Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 9: Nhân mạch



Thời khắc này máu Giang Sắt như xông hết lên não khiến cô cảm giác đầu nặng chân nhẹ, dường như không thể kiểm soát nổi mình. Thư ký trường quay đi hai bước phát hiện Giang Sắt còn chưa theo kịp mình thì không khỏi xoay người lại nhìn. Thấy cô đứng tại chỗ không xa, nghĩ cô đang có ý đồ muốn dính lên đạo diễn và ảnh đế Lưu Nghiệp, lấy được vai diễn tốt nhất trong đoàn phim.

Hắn ở trong đoàn phim nhiều năm, vài trò xiếc như vậy đã thấy nhiều rồi, có khi mấy diễn viên diễn trong phim còn không hay bằng “diễn” ngoài đời.

Ánh mắt thư ký lộ ra sự khinh thường, thúc giục một tiếng:

“Đi mau.”

Nếu lúc nãy Trương Tĩnh An đồng ý yêu cầu của Lưu Nghiệp, nói không chừng hắn sẽ khách sáo với Giang Sắt thêm mấy phần.

Chỉ là đạo diễn lớn lúc ấy từ chối Lưu Nghiệp rồi, Lưu Nghiệp đó là loại người gì? Sau khi đạp phải đinh, cho dù có ý đồ gì với kẻ mới xinh đẹp này đi chăng nữa cũng sẽ không đạp vào đinh lần hai.

Giang Sắt mím môi, mãi đến lúc này cô mới phát hiện mặt trời lặn rồi, không biết có phải vì quần áo trên người thấm nước hay không mà cảm thấy cả người phát run.

Cô chật vật sải bước chân, loáng thoáng nghe được Trương Tĩnh An nói:

“Nghe nói Công Nghiệp Trung Nam nhà họ Phùng có cô tiểu thư đi theo người đứng đầu Công Nghiệp Trung Nam ở đế đô, có quan hệ với chính… Còn nghe nói người thừa kế tập đoàn Giang Hoa có ý với cô ta. Nếu nói tập đoàn Giang Hoa có tình thế bắt buộc thì chẳng bằng nói cô Phùng tiểu thư kia…”

“Phùng tiểu thư?”

Tin tức từ miệng Trương Tĩnh An nói ra, tám chín phần là sự thật, vị đạo diễn lớn này không có khả năng đem mấy việc không có thật ra làm đề tài nói chuyện.

Đằng trước thư ký trường quay còn đang thúc giục Giang Sắt đi mau, cô hoảng hốt đi theo hắn vào phòng hóa trang.

Lần này vì có Trương Tĩnh An chỉ đích danh cô, chuyên gia tạo hình không dám ngó lơ Giang Sắt như lúc nãy. Ngược lại cầm một bộ đồ hóa trang đi theo Giang Sắt vào trong rèm thay đồ.

Chuyên gia tạo hình là một cô gái trẻ tuổi, giúp Giang Sắt cởi bộ đồ thấm nước ra thì thấy thân thể thiếu nữ mặc nội y.

Giang Sắt còn trẻ, dáng người còn chút non nớt, đường cong chập trùng trước ngực bị bao kín dưới lớp nội y kiểu dáng cũ bạc màu.

Nhưng da thịt cô được trời ưu ái, trắng sáng như tuyết, ngay cả độ cong non nớt kia cũng cực kỳ quyến rũ.

Dường như ông trời đặc biệt ưu đãi cô, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp bên ngoài, thân hình cô cũng không tệ, eo cực kỳ mảnh, vòng ngực mềm mại tựa như hai tay có thể ôm chặt.

“Đẹp quá.”

Chuyên gia tạo hình thở dài một hơi, làn da kia mang theo hơi thở thanh xuân, óng ánh mà đầy đặn. Chỉ là đầu vai trái có dấu vết bị thương, nhưng cái này chưa phải nghiêm trọng nhất. Nghiêm trọng hơn cả là trước ngực cô có một mảng sưng đỏ to bằng một quả đấm đã tím bầm lại.

Làn da cô trắng nõn nên vết thương nhỏ này lộ ra càng bắt mắt, chuyên gia tạo hình nhìn thoáng qua:

“Bị thương rồi?”

Giang Sắt nhìn thoáng qua rồi đưa tay lên sờ, cũng phải hít vào một hơi lạnh.

Vết thương ở vai trước đó cô đã nhìn qua, chắc là lần quay đầu