Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 10: Suy đoán



Tập đoàn Giang Hoa là do Triệu Tân Hồng thành lập 60 năm trước, chen chân vào ngành kinh doanh nhà hàng khách sạn, cũng vào năm đó nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường nội địa, phát triển lớn mạnh đến nay.

Mà tập đoàn mẹ của Phùng gia bên công nghiệp Trung Nam đặt tại Hồng Kông cũng kinh doanh khách sạn. Phùng gia cố ý chiếm lĩnh thị trường nội địa nên muốn liên thủ với tập đoàn Giang Hoa nhà họ Triệu.

Nhà Triệu có tiền, có nhiều quan hệ. Nhưng như Sandy nói, có thể dính dáng đến quân đội, còn giới thiệu cho [Hành động cứu viện] thuê súng của quân đội thì tuyệt đối không thể làm được.

Nhà Triệu không có bối cảnh quân nhân, nhưng nhà Phùng lại có.

Phùng Trung Lương năm đó vừa lúc từng là quân nhân tham gia Cách Mạng, cho dù sau này đến Hong Kong phát triển nhiều năm nhưng chiến hữu trong quân đội năm đó đều có địa vị hiển hách.

Đây cũng là lý do lúc trước nhà Triệu nhìn trúng Phùng Nam, hơn nữa là vị thái tử kia ăn cơm với cô.

Giang Sắt nghĩ đến một nguyên nhân đáng sợ, việc này sợ là “Phùng Nam” không thoát khỏi liên quan.

Cô nhớ tới cuộc đối thoại của đạo diễn Trương và Lưu Nghiệp ban nãy trong phòng quay phim, Trương Tĩnh An có nhắc tới “Công nghiệp Trung Nam” của Phùng gia, sắc mặt cô càng thêm khó coi, nắm đấm siết chặt lại.

Phùng Trung Lương chưa chắc sẽ vì mấy trò quay phim trẻ con mà đụng tới quan hệ với quân đội, có thể là “Phùng Nam” tự ý làm.

Về phần “Phùng Nam” tại sao lại thành công, Giang Sắt nhấp môi thở dài một hơi:

“Bùi Dịch.”

Quan hệ hai người từng thân như người một nhà, giống như chị em.

Cho dù trước đó vì ăn cơm với thái tử Giang Hoa mà cô lỡ hẹn với Bùi Dịch khiến hắn tức giận bỏ đến Pháp, nhưng Giang Sắt tin rằng Bùi Dịch sẽ không giận cô mãi.

Chỉ cần “cô” đến nhờ vả, Bùi Dịch nhất định sẽ đồng ý.

Địa vị của Bùi gia trong quân đội là duy nhất ở Hoa Hạ, Bùi Dịch là cháu đích tôn của Bùi gia, được cưng chiều nhất, nếu hắn ra tay chắc chắc không có vấn đề.

Giang Sắt nghiến răng, nghĩ tới những thứ này sắc mặt càng thêm khó coi, trong lòng còn có cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được.

“Cô nói gì thế?”

Sandy còn tưởng rằng cô vừa mới nhắc đến tên “Bùi Dịch” là đang nói với cô ta.

Nhưng tiếng Giang Sắt không lớn, cô ta không nghe rõ nên mới hỏi một câu.

Giang Sắt lắc đầu siết chặt nắm tay, dằn cảm giác trong lòng lại, nhỏ giọng nói:

“Không có gì.”

Nhưng sắc mặt cô trắng bệch, đôi mi nhíu chặt, thật sự không giống dáng vẻ không có gì.

Chỉ là Sandy không nghĩ quá nhiều, chỉ coi trước đó Giang Sắt phơi nắng quá lâu, có chút triệu chứng bị cảm nắng mà thôi. Rất có thể cô còn lo âu chút nữa đạo diễn Trương thử vai có thành công hay không.

Giang Sắt chỉ có một cơ hội được đạo diễn lớn chú ý, cũng không chắc sẽ nhận được vai gì đó trong [Hành động cứu viện].

“Trong đoàn phim có Hoắc Hương Chính Khí * đấy, tôi thấy hình như cô phơi nắng lâu quá nên bị cảm nắng rồi.”

*Hoắc Hương Chính Khí: tên một loại thuốc đa dụng của TQ, có thể trị các bệnh cảm sốt, đau đầu, đầy hơi, tiêu chảy….

Giang Sắt lúc này lòng đang hoảng loạn nhưng bên cạnh còn có người, cuối cùng cô chỉ có thể nhìn cô gái này:

“Cảm ơn cô Sandy.”

Sandy nháy mắt với cô rồi xông xáo nói:

“Khỏi cảm ơn, lỡ sau này có nổi tiếng còn nhờ quý nhân dìu dắt đó.” Cô ta nửa thật nửa giả nói xong lời này rồi chu đáo bảo:

“Tôi ra ngoài lấy thuốc, cô ngồi chờ chút rồi tí nữa ra trang điểm.”

