Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 14: Mẹ con




Nếu bình thường khi Đỗ Hồng Hồng gây sự thì chắc cô đã sớm không nhịn được, nhưng hôm nay khi Đỗ Hồng Hồng nói vài câu mà cô chỉ yên lặng về phòng.
Dạo này Giang Sắt thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào thì Đỗ Hồng Hồng vẫn còn “non dạ” nên đoán không ra.
Sợ rằng cả nhà họ Đỗ không ai chú ý tới Giang Sắt thay đổi. Con mắt Đỗ Hồng Hồng xoay tròn, thất tình chăng?
Giang Sắt bật đèn phòng, móc số tiền hôm qua mình kiếm được ra khỏi túi.
Giang Sắt có 24 tệ, hôm qua ngồi xe mất một nửa. Từ Thẩm Trang về nhà đã rất muộn, may là tàu điện thành phố vào ngày lễ 23 giờ mới dừng. Cô lên kịp chuyến cuối, bỏ hai tệ ngồi tàu về nhà họ Đỗ, ban đầuGiang Sắt có 24 tệ giờ chỉ còn 10 tệ.
Hôm qua cô kiếm được 370, nhưng thuê nhà nghỉ hết 100, bây giờ tổng cộng chỉ còn 280 tệ.
Số tiền ít ỏi này đối với cô trước kia mà nói chỉ như muối bỏ bể, nhưng đối với Giang Sắt bây giờ mà nói lại là một khoản lớn khó kiếm.
Thật sự quá nghèo!
Hai mươi mấy năm về trước cô chưa từng nếm được vị “nghèo” nó ra sao, bây giờ chỉ vì chút tiền mà sầu đến đau đầu.
Giang Sắt thở dài kẹp tiền vào cuốn sổ để dưới gối, vừa mới cất sổ xong thì Chu Huệ đã đẩy cửa vào.
Cô khẽ nhíu mày, Chu Huệ cũng không để ý tới động tác nhỏ này của cô, chỉ nhìn đèn đang bật:
“Ban ngày mà bật đèn làm gì? Chú Đỗ về lại mắng con nữa.”
Mấy năm từ khi Chu Huệ gả cho Đỗ Xương Quần cho tới nay không hề đi làm, mười mấy năm như một chỉ làm việc nhà.
Những tình huống này không cần Giang Sắt phải nghe ngóng, ngày nào trên bàn cơm mẹ của Đỗ Xương Quần cũng phải châm chọc Chu Huệ vài câu.
Nói Chu Huệ mang theo của nợ đến nhà họ Đỗ hưởng phúc, thường xuyên nói đến mức mặt Chu Huệ đỏ tận mang tai nhưng lại không dám cãi lại mẹ Đỗ.
Người nhà họ Đỗ rất nghiêm việc chi phí ăn mặc của Giang Sắt, tiền sinh hoạt đều nằm trong tay mẹ Đỗ. Nếu tiền điện nước tốn quá nhiều thì Giang Sắt sẽ bị Đỗ Xương Quần quát tháo.
Giang Sắt vẫn còn nhỏ nên những lúc Chu Huệ nhắc nhở, cô ấy hay cãi lại mấy câu.
Phòng Giang Sắt là phòng được ngăn ra, diện tích không đủ ba mét vuông lại không có cửa sổ, dù ban ngày có mở cửa phòng vẫn tối đen như mực.
Chu Huệ vừa nói xong là Giang Sắt muốn đưa tay tắt đèn, Chu Huệ thấy cô như vậy vội nói:
“Từ đã.”
Bà nhìn ra ngoài rồi vào phòng đóng cửa lại:
“Tối qua con đi đâu?”
Bà giơ tay muốn đánh Giang Sắt:
“Tối qua đi đâu? Sáng nay vẫn còn biết đường mà về à?”
Giang Sắt nghiêng người ra sau muốn tránh đi, đầu ngón tay bà quét qua đầu vai Giang Sắt, mặt mày vô cùng tức giận.
“Hôm qua con đến thư viện với bạn.” Cô nói theo cái cớ mà Lư Bảo Bảo bịa, nhìn Chu Huệ một cái, cũng không nói ra sự thật.
“Tối qua con có về gõ cửa nhưng không ai ra mở, thế nên con qua nhà bạn ngủ nhờ một đêm.”
“Con có biết là tối qua chú Đỗ về muốn dẫn con ra ngoài nhờ bạn sắp xếp công việc cho con không?” Bà nói xong lại trừng con gái một cái: “Nào biết con không về khiến chú Đỗ con phí công vô ích.”
Giang Sắt nghe vậy thì cười hai tiếng:
“Con đâu có định bỏ học đi làm.”
Chu Huệ không ngờ cô lại nói như thế, trên mặt lộ vẻ bất ngờ:
“Cái gì?”
