Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 16: Tin tức



Edit: Cách Cách

Beta: BTD

Không ít người nghe lời này cũng đánh trống lui quân:

“Vậy cũng đúng.”

Dù sao sắp thi đại học rồi, nếu lãng phí thời gian đến học viện Điện Ảnh – Truyền Hình, cho dù có tìm được thời gian đoàn phim tuyển diễn viên, cả đám cũng chưa chắc được chọn.

Trái lại nghĩ tới hệ quả sau khi thi đại học, đám đông vừa vây tới dần bình tĩnh lại.

Tiếng chuông tự học buổi sáng reo lên, mọi người tốp năm tốp ba trở về chỗ mình, Lư Bảo Bảo nhăn mũi kéo tay Giang Sắt.

“Tụi nó không đi thì chúng mình đi.”

Cô ấy còn chưa hết hy vọng, mà Giang Sắt cũng tính toán.

Chu Huệ đã cho thấy thái độ, nếu cô muốn học đại học thì chỉ có thể tự nghĩ cách kiếm học phí.

Nhưng đến cùng tìm việc gì để trong vòng hai tháng phải dành dụm đủ tiền học phí và tiền ăn ở sinh hoạt thì cô vẫn chưa biết.

Nhưng nếu có thêm nhiều cơ hội kiếm tiền hơn cũng tốt.

Chỉ là Giang Sắt nhìn Lư Bảo Bảo, nhắc nhở cô ấy:

“Sắp thi tốt nghiệp rồi, chẳng phải cha mẹ cậu nói nếu cậu không thi tốt thì sẽ đánh chết cậu mà?”

“Chỉ hù vậy thôi.” Lúc nãy khi nhắc đến chuyện này Lư Bảo Bảo vẫn còn khóc như đưa đám, nhưng lúc này lại thờ ơ phất tay:

“Hơn nữa cha mẹ đều biết tình hình học tập của tớ, nên họ cũng không mong tớ thi đậu gì, dù sao thành tích của tụi mình cũng tương đương nhau mà.”

Với thành tích của cô ấy thì chọn khoa văn, ngữ văn tạm được, tiếng Anh với toán vẫn còn yếu, chỉ có thể dựa vào mấy ngày cuối cùng nước đến chân mới nhảy, ôn chính trị, lịch sử, địa lý kéo chút điểm là được.

“Trường của tụi mình ở gần học viện Điện Ảnh – Truyền Hình, tàu điện ngầm cách trường không xa đâu, chỉ cách năm sáu trạm thôi. Buổi tối sau khi tan học thì tụi mình đi đi, chỉ đi nghe ngóng chút tin tức thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”

Lư Bảo Bảo năn nỉ: “Đi mà, nha?…”

Giang Sắt gật nhẹ đầu, cô nàng mới đứng dậy làm tư thế chiến thắng: “Yes!”

Vừa lúc chủ nhiệm lớp ôm đống đồ tiến vào, thấy cảnh này tức thì mặt sầm xuống:

“Lư Bảo Bảo!”

Những bạn học khác cũng đã nhìn thấy bóng giáo viên chủ nhiệm, sớm đã cầm sách giả vờ tập trung học, chỉ có Lư Bảo Bảo mải nói chuyện với Giang Sắt nên không chú ý tới cửa lớp, lúc này bị gọi tên, bị dọa đến nỗi co rúm vai lại.

Chủ nhiệm lớp hầm hầm tiến vào dạy dỗ, đồ trong tay “rầm” một tiếng nện xuống bàn, học sinh trong lớp không dám thở mạnh.

“Mấy ngày nữa là thi rồi mà còn không tập trung! Tôi thấy chị nói tiếng Anh mượt gớm nhỉ, nhưng điểm trắc nghiệm vừa rồi chị làm bét nhè ra, tổng điểm 150 chị chỉ có 86 điểm! Viết từ đơn, nghe, trắc nghiệm chị sai hết phân nửa kìa!”

Cô giáo càng nói càng tức giận, Lư Bảo Bảo bị mắng đến tủi thân cũng không dám mở miệng nói.

Giang Sắt học lớp 12, cô giáo tiếng Anh họ Lâm kiêm chủ chủ nhiệm lớp, tính cách nghiêm khắc và rất có trách nhiệm.

Lúc này đang tức muốn điên rồi, cô lấy bài thi trong tập, lật một lúc kiếm tên Lư Bảo Bảo:

“Chị xem đi, bài thi của chị có 50 câu, trả lời đúng còn chưa được một nửa! Tiếng Anh là môn quan trọng, chị cứ thế này thì lúc thi đại học phải làm sao?”

Lớp học lặng ngắt như tờ, trong lòng mọi người đều đồng cảm với Lư Bảo Bảo đang bị cô mắng đến mặt đỏ rần.

Gần đây Lư Bảo Bảo liên tục bị chủ nhiệm lớp bắt tại trận đang nói chuyện trong lớp, khiến người cô tiếng Anh này rất bất mãn, sau khi quát tháo cô nàng xong mới nhịn lửa giận xuống:

“Tan học xong chị ở lại, chép lại mấy từ sai 10 lần, đến khi nào đọc được thì nói.”

