Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 15: Đề nghị



Lư Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn Giang Sắt:

“Còn cậu?”

Giang Sắt không thể thoát khỏi cô nàng đành phải nhét cặp mình vào hộc bàn. Học sinh trực nhật đang viết thời khóa biểu hôm nay lên bảng.

Cô bày sách vở của tiết đầu ra, không đáp lời Lư Bảo Bảo.

Cuối tuần sau khi về nhà, trước tiên là Chu Huệ vào nói với cô hai câu, sau đó người nhà họ Đỗ bắt đầu cư xử lạnh nhạt với cô. Buổi tối Đỗ Xương Quần về nhà xem cô như người vô hình, không nói chuyện với cô, thậm chí lúc ăn cơm cũng không có người gọi cô.

Lư Bảo đang muốn nói tiếp thì bạn học ngồi bàn trước nghe thấy hai chữ “Thẩm Trang, xoay người lại phấn khích hỏi:

“Lư Bảo Bảo, cậu với Giang Giắt đi Thẩm Trang hả?”

Lư Bảo Bảo cũng sôi nổi ngẩng đầu lên gật một cái:

“Đi, sao thế?”

Giang Sắt thấy cô nàng dời lực chú ý mới rút tay mình ra, Lư Bảo Bảo đã không còn lòng nào lôi kéo cô vì người bạn kia lại hỏi:

“Nghe nói đạo diễn Trương Tĩnh An có cảnh quay [Hành động cứu viện] ở Thẩm Trang, có rất nhiều ngôi sao, các cậu đi khi nào thế?”

Lư Bảo Bảo đắc ý ngồi ngay ngắn lại, tay theo thói quen sờ điện thoại của mình, nhưng lại sờ không được.

Trên mặt cô ấy lộ vẻ hối tiếc, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Truyện Cổ Đại

“A, các cậu nói cái này à?” Cô ấy che miệng, nụ cười không giấu được vẻ khoe khoang: “Tớ với Sắt Sắt đã sớm nghe tin này nên thứ bảy đã đi Thẩm Trang, tụi tớ còn đóng phim. Không chỉ vậy, tụi tớ còn được gặp ảnh đế Lưu Nghiệp nữa kìa!”

Lời của cô nàng không chỉ dẫn tới ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ của bạn học, mà ngay cả những người xung quanh cũng bị hấp dẫn ghé qua, không ít người thốt lên kinh ngạc:

“Oa? Thật không vậy?”

“Tất nhiên là thật rồi!” Cô ấy hếch cằm: “Trong điện thoại của tớ có ảnh chụp, nhưng ba tớ nói thi đại học xong mới trả cho tớ, cho nên không cho các cậu xem được rồi.”

Cô ấy bị một đám học sinh vây quanh, nói đến nước miếng tung bay: “Có điều các cậu cũng có thể đợi tới khi chiếu phim, đến rạp xem phim sẽ thấy.”

Lúc đầu cũng có bạn học đến chỗ Giang Sắt hóng một ít chuyện trong đoàn phim [Hành động cứu viện], lại bị Giang Sắt dăm ba câu đuổi, mọi người lại vây quanh Lư Bảo Bảo hỏi.

Lòng hư vinh của Lư Bảo Bảo được thỏa mãn, cũng không còn xoắn xuýt chuyện điện thoại bị tịch thu nữa.

Cả đám tám từ chuyện mấy ngôi sao trong đoàn phim [Hành động cứu viện], sau đó lại tám về các ngôi sao, rồi Lư Bảo Bảo lại nhắc đến Triệu Ngược Quân:

“Dạo này Triệu Nhược Quân nổi ghê á. Mấy ngày trước tớ có đọc báo, ngoài việc cô ấy đóng phim [Hành động cứu viện] ra thì hai ngày trước khi quay phỏng vấn [Tin tức giải trí], Cố Gia Nhĩ còn khen cô ấy không ngớt, nói điều kiên ngoại hình Triệu Nhược Quân rất tốt, cũng rất kính nghiệp, nói không chừng có ý nâng cô ấy lên đó.”

Giang Sắt không mấy hứng thú với mấy chuyện dưa lê này, nhưng lại nghe người ta nói:

“Hình như Cố Gia Nhĩ muốn diễn bộ [Biến giả thành thật], mấy bữa trước tớ lướt Weibo, có tin ngầm nói anh ta cố tình chọn Triệu Nhược Quân làm nữ chính đó.”

Nói đến đề tài này càng nhiều người vây quanh, mồm năm miệng mười. Có người thích Triệu Nhược Quân thì tất nhiên cũng có người thích, một đám thiếu nữ tranh luận tới đỏ mặt tía tai khiến Giang Sắt đau cả đầu.

“…Dù thế nào đi nữa, Nhược Quân có thể làm nữ chính chắc chắn phải có nguyên nhân.”

Có fan hâm mộ Triệu Nhược Quân kiên định bên phe thần tượng, bạn học bên kia nói:

“Thế lỡ như dùng quy tắc ngầm thì sao?”