Cô ta kín đáo nhắc nhở:

“Không còn sớm đâu.”

Trương Tĩnh An là đạo diễn lớn sẽ không đợi cô, cho nên cô phải tranh thủ thời gian.

Giang Sắt đè cảm giác trong lòng xuống nói cảm ơn với cô ta.

Sau khi Sandy ra ngoài cô mới ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra sự giận dữ.

Trở thành Giang Sắt đã nửa tháng cho tới nay cô đều tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, không hề nhúng tay quá nhiều vào việc của “Giang Sắt”, chỉ sợ rước lấy phiền phức cho người ta.

Cô cũng không chắc mình có thể trờ về làm Phùng Nam hay không. Thế nhưng còn ở trong cơ thể Giang Sắt ngày nào, cô sẽ sống như Giang Sắt nguyên bản.

Thậm chí là lúc thiếu tiền, làm việc này cũng vì tâm nguyện của Giang Sắt nguyên bản, làm diễn viên quần chúng cũng là nghề liên quan đến giới giải trí.

Cô chỉ nghĩ sau này trở lại làm Phùng Nam rồi cũng sẽ không mang lại phiền phức gì lớn cho Giang Sắt nguyên bản, không quấy rối gì đến cuộc sống của người ta.

Cho tới nay cô cũng phỏng đoán một “mình” khác đang ở tình cảnh gì, thật ra cô đã từng đoán Giang Sắt nguyên bản có phải đã trở thành Phùng Nam rồi hay không, hoặc Phùng Nam đã xảy ra chuyện.

Đi theo Phùng Trung Lương tới Hồng Kong từ bé, rời xa cha mẹ, ông nội là người nghiêm túc lạnh lùng, yêu cầu nghiêm khắc với cô, nuôi cô trở thành một người sống nội tâm, tính tình ý tứ cẩn thận.

Cho nên sau khi trùng sinh cô cũng không làm việc bừa bãi, chỉ là lúc nào cũng nghĩ đến chuyện có thể dùng cách gì để “trở về”.

Cô nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng cô chưa nghĩ đến lúc này có một kẻ nào đó đang sống trong cơ thể “mình”, tùy tiện dùng mọi thứ của “mình” và dùng thân thể cô làm nhiều chuyện mà cô không biết!

Tính Phùng Trung Lương nghiêm túc cứng rắn, cho rằng diễn viên chỉ là con hát, “Phùng Nam” xen vào việc này có thể thấy được sắp tới Phùng gia sẽ biến động bao lớn.

Nhưng lại không chắc chắn được người đang đảo loạn cuộc sống của cô có phải “Giang Sắt” hay không!

Giang Sắt nghĩ tới những thứ này mà cả người không thể bình tĩnh nổi.

Nội tâm cô như núi lay biển động, ngồi một lúc cuối cùng vẫn đứng lên.

Chuyện này cô muốn biết rõ ràng, cho dù là ai trở thành “Phùng Nam” cô nhất định phải điều tra ra!

Sandy ra ngoài đã kiếm cho cô Hoắc Hương Chính Khí, uống thuốc xong cũng không khiến cho lửa giận của cô thoát ra ngoài chút nào.

Sandy sấy khô tóc cho cô, thợ trang điểm xách theo cái rương chạy chậm tới, lại là Tony – người ban đầu trang điểm bù giúp Giang Sắt trong tổ trang điểm.

Anh ta không kịp chào hỏi Giang Sắt đã mở rương trang điểm ra.

Lần này không còn là Giang Sắt tầm thường nữa cho nên phải lựa phấn lót, Tony cũng không chọn phấn lót màu đậm mà thay vào đó là một hộp kem CC màu ngà.

Nhưng Giang Sắt vừa ngẩng mặt lên, Tony nhíu mày lại:

“Loại phấn này đã trắng rồi mà da của cô Giang còn trắng hơn cả nó.”

Có điều anh ta suy xét tình huống kịch bản quay phim nên vẫn dặm cho cô màu này.

Ngũ quan Giang Sắt đã đẹp, trang điểm nhẹ lên lại càng xuất sắc hơn nữa, anh ta mới trang điểm có tí mà Giang Sắt đã đẹp đến lóe mắt.

Lúc nãy anh ta đã nghe chỉ thị của thư ký trường quay, biết Trương Tĩnh An chỉ định Giang Sắt thử sức nhân vật là một người phụ nữ thà chết không khuất phục, chết dưới súng của giặc. Tony từ chi tiết đó mà kẻ viền mắt trên hơi thẳng, lại kẻ dáng lông mày góc cạnh hơi thô. Thậm chí còn không dám bôi son quá tươi, trái lại nghĩ chốc lát thì đánh một lớp son hồng nhạt, ở giữa lại lên chút màu trắng bạc, trên mặt vẽ vài vết thương.