Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 12: Hài lòng



Máy quay chiếu vào cô, hai chân Giang Sắt mềm nhũn quỳ xuống đất, lại là hai tiếng súng “đoàng đoàng” vang lên, cô cắn túi huyết tương trong miệng. Vì sự chân thật, lúc nãy tổ đạo cụ đã nói với cô rằng túi huyết tương này Trương Tĩnh An nghiêm khắc không dùng nước ngọt bỏ phẩm màu thường thấy trên TV mà dùng huyết tương nhập khẩu để cô chuẩn bị tâm lý.

Chỉ là, mặc dù đã chuẩn bị xong nhưng lúc mùi máu tươi tràn ra miệng Giang Sắt vẫn bị buồn nôn.

Cô ngã xuống đất, hai mắt khép hờ cố gắng không tỉnh táo.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân ‘cộp cộp’, Cao Vinh đóng kẻ giặc đã bước đến gần cô. Dường như cô không muốn cúi đầu trước mặt kẻ thù nên giật giật hai chân, gượng mình đứng dậy.

Thế nhưng trong máy quay chỉ thấy hai chân cô nhích một tí.

Trương Tĩnh An xúc động thủ thế để máy quay trượt dần từ mặt đất lên Giang Sắt, lại hạ thấp vị trí.

Cô hé nửa mắt, dường như chỉ còn sự không cam lòng và lưu luyến đối với cuộc sống, giờ khắc này tựa như cô đã hòa mình vào trong nhân vật. Lúc Cao Vinh nói lời thoại, cô lại “Tao khinh” một tiếng nữa với ông ta.

Máu trong miệng phun vào chân Cao Vinh, Cao Vinh đang đọc thoại cũng bất ngờ.

Đoạn của Giang Sắt không có trong kịch bản, cũng may Cao Vinh là diễn viên lâu năm. Mặc dù giật mình nhưng ông không hề chậm lại tốc độ đọc thoại mà thuận theo Giang Sắt tức giận nhấc chân lên.

Cảnh này vốn nên quay biểu hiện của Cao Vinh, nhưng lúc này Trương Tĩnh An không để người ta chỉnh lại máy quay mà vẫn quay mặt Giang Sắt.

Ở đoạn này người mới và Cao Vinh thể hiện ngang nhau, thế mà không có chút thua kém nào.

Thậm chí đến đoạn cô “Phi” phun ra ngụm máu lần hai kia, mặc dù trong kịch bản không viết rõ, thế nhưng sau khi Giang Sắt tự do phát huy còn tốt hơn kịch bản gấp mấy lần, khiến vai phụ này như sống lại, cùng với đoạn trước đó cô đối mặt với sự uy hiếp với Cao Vinh hỗ trợ.

Ánh sáng trong mắt Giang Sắt dần mờ đi, Trương Tĩnh An vuốt cằm hối hận:

“Cậu nói đúng ấy Lưu Nghiệp.”

Ông cau chặt mi, chân trái nhịp xuống đất phát ra từng tiếng “Bộp bộp”.

“Người mới này hay đấy, thể hiện rất khá, diễn nhân vật sinh động, đoạn ở [Thôn Đại Khánh] đó nên cho cô ta mới phải.”

Nhưng Giang Sắt vừa xuất hiện mà cô thể hiện rất tốt, nếu lúc này để Trương Tĩnh An cắt đoạn này đi giao người khác quay lại thì chắc ông ấy sẽ không hài lòng.

Lúc này Trương Tĩnh An đang yên tâm, Giang Sắt chính là hầu gái Chu gia chết dưới lệnh của Cao Vinh, mà hầu gái Chu gia tràn đầy khí phách chỉ có thể là cô, không thể là ai khác.

“Được đạo diễn Trương coi trọng, sau này còn nhiều cơ hội.”

Lưu Nghiệp kéo kính râm trên mặt xuống nhìn cô gái trong máy quay.

Trước đó chỉ xem cô là một bình hoa, nhưng bây giờ đúng là rất thú vị.

“Trẻ tuổi, xinh đẹp, lại kiên nhẫn, mà còn có chút kỹ thuật diễn xuất. Dù có bỏ lỡ cơ hội ở [thôn Đại Khánh] thì con người này trong giới giải trí, chỉ cần cô ta có dã tâm, lại thông minh, sớm muộn cũng có cơ hội hợp tác.”

Trương Tĩnh An vẫn còn nuối tiếc, một tay xòe một tay nắm vỗ vào nhau, khẽ gật đầu:

“Chỉ đành vậy.”

Ông nói xong thì đứng dậy.

“Không còn sớm nữa, đã xem nửa ngày rồi. Đi thôi.”

