Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 13



Đoàn phim đang chỉ huy người sắp xếp lại bối cảnh, người phụ nữ mà buổi sáng đăng kí tên cho đám người Giang Sắt lại bước ra, gom đám diễn viên lại muốn kết toán tiền công.

Một ngày mệt nhọc, đám diễn viên lúc này mới thở dài một hơi, tươi tỉnh hẳn.

Chỉ là mọi người còn chưa kịp đi theo thì đột nhiên có người chạy vội tới:

“Đợi chút, để mấy người đàn ông lại.”

Lời này thốt ra, không ít người trong đám diễn viên tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng cuối cũng vẫn có tầm mười người bị giữ lại, những người còn lại theo cô gái kia rời đi.

Tính cẩn thận thì hôm nay thời gian quay của Lư Bảo Bảo là hơn 8 tiếng. Nhưng hôm nay trời rất nóng, nhiệt độ bên Thẩm Trang này đã hơn 37 độ nên được trả thêm 10 tệ, tổng cộng được 50 tệ.

Còn Giang Sắt vì có lời thoại, lại thêm cô được Trương Tĩnh An tự gọi tên nên đoàn phim trả thêm cô 300, thêm 40 tệ diễn viên phụ, 20 tệ rơi xuống nước, lại thêm đoàn phim phụ cấp 10 tệ nước lạnh, tổng cộng là 370 tệ.

Mọi người nhận tiền theo thứ tự, lúc này trời đã khuya lắm rồi.

Lư Bảo Bảo với Giang Sắt không kịp tắm rửa, lúc thay đồ ra đã gần mười giờ tối.

Lúc đầu cô nàng còn muốn tham quan đoàn phim, nhưng nhìn điện thoại có mười sáu cuộc gọi nhỡ của ba mẹ khiến cô nàng dẹp luôn cái ý đó.

Hôm nay vì hai người vội vàng quay phim, quần áo túi tiền đều để trong túi đồ. Lư Bảo Bảo chạy đến mức không kịp thở nên cũng thể nhận điện thoại của ba mẹ.

Gần đó còn có tiếng quay phim, Lư Bảo Bảo kéo Giang Sắt mà lòng thấp thỏm:

“Toang rồi toang rồi.”

Cô nàng dậm chân: “Hết chuyến từ Thẩm Trang về Đế Đô rồi.”

Trước đó cô nàng lên kế hoạch tới Thẩm Trang nên đã dò hỏi rõ ràng:

“Bình thường xe từ Thẩm Trang tới Đế Đô đóng cửa lúc 9 giờ, vì hôm nay là thứ bảy cuối tuần nên cho lùi một giờ, nhưng muộn nhất cũng chỉ tới 10 giờ thôi.”

Đồng hồ trên tay Lư Bảo Bảo đã điểm 9h45, còn 15 phút. Nếu đuổi không kịp thì đêm nay hai người sẽ bị kẹt lại ở Thẩm Trang.

“Trước giờ tớ chưa từng ngủ bên ngoài, ngày mai về mẹ tớ sẽ đánh chết tớ mất!”

Ban nãy cô nàng còn sống không bằng chết, lúc này lại gấp đến độ cuống quýt:

“Làm sao đây làm sao đây?”

Giang Sắt nhìn dáng vẻ rối rít của cô ấy, không khỏi liếc qua điện thoại của cô nàng:

“Gọi điện cho ba mẹ cậu trấn an để họ yên tâm trước đã.”

Lư Bảo Bảo lúc này đã hoảng, nghe thấy vội vàng gật đầu, thế nhưng lấy tinh thần lại hỏi Giang Sắt:

“Trấn an làm sao? Nói gì giờ?”

“Nói đại thôi, nhanh lên, sắp tới chuyến cuối rồi, tí nữa còn phải mua được vé xe về Đế Đô nữa.”

Đợt này đoàn phim thả không ít diễn viên quần chúng ra, chắc cũng sẽ có người ở Đế Đô, chậm thêm chút là đợt vé cuối cũng không mua được nữa.

Lư Bảo Bảo phản ứng kịp, hai người kéo tay chạy ra khỏi đoàn phim.

Thời gian đã rất trễ thế nhưng bên ngoài vẫn còn có phóng viên ngồi chờ, vừa thấy được có đám diễn viên đi ra thì cùng nhau tiến lên, vội vã muốn nghe ngóng chút tiếng gió trong đoàn phim,

May là còn có đám phóng viên này ngăn cản nên bầy diễn viên ở lại nhận phỏng vấn. Để khi Giang Sắt với Lư Bảo Bảo chạy tới trạm xe thì trạm xe cũng không đông như hai người họ nghĩ.

