi.”
Tư Đồ Y Nhạn nhìn cửa hàng đó tựa như là cái miệng rộng của một con ác quỷ, trong lòng không ngừng bồn chồn.
“Đêm nay nhất định phải đi vào bên trong đi một chuyến rồi hẵng nói.” Đường Tố Nga nói.
“Ừ, không đi vào tôi không cam tâm.”
“Được thôi!”
Ba người đi tới gần hầm trú ẩn, nhìn kỹ bên trong giống như là có ánh đèn.
“Hình như bên trong có ánh đèn?”
“Hình như là có thật đó, vào xem đi.”
Mấy người Giang Vị Noãn đi vào, Ninh Vũ Phi cũng không có tiếp tục đi theo, anh vẫn đứng tại trên cây chờ đợi như cũ.
Mấy người Giang Vị Noãn dần dần tới gần, sau khi nhìn thấy trong đó thật sự là ánh đèn thì có cảm giác thất vọng tột độ, còn tưởng rằng trong này sẽ có cái gì đó tương đối mạo hiểm kích thích chứ.
“Xem ra nơi này có người ở, haiz, chúng ta trở về đi.” Giang Vị Noãn lập tức cảm thấy không thú vị.
Đường Tố Nga nhìn một chút, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ các người không tò mò tại sao trong này lại có người ở hay sao?”
Câu nói này cũng làm lòng hiếu kỳ trong bụng Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn dâng lên, các cô ở lại đây cũng đã được một khoảng thời gian, nơi này chính là nơi thuộc về khuôn viên của biệt thự Ngự Giang, hẳn là sẽ không có ai ở nơi này mới đúng.
Cho dù là kẻ lang thang đi nữa thì cũng sẽ không xem một nơi hẻo lánh như vậy là nơi ở tạm thời.
“Đi thôi, chúng ta vào xem, có lẽ là người ta dùng làm nhà kho để cất đồ vật thì sao, không thể đi một chuyến uổng công được, phải xem cho rõ đã.” Giang Vị Noãn nói.
Hai cô gái còn lại cũng gật đầu, cảm thấy có đạo lý, nếu như không biết rõ thì tối nay chắc là không ai ngủ ngon được.
Bên trong hầm trú ẩn có một bóng đèn sáng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, năng lượng cũng không phải từ dây điện mà là từ một cái máy phát điện.
Giang Vị Noãn nhìn thấy cánh cửa bên phải không có khóa lại, thế là thận trọng mở cửa nhìn một chút.
“Tố Nga, cho tôi mượn điện thoại di động của cô nhìn một chút đi.”
“Ừ!”
Khi ánh sáng của điện thoại di động chiếu sáng lên, đôi mắt xinh đẹp của Giang Vị Noãn, nhưng cũng không phải là hoảng sợ, mà là kinh ngạc!
“Vị Noãn, cô nhìn thấy cái gì vậy?”
Đường Tố Nga ngang nhiên xông qua nhìn, lập tức kinh ngạc che miệng của mình, bởi vì bên trong không gian nhỏ hẹp đang giam giữ một đám trẻ khoảng bốn năm tuổi.
Trong đó có bé trai, cũng có bé gái, bọn nhóc đứa nào cũng mặc quần áo dơ bẩn, đang nằm trên mớ thùng giấy ẩm ướt.
Cô đến sơ một chút, trong phòng này vậy mà giam giữ chừng mười lăm đứa trẻ, bọn nó ngủ chung với nhau, còn có mùi hôi thối bốc lên.
Bọn trẻ không có cách nào đi vệ sinh bên ngoài cho nên cũng chỉ có thể giải quyết ở trong góc.
Trong đầu Đường Tố Nga cùng Giang Vị Noãn đồng thời nghĩ đến một đáp án...