Một câu làm nhóm fan tức đỏ mặt, không phục kêu:

“Có thể bị “ngầm” thì chứng minh cô ấy có tư cách đó, phải xinh đẹp thì mới có người nhìn trúng.”

“Xinh đẹp cỡ nào? Tôi thấy Giang Sắt còn xinh đẹp hơn cô ta.”

Cứ thế ngòi nổ châm tới chỗ Giang Sắt.

Ánh mắt nhóm nữ sinh chuyển tới người Giang Sắt, mặc dù còn có người không phục nhưng cũng không ai mở miệng bác bỏ.

Đúng là Giang Sắt rất xinh đẹp, cho dù so sánh với đám tiểu hoa trong giới giải trí hiện nay thì nhan sắc của cô còn hơn một bậc.

Có người nói thầm:

“Xinh đẹp thì ích gì, ít ra Triệu Nhược Quân còn được đóng nữ chính, Giang Sắt thì không.”

Lư Bảo Bảo nghe lời này thì không vui, cô ấy quên luôn ban nãy mình vừa mới khen ngời Triệu Nhược Quân không ngớt, không phục nói:

“Sắt Sắt chỉ chưa có cơ hội vào đoàn phim, nếu vào được thì ai là nữ chính còn chưa biết đâu.”

Cô ấy vừa mới nói xong, bạn học ngồi phía trước bỗng nhiên nhớ ra một sự kiện:

“Đúng rồi, hình như đoàn phim có tới Học viện Điển Ảnh thủ đô tuyển diễn viên đó.”

Vừa rồi Giang Sắt bị mọi người làm cho đau đầu, đang muốn mở miệng ngăn mọi người đừng làm ồn nữa, nào biết vừa khéo nghe được câu này: “Tối qua tớ đọc báo nói là hai ngày nữa Cố Gia Nhĩ sẽ đến ‘Học viện Điện Ảnh – Truyền Hình Đế Đô’ tuyển chọn diễn viên.”

“Cố Gia Nhĩ rất nổi tiếng với mấy bộ phim tình yêu, tớ rất thích phong cách của ông ấy! Mấy bộ phim ông ấy quay tớ thích hết: [Mối tình Đông Đô], [Yêu thầm],…” – Người nói thuộc như nằm lòng kể hết mấy bộ phim của Cố Gia Nhĩ: “Ông ấy có tiếng là dám dùng người mới, mà hình tượng lại rất đẹp.”

“Chỗ tụi mình cũng không xa ‘Học viện Điện Ảnh – Truyền Hình Đế Đô’ lắm, chi bằng tụi mình đi ngó xem đi.”

Lư Bảo Bảo động lòng, mở miệng đề nghị: “Lỡ như đến lúc đó được đạo diễn lớn nhìn trúng thì sao?”

Rõ ràng chuyến đi Thẩm Trang vừa rồi khá suôn sẽ khiến cô nàng nếm được mùi vị.

Giới giải trí muôn màu muôn vẻ, đủ loại ngôi sao lớn khiến cô nàng khao khát, đợt làm diễn viên quần chúng ở Thẩm Trang khơi dậy hứng thú của cô nàng, khiến cô kích động hỏi:

“Mã Tĩnh Tĩnh, trong báo có nói ngày mấy Cố Gia Nhĩ đến ‘Học viện Điện Ảnh-Truyền Hình Đế Đô’ tuyển người không?”

Mã Tĩnh Tĩnh bị cô ấy điểm danh nghe câu hỏi thì cũng chần chờ:

“Trong báo không nói.”

Lư Bảo Bảo lộ vẻ thất vọng, Giang Sắt lại đang có điều suy nghĩ.

Tuy trước kia cô không am hiểu giới giải trí, nhưng cô vẫn đoán được mấy phần.

Từ cảnh tượng hôm thứ bay tới Thẩm Trang đã nhìn ra được, người bình thường cực kỳ khao khát được làm ngôi sao, bộ phim dù có biến động gì thì cũng không qua được con mắt của giới truyền thông và fan hâm mộ.

Một khi tiết lộ chút hành tung là sẽ có thêm người theo đuổi.

Ngày đó đoàn phim [Hành động cứu viện] đông nghịt người, ai ai cũng muốn vót nhọn đầu chui vào bên trong.

Lần này Mã Tĩnh Tĩnh nói Cố Gia Nhĩ muốn đến Học viện Điện Ảnh – Truyền Hình tuyển chọn sinh viên chưa biết có phải thật như tin tức hay không, cho dù là thật thì chưa chắc sẽ công bố thời gian cụ thể.

Có điều nếu Lư Bảo Bảo nhận thua dễ dàng như thế thì không phải là tính cách của cô nàng.

Cô ấy lớn tiếng nói:

“Chúng ta đến xem mỗi ngày, thể nào cũng nghe được vài tin tức gì đó thôi.”

Mặc dù có bạn học động lòng với lời đề nghị của cô ấy, nhưng góc bảng bên trái vẫn còn hàng chữ to: Còn bốn ngày thi đại học!

“Thôi đi, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu tớ thi không tốt thì cuộc sống sẽ không tốt lên được.”