Chủ nhiệm lớp vừa nói xong, trên mặt Lư Bảo Bảo lộ vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Lúc nãy cô ấy vừa mới hẹn Giang Sắt sau khi tan học đến học viện Điện Ảnh – Truyền Hình thử thời vận, xem có thể gặp được đoàn phim [Biến giả thành thật] chọn diễn viên hay không, hoặc là nói moi được chút tin tức.

Nào biết xui xẻo như vậy, Giang Sắt vừa mới đồng ý thì mình đã bị cô tiếng Anh bắt được.

Trường học quy định 5 giờ tan học, lớp tự học buổi tối từ 8 đến 9 giờ.

Thế nhưng việc học lớp 12 rất nặng, ban đầu trường quy định 5 giờ tan học, bình thường giáo viên sẽ kéo dài đến 5 giờ rưỡi. Cô ấy vốn định 5 giờ rưỡi sẽ cùng Giang Sắt chuồn đi, nhưng nếu như bị bắt lại thì hôm nay không thể đến học viện Điện Ảnh – Truyền Hình đế đô được rồi.

Nghĩ tới đây khuôn mặt Lư Bảo Bảo như đưa đám nhìn Giang Sắt, nhưng cô tiếng Anh ở trước mặt nên không dám nói gì.

Chủ nhiệm lớp nổi giận một trận xong mới nhận xét kết quả thi lần này.

“Lần thi này có người phát huy không tốt, có người lại phát huy vượt xa mức bình thường.”

Khi nói, ánh mắt chủ nhiệm lớp như có như không lướt qua Giang Sắt.

“Nhất là Giang Sắt, không chỉ Ngữ Văn, Toán có tiến bộ xa so với lúc trước, mà bài thi Tiếng Anh càng phát huy xuất sắc, có thể thấy rằng đã bỏ rất nhiều công sức.”

Thành tích của Giang Sắt nguyên bản không tốt, cô ấy không có lòng học hành. Sau khi Giang Sắt trùng sinh thì thăm dò tính cách của Giang Sắt nguyên bản, cũng không dám thể hiện quá mức.

Nhưng chỉ như thế chủ nhiệm lớp đã khen cô không dứt miệng, ngay cả Lư Bảo Bảo vừa bực mà sắc mặt đã hòa dịu hơn rất nhiều.

Lư Bảo Bảo bị bắt ở lại, tất nhiên buổi tối không thể ra khỏi trường. Lúc tan học buổi tối Giang Sắt đi về, cô ấy còn rưng rưng nước mắt, như muốn theo cô nhưng lại không dám.

“Cho tớ đi xem thử, tớ biết đường. Mã Tĩnh Tĩnh nói tin trên báo cũng chưa chắc là hôm nay.”

Giang Sắt an ủi cô ấy:

“Còn bốn ngày nữa thi đại học rồi, hay để thi xong rồi nói.”

Cô không giống với Lư Bảo Bảo, năm đó khi cô thi đại học đã đạt thành tích xuất sắc nhất thi đậu trường học hàng đầu đế đô.

Dù là việc đã cách nhiều năm, nhưng đợt này sau khi thi thử, trong lòng cô khá nắm chắc cuộc thi lần này, ba môn chính không có vấn đề gì lớn. Trước giờ cô làm việc luôn có kế hoạch, hai tuần trước đó cũng đã gạch sơ trọng điểm của mấy môn lịch sử, địa lý.

Lần thi đại học này cho dù không thể phát huy tốt như hồi là Phùng Nam, nhưng miễn cưỡng thi đậu trường hạng nhất cũng không quá khó.

Cho nên cô không buồn chuyện thành tích, mà là vì học phí.

Trường hạng nhất sẽ có học bổng nhất định cho sinh viên xuất sắc, thế nhưng thời gian cô trở thành Giang Sắt quá ngắn, với thể hiện bây giờ của cô thì cơ hội giành học bổng quá nhỏ, tất cả phải dựa vào cô cố gắng mới được.

Đại học Truyền Hình – Điện Ảnh đế đô trước kia Giang Sắt từng nghe qua.

Trường này mỗi năm đều tuyển số lượng lớn trai xinh gái đẹp vào học, thậm chí có khi không ít ngôi sao nổi tiếng từ nhỏ cũng vào nhập học.

Mà trường có quy định, ngoại trừ năm nhất không thể nhận phim bên ngoài, sinh viên năm ba có thể bắt đầu đóng phim, cho nên trong trường càng không thiếu ngôi sao.

Tới mùa tuyển sinh, một số lượng lớn phóng viên sẽ tập trung ở đây, các loại báo chí  sẽ tràn ngập hình ảnh tin tức của Học viện Điện Ảnh – Truyền Hình đế đô, thậm chí nếu như ăn may sẽ được phóng viên chọn quay phim đưa tin.

Trong sân trường có rất nhiều sinh viên ra vào, so với trung học thì không khí nơi đây thoải mái hơn rất nhiều.