Trước kia đã mấy lần bà đề cập với Giang Sắt việc sau khi tốt nghiệp trung học sẽ đi làm. Giang Sắt cũng không từ chối còn ngầm đồng ý, nói cái gì mà phải vào giới giải trí, muốn để mọi người thấy được cô trên TV để cả nước biết cô là ai.
Mấy ngày trước đó Chu Huệ cũng đã nói với Giang Sắt, cô không nói năng gì. Chu Huệ còn tưởng rằng cô đã đồng ý, nào biết đột nhiên cô lại gây chuyện như vậy, Chu Huệ tức giận:
“Con muốn làm gì? Con muốn làm gì đây?”
Bà ngồi trên giường Giang Sắt, động tác này khiến cho giường lò xo rung lên phát ra tiếng “két két”.
“Thành tích con không tốt, đi học chỉ lãng phí thời gian thôi.” Nói đến đây Chu Huệ lại không kìm được muốn đưa tay véo con gái.
“Con còn chưa chắc có đậu đại học được hay không, nếu thi đậu thì học phí kiếm đâu ra?”
Giang Sắt đã sớm tính trước được sau khi mình nói chuyện muốn học tiếp thì phải đối diện với việc này:
“Nghỉ hè con sẽ đi tìm việc kiếm ít tiền.”
Chu Huệ lộ vẻ thất vọng:
“Kiếm tiền không dễ như con nghĩ đâu. Con nhìn chú Đỗ mà xem, bận bịu suốt ngày, một tháng không dám nghỉ ngơi mới kiếm được chừng cỡ ba ngàn tệ. Con lại chưa lớn thì biết làm cái gì?”
Trong lời nói của bà lộ ra sự sợ hãi đối với xã hội bên ngoài, chẳng biết tại sao Giang Sắt lại giật mình ngẩng đầu nhìn bà, nhìn thấy được sự nhát gan giữa hai hàng lông mày.
Nhìn ra được Chu Huệ khi còn trẻ rất xinh đẹp, nếu không thì khi đó Đỗ Xương Quần biết rõ bà đã ly hôn lại còn có một đứa con gái thì sẽ không kết hôn với bà.
Nhưng cuộc sống khắc khoải đã in vào khuôn mặt bà, mài đi vẻ xinh đẹp kia.
Bà tựa như một con chim bồ câu bị Đỗ Xương Quần nuôi hư, e ngại thế giới bên ngoài, Giang Sắt không khỏi nghĩ đến bản thân.
Nếu như không xảy ra việc trùng sinh, cô lúc này chắc đã theo sự sắp xếp của nhà họ Phùng mà tiếp xúc với người thừa kế tập đoàn Giang Hoa, rất có khả năng tiến đến giai đoạn cưới gả, cuối cùng từ nhà họ Phùng nhảy sang nhà họ Triệu, bị vây khốn ở một nơi, trở thành thứ đồ phụ thuộc vào đàn ông.
Khác biệt duy nhất của cô và Chu Huệ chính là Đỗ Xương Quần bộc lộ hết sự bất mãn và khinh thường của ông ta ra bằng lời nói. Nên rất có thể người chồng tương lai kia của cô sẽ dùng một hình thức khác để thể hiện sự miệt thị kia mà thôi.
“Dù ra sao thì phải thử mới biết được.”
Giang Sắt còn muốn nói mấy lời với bà nhưng nhìn thấy Chu Huệ mất kiên nhẫn thì không nói nữa.
“Tùy con.”
Chu Huệ thất vọng.
“Con không nghe lời mẹ thì thôi, con muốn đi học thì trong nhà cũng không có tiền cho con lãng phí đâu.”
Nói xong lời này bà đứng dậy đi ra ngoài, còn tiện tay tắt đèn.
Cách kỳ thi đại học chỉ còn bốn ngày, thứ hai lúc đi học Lư Bảo Bảo ủ rũ nằm xuống bàn học, hai mắt lưng tròng nhìn Giang Sắt.
“Bữa đó về nhà tớ bị ba mẹ mắng xối xả, điện thoại cũng bị tịch thu.”
Biệt danh của cô nàng là thiếu nữ nghiện net, ngày nào trên lớp cũng cầm điện thoại bấm. Khó trách hôm nay Giang Sắt vừa đến mà không thấy cô ấy cầm điện thoại.
“Cậu biết từ hôm qua đến giờ tớ trải qua thế nào không?”
Lư Bảo Bảo ôm tay Giang Sắt.
“Mặt tớ bị cháy đen thui, sau bữa đó cả người đau nhức. Ba mẹ biết tớ đi Thẩm Trang thì tịch thu luôn 40 tệ tớ kiếm được, còn ép tớ phải học suốt 6 tiếng, mấy cái từ đơn khỉ gì đó.”
Giang Sắt đẩy khuôn mặt đang cọ cọ trên mu bàn tay mình ra, Lư Bảo Bảo lại ôm chặt hơn nữa.
“Bây giờ tớ không còn đồng nào, tối không ngủ được, sáng dậy không nổi, ba tớ nói nếu như tớ không thi đậu đại học thì sẽ lấy mạng tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.