Đám trẻ này đều bị bọn buôn người mang đến đây! Đường Tố Nga lại đi mở gian phòng cách vách, tình huống bên trong cũng y hệt như vậy, đều là giam giữ một đám trẻ.
“Làm sao vậy, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi, nếu không...”
Tư Đồ Y Nhạn nhìn chung quanh, thông qua ánh đèn trong tay Giang Vị Noãn mà thấy được cảnh tượng bên trong, cô kinh ngạc nói: ”Cái này... Chuyện gì xảy ra thế này?”
Xuỵt!
Giang Vị Noãn làm một cái tư thế im lặng, sau đó lặng lẽ đi vào căn phòng đối diện, nhẹ nhàng mở ra, bên trong lóe lên ánh đèn, còn có một cái bàn.
Một người đàn ông đang ghé vào trên bàn ngủ, chắc hẳn anh ta cũng là tên buôn người phụ trách trông coi đám trẻ.
Thấy đối phương đang ngủ, Giang Vị Noãn đóng cửa lại sau đó nói: “Chúng ta nhanh chóng chạy về thông báo cho chị Bảo Châu đi.”
“Ừ, chúng ta trở về ngay đi.”
Đúng vào lúc ba người định quay về thì hai tên đàn ông vẻ mặt hung ác nhe răng cười nói: ”Ôi ba cô gái nhỏ xinh đẹp, các cô muốn đi đâu?”
Vừa nhìn đến, mấy người Giang Vị Noãn đâu phải là đối thủ của hai người đàn ông cường tráng, trực tiếp bị trói ném vào góc tường.
Người đàn ông canh giữ đang ngủ kia bị người đàn ông cao lớn đá cho một cước ngã trên mặt đất, nổi giận nói: “Mẹ nó, bảo mày trông coi mày trông coi như vậy sao?”
“Đại ca, em sai rồi.” Tên đàn em buôn người nhìn thấy ba người Giang Vị Noãn đang ở trong góc thì kinh ngạc hỏi: “Đại ca, chúng ta không phải chỉ bán mấy đứa trẻ thôi sao, bọn họ là như thế nào?”
“Mày còn dám hỏi tao, mày trong coi bọn họ cho tốt, tao với thằng ba đi ra ngoài xem còn có ai không.”
“Vâng vâng vâng!”
Ba cô gái cũng không hề bối rối, bọn chúng không giật lấy điện thoại của Đường Tố Nga, còn có thể thừa cơ gọi điện thoại cho Ninh Vũ Phi, nhưng mà miệng của bọn họ đã bị dán kín lại không thể nào nói chuyện được, hi vọng Ninh Vũ Phi có thể phát giác được.
Bởi vì quen với phương thức bấm điện thoại, Đường Tố Nga không cần nhìn cũng có thể bấm được một câu.
Ninh Vũ Phi ở bên ngoài thấy điện thoại rung lên, vậy mà lại là một tin nhắn: ”Chúng tôi ở sau núi, cứu mạng!”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện rồi?”
Ninh Vũ Phi từ trên cây nhảy xuống, đi về phía hầm trú ẩn, kết quả là lại đụng phải hai tên buôn người đang đứng ở cửa.
“Cậu là ai? Đêm hôm khuya khoắt đến nơi riêng tư của người ta làm gì?” Lão đại của bọn buôn người giận dữ mắng mỏ.
“Nơi này từ lúc nào mà lại trở thành nơi riêng tư của các người, đừng nói nhảm, tôi đến tìm ba cô gái, bọn họ đang ở đâu?”
Hai tên buôn người nhìn nhau, đồng thời cùng đánh về phía Ninh Vũ Phi.
“Muốn ra tay? Chán sống rồi!”
Ninh Vũ Phi nhấc chân đạp một người văng trở về, lại đưa tay giữ lấy cái cổ của người còn lại.
Vừa đánh nhau liền biết hai người bọn họ căn bản cũng không phải là đối thủ của Ninh Vũ Phi, thậm chí ngay cả một người đàn ông tám mươi ký cũng đều bị nâng lên, sức mạnh có thể hiểu được rồi đấy.
“Ba cô gái kia đang ở đâu?” Ninh Vũ Phi hỏi lại.
“Khụ.....bọn họ đang ở bên trong, đại ca, buông tay, tôi sắp không được, cậu mau buông tay ra.” Lão đại của bọn buôn người nói.
“Đi vào!”
Ninh Vũ Phi đuổi hai người đi vào hầm trú ẩn, anh trực tiếp đem cửa đá văng.
Tên buôn người vẫn còn lười biếng muốn đi ngủ kia trong nháy mắt bị giật mình tỉnh lại, bây giờ anh ta vẫn không rõ mọi chuyện là như thế nào.
Ninh Vũ Phi nhìn thấy ba cô gái đang ở trong góc, vẫn còn khỏe mạnh chưa có chuyện gì, la lên: ”Mở trói cho bọn họ.”
Người đàn ông bị đạp một cước trên bụng đi mở dây trói cho từng người Giang Vị Noãn, sau khi hoạt động tự do trở lại, mấy người Giang Vị Noãn đã hất nhào tên buôn người đổ nhào trên mặt đất.
“Vũ Phi, không thể bỏ qua cho bọn họ, tất cả bọn chúng đều là bọn buôn người, bên trong bên ngoài phòng đều là những đứa trẻ.” Giang Vị Noãn phẫn nộ nói.
“Bọn buôn người?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã phát hiện bí mật của bọn họ, cho nên bọn họ liền bắt chúng tôi lại.”
Ninh Vũ Phi gật gật đầu, nói: ”Mấy cô hãy gọi điện cho chị Bảo Châu, giao cho chị ấy là xong.”