Hai người vẫn còn may, đến chỗ mua vé còn kém năm phút nữa chuyến xe cuối cùng xuất phát, với lại số vé còn rất ít.

Lên xe rồi, chắc vì hôm nay mệt quá nên không lâu sau Lư Bảo Bảo đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Giang Sắt làm sao cũng không ngủ được, Thẩm Trang cách Đế Đô một con sông Đại Hưng.

Khi xe vượt qua cầu cô nhìn thấy ánh đèn từ bờ bên kia, bên tai vang lên tiếng ngáy khe khẽ của Lư Bảo Bảo, vẻ mặt cô dưới ánh đèn hắt vào từ bên ngoài chợt sáng chợt tối.

Cô cảm giác như mình đang dần xa rời những xúc cảm quen thuộc, tựa như ngày hôm nay cô từng đi qua Thẩm Trang, đi qua nhưng không để lại chút dấu vết gì.

Lúc trở lại Đế Đô đã gần 11 giờ.

Người nhà họ Đỗ đã sớm ngủ, cô gõ cửa, có lẽ đã có người nghe được nhưng không ai mở cửa cho cô.

Giang Sắt đành phải vòng ra, đây là vùng ngoại thành Đế Đô, khu nhà họ Đỗ ở lại không có quán xá hay tiểu khu gì, đêm khuya đứng bên ngoài rất nguy hiểm.

Cô sờ lên mấy trăm tệ hôm nay mình quay phim kiếm được ra tìm một nhà trọ nhỏ, bỏ 100 tệ thuê một phòng vội vàng tắm rửa, còn chưa kịp để tóc khô đã bò lên giường ngủ.

Ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, cơn mệt mỏi cũng khiến cô ngủ sâu hơn.

Ngày hôm sau khi thức dậy đã gần 11 giờ, Giang Sắt vừa mới cử động cánh tay, cả người đều đau buốt.

Chỗ hôm qua bị trói lúc quay phim đã mờ mờ có dấu rồi chứ đừng nói tới đầu vai bị người ta chém bằng dao đạo cụ, còn có trước ngực bị nổ nay đã xanh tím lại, qua một đêm lại càng rợn người.

Cô hít một hơi nhịn đau đưa tay xoa lên ngực, mấy vết thương này chỉ sợ vài ngày sau mớt bớt được.

Đêm qua cô đã giặt đồ lót. Cô thay quần áo, lúc trở về tới nhà Đỗ thì Đỗ Xương Quần đã đi làm, Chu Huệ đang nấu cơm trưa. Đỗ Hồng Hồng đang xem TV trong phòng khách thấy Giang Sắt về thì “chà chà” mấy tiếng:

“Kìa, nhìn xem ai về rồi này?”

Phòng bếp với phòng khách chỉ cách bởi một dãy đồ dùng, Chu Huệ trong phòng bếp nghe được tiếng Đỗ Hồng Hồng thì tay ướt nhẹp chạy ra. Lúc nhìn Giang Sắt sắc mặt bà hơi khó coi, môi giật nhẹ nhưng không nói gì với cô, lại xoay người vào phòng bếp.

Khi Chu Huệ đi rồi Đỗ Hồng Hồng lại chép miệng:

“Chị còn về làm gì?”

Hai người mặc dù là chị em cùng mẹ khác cha nhưng không thân thiết, vẻ ngoài cũng không giống.

Chu Huệ sinh ba đứa con, trừ Đỗ Bưu hơi giống ra thì hai đứa con gái khác cha vẻ ngoài không hề giống bà.

Đỗ Xương Quần không đẹp, Đỗ Hồng Hồng cũng chỉ coi là thanh tú mà thôi, đứng cạnh Giang Sắt —- một đứa xinh đẹp át người thì không còn chút thu hút nào.

Đây cũng là nguyên nhân Đỗ Hồng Hồng ghét Giang Sắt, từ nhỏ đến lớn cho dù ai cũng biết Giang Sắt chỉ là con kế của Đỗ Xương Quần nhưng đều khen cô xinh đẹp.

Giang Sắt im lặng về phòng, Đỗ Hồng Hồng trợn trắng mắt nhìn cô, thấy cô không nói câu nào về phòng mới trề môi:

“Đồ giả tạo!” Mắt cô ta lộ vẻ nghi ngờ, trước nay vì Giang Sắt ăn nhờ ở đậu nên hiểu người nhà Đỗ không thích cô, không thân thiết với người nhà Đỗ, chỉ nói được vài câu với Chu Huệ.