Lưu Nghiệp cũng đi theo, anh ta nhìn Giang Sắt đang nằm dưới đất gần đó, mặc dù trong lòng cảm thấy hứng thú, nhưng ngẫm lại địa vị tên tuổi của mình thì vẫn nén lại cái suy nghĩ kia, đeo kính râm lên.

Kịch vui lúc này đã kết thúc tốt đẹp, đạo diễn lớn sắp đi tất nhiên rất hài lòng vì nhận được niềm vui bất ngờ khi hôm nay mình tâm huyết dâng trào qua trường quay bên này giám thị. Lúc ông dặn dò đạo diễn chấp hành cũng rất dịu dàng.

Giang Sắt nằm dưới đất được đỡ lên, nhân viên đoàn phim cởi trói cho cô, lại lấy nước khoáng cho cô súc miệng.

Đã khá muộn, sau đoạn này đoàn phim chuẩn bị đưa cơm hộp tới, Lư Bảo Bảo bê cơm ngồi dưới tán dù ăn cơm cạnh Giang Sắt.

Hôm nay tất nhiên đã làm cô ấy ăn khổ không ít, lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy sạch, lỗ tai bị phơi nắng đến đỏ bừng.

Nhóm của đạo diễn chấp hành tất nhiên ngồi chỗ khác ăn cơm, các nhân viên công tác khác của đoàn phim thì tụm lại ngồi một bàn, nhóm diễn viên phụ gần đó cũng bê cơm hộp kiếm chỗ râm mát mà ngồi.

Đoạn phim này quay xong không có nghĩa là nhóm diễn viên này xong việc.

Bọn họ chỉ lướt qua ống kính có một lần, quay xong đoạn này đến chiều còn phải quay đoạn khác.

Cao Vinh cũng ngồi trong đám nhân viên công tác đoàn phim, cầm hộp cơm cười nói:

“Tiểu Giáng bao nhiêu tuổi rồi?”

Trong giới giải trí mặc dù ông không nổi tiếng mấy nhưng dù sao vẫn có thâm niên, nên nhân viên đoàn phim vẫn cho ông mấy phần mặt mũi.

Cao Vinh nói xong, không đợi Giang Sắt mở miệng Lư Bảo Bảo đã nói:

“Thầy Cao, Sắt Sắt mười bảy, nhỏ hơn em một tuổi. Tụi em đang cùng học lớp 12 ạ.”

Con nhóc này ánh mắt cao, không giữ được chuyện gì.

Mọi người sôi nổi hỏi cô, một hồi cũng mò được khá nhiều thông tin của Giang Sắt từ Lư Bảo Bảo, tất nhiên việc Giang Sắt nguyên bản muốn vào giới giải trí cũng bị Lư Bảo Bảo nói hết ra.

Chỉ là ở đây không có ai cười cợt, dù sao Giang Sắt rất xinh đẹp. Ông trời cho cô miếng cơm này, cô có gương mặt này, vóc người đầy khí chất, tương lai tiến vào giới rất dễ.

Lại thêm cô không xuất thân chính quy, hôm nay cả đạo diễn lớn Trương Tĩnh An còn hài lòng với cô. Có thể thấy được Giang Sắt rất có thiên phú, sau này có nổi cũng không lạ gì.

“Đoạn phim hôm nay tiểu Giang đóng rất tốt, tâm trạng của tôi xém chút bị kéo theo.”

Cao Vinh nhắc lại đoạn phim hôm nay, hai mắt Lư Bảo Bảo tỏa sáng ra sức gật đầu:

“Đúng thế đúng thế ạ.”

Giang Sắt hôm nay diễn siêu tốt, một khắc đó Lư Bảo Bảo hoảng hốt tựa như mình bị kéo vào trong phim: “Biết rõ cô ấy không có việc gì nhưng vẫn không tự nhủ được mà lo lắng cho cô ấy.”

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Giang Sắt cũng mỉm cười theo, suy nghĩ lại khó tránh nhớ tới việc khác.

Ăn cơm xong Lư Bảo Bảo còn phải tiếp tục quay, Giang Sắt thì không có ai gọi cô đi đóng quần chúng.

Trong giới giống như một xã hội thu nhỏ, cô nhìn Lư Bảo Bảo buổi chiều liên tục thay đồ hóa trang, đóng từng nhân vật khác nhau mà mồ hôi như mưa. Còn cô vì trước đó được Trương Tĩnh An khen ngợi nên ngồi một bên uống nước đợi, không có ai đến sai sử cô.

Lại quay thêm mấy đoạn, sau khi nghỉ ngơi thì đoàn phim lại lấy cảnh sông Giang buổi tối một lúc, Giang Sắt nghe có người nói thầy Lý Minh sắp tới.