Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 11: Diễn thử



Đợi khi Tony trang điểm xong, Sandy cũng sấy tóc xong, trong gương xuất hiện một thiếu nữ có ánh mắt yên tĩnh, bờ môi trắng bệch, khí sắc dường nha hơi khác đi nhưng lại mang cảm giác quật cường bất khuất.

“Được đấy.”

Sandy nâng đầu Giang Sắt, cười nhìn cô trong gương nói:

“Ánh mắt của cô rất có cảm giác.”

Giang Sắt vừa mới nghĩ đến “Phùng Nam”, trong lòng đang bộn bề, ánh mắt cũng lộ ra vài phần, cộng thêm lớp trang điểm này thì như Sandy nói, vừa đúng là cảm giác này.

Cô bước ra từ lều trang điểm thì thư ký trường quay đã nhìn đồng hồ mấy lần. Nhìn thấy cô ra đầu tiên là kinh ngạc vì khí chất biến đổi sau khi thay quần áo, nhưng chỉ rất nhanh vì hắn không có lòng dạ nghĩ nhiều như thế, thúc giục Giang Sắt nói:

“Nhanh lên, đạo diễn Trương đã đợi lâu rồi đó.”

Giang Sắt vào phòng thay đồ mất hết mười mấy phút rồi.

Thời gian của vị đạo diễn kia cực kì quý giá, thư ký trường quay rất sợ ông mất kiên nhẫn.

Lúc dẫn Giang Sắt đến lều đạo diễn, Trương Tĩnh An với Lưu Nghiệp đã không còn nói chuyện về công nghiệp Trung Nam nữa, mà đang bàn về một số tình huống trong kịch bản.

Hai người đang nói tới mấy đoạn đối thoại trong kịch bản, bầu không khí khá là hòa hợp.

Khi thư ký trường quay dẫn Giang Sắt tới, Trương Tĩnh An chỉ nhìn Giang Sắt một cái rồi gõ tay nói:

“Để cô ta lên diễn thử chút.”

Lúc nãy chẳng qua Trương Tĩnh An thấy cô xinh đẹp thôi, còn bây giờ thấy cô sửa soạn lại rồi cũng phù hợp khí chất lắm.

Thợ trang điểm nắm chắc đặc điểm của cô, biến hóa ra cảm giác quật cường, rất thích hợp diễn cùng Cao Vinh đoạn kế tiếp đó.

Có điều Giang Sắt không xuất thân chính quy, mặc dù trong giới Cao Vinh không nổi lắm nhưng cũng đóng qua không ít bộ phim lớn nhỏ, kỹ thuật vững vàng. Chứ nếu không đoàn phim [Hành động cứu viện] đợt này cũng sẽ không mời ông ta đóng vai phản diện.

Trương Tĩnh An lo lắng cô sẽ bị khí thế của Cao Vinh đè bẹp giống cô gái đóng vai phụ khi nãy, cuối cùng lại không diễn được.

Ông ra hiệu Giang Sắt tiến lên, lại ra hiệu thư ký trường quay đưa tập kịch bản đoạn này cho cô xem.

Lời thoại cực kỳ đơn giản, chính là mỗi câu “Tao khinh” mà cô gái lúc nãy nói với Cao Vinh.

Có điều tất nhiên Trương Tĩnh An yêu cầu không đơn giản vậy, nếu không cô gái lúc trước sẽ không quay đến mấy lần cũng không khiến ông ấy hài lòng.

Giang Sắt nhắm hai mắt, trong lòng nghĩ đến “Phùng Nam”, lại nghĩ tới tình cảnh trước mắt mình, lúc mở mắt ra đã không hề che giấu tức giận bùng cháy trong mắt.

Cô không phải xuất thân chính quy, trước đó cũng chưa từng đóng phim, thế mà bây giờ không hề ảnh hưởng đến cô phát huy.

Trương Tĩnh An ngắm vẻ chịu đựng giận dữ của cô ở trước mặt mình, Lưu Nghiệp với bao người mà không chút luống cuống nào, vừa mới xem kịch bản đã biểu hiện xuất sắc.

Ông không khỏi cảm thấy ban nãy mình đã đánh giá Giang Sắt quá thấp, xem ra cô cũng có thể rèn luyện.

Nhớ tới lời đề nghị của Lưu Nghiệp ban nãy, lúc đầu là lo Giang Sắt diễn đơ phá hết tâm huyết của mình cho bộ phim này nên bỏ lơ Lưu Nghiệp.

Nhưng lúc này nhìn biểu hiện của Giang Sắt thì trong lòng Trương Tĩnh An lại do dự nhưng vì lời lúc trước mà nhịn xuống.

Dù sao phải xem cô diễn với Cao Vinh thế nào đã rồi nói, không gấp.

Mọi người lại một lần nữa vào vị trí của mình, không ít người nhìn Giang Sắt với ánh mắt ghen ghét.

Đám người Lư Bảo Bảo đã bị cột trên cây cả nửa ngày, bị phơi nắng đến mất nước, vừa nghe thư ký trường quay gõ bảng clapper tiếp tục quay phim thì đều nhẹ nhàng thở ra.

Cao Vinh diễn vai giặc không hổ là tay lão làng vài chục năm trong giới, dù diễn viên đối diện mình đã đổi người nhưng trên mặt ông vẫn không lộ ra chút manh mối nào, ngược lại dữ tợn phất tay, giữa lông mày mang theo tàn ác:

“Nếu.” Ông nói đến đây thì giọng điệu chậm lại gây cho người khác áp lực tâm lý:

“Chu Minh Sùng không giao đồ ra thì toàn bộ các ngươi sẽ phải chết!”

Lúc nãy nhìn nữ diễn viên kia diễn với Cao Vinh không cảm thấy gì.

Nhưng đến lượt Giang Sắt tự diễn với Cao Vinh thì lại cảm thấy tựa như có một kẻ xâm lược sát khí bừng bừng đứng trước mặt mình, đe dọa tới tính mạng cô.

Cô đăm đăm nhìn Cao Vinh, khóe mắt phiếm hồng. Truyện Tổng Tài

Máy quay phim theo quỹ đão tới gần, thu hết biểu cảm của cô vào trong camera.

Cô cắn chặt môi, chân mày khóe mắt đều mang vẻ quật cường giận dữ, chưa lên tiếng mà đã khiến người khác cảm thấy cô bất khuất và xem thường kẻ giặc.

“Tao khinh!”

Lúc Giang Sắt còn là Phùng Nam được giáo dục lành mạnh, đến nay chưa bao giờ nói mấy lời này với điệu bộ như thế.

Lúc cô nói lời thoại thân trên hơi nghiêng về trước, kèm theo ngôn ngữ thân thể khiến người ta cảm thấy cực kỳ đè nén và kích động.

Linh cảm này được lấy từ lúc ăn cơm với người thừa kế tập đoàn Giang Hoa, nhìn ra được vị thái tử kia có tính kiểm soát rất cao, lúc nói chuyện với cô sẽ vô thức nghiêng người về trước, như thế sẽ mang lại áp lực cho người khác.

Hành động này của cô tất nhiên làm vui lòng Trương Tĩnh An.

Sau camera ông soi kỹ từng hành động của Giang Sắt, gật đầu mỉm cười hiển nhiên hết sức hài lòng.

Cao Vinh nặng nề vuốt mặt, ấn lưỡi lê lùi về sau hai bước, rũ khóe miệng xuống gằn giọng phân phó:

“Giết bọn nó.”

Ông vừa nói xong câu thoại này, Trương Tĩnh An sau máy quay phim ra hiệu OK, rõ ràng đoạn này chỉ quay một lần duy nhất đã qua.

Thợ trang điểm đoàn phim tiến lên dặm thêm phấn cho Giang Sắt đang bị trói, bên kia thì chuyên gia đang kiểm tra súng. Sau khi chuẩn bị xong ống thuốc nổ nhựa cây, tiếng súng vang lên, Giang Sắt hét lên rồi ngã xuống, từ từ nằm xuống đất.

Cô diễn đoạn này không bằng đoàn gào thét lúc nãy, nên bị đạo diễn ra hiệu quay lại lần nữa.

Thư ký trường quay tiến lên giải thích cho cô:

“Sau khi bị bắn, trừ việc thể hiện sự đau đớn bên ngoài thì cô còn phải giữ tư thế lúc nằm xuống.”

Anh ta cầm cuốn kịch bản cả đoạn này ra:

“Trong phim, vai của cô đã từng mang ơn của nhà họ Chu, thà chết chứ không chịu khuất phục phản bội Chu Minh Sùng.”

Thời gian không nhiều, anh ta chỉ vội giảng một lần về nhân vật này rồi chỉ ngón trỏ vào Giang Sắt nói:

“Cố gắng chút nữa, làm lại.”

Giang Sắt nhắm mắt lại, nhẹ gật đầu.

Cô hòa mình vào vai diễn phụ đến mức ngay cả tên cũng không có này, nghĩ đến mình từng mang ơn Chu Minh Sùng, lúc Chu Minh Sùng đang bị kẻ giặc lùng bắt khắp nơi. Bọn chúng lấy tính mạng của kẻ hầu nhà họ Chu để ép bọn họ nói ra tung tích của Chu Minh Sùng. Trong nội tâm cô gái trẻ đầy dằn vặt và quyết tâm cá chết lưới rách cũng không thua bọn đàn ông.

Giang Sắt tự tìm cảm giác một lúc rồi gật nhẹ đầu với thư ký trường quay.

Bắt đầu lần nữa, sau khi Giang Sắt “trúng đạn”, đầu tiên cơ thể chấn động, ngay sau đó gắng gượng cúi đầu muốn nhìn ngực mình, vài giọt máu bắn lên cằm cô, gương mặt càng lộ sự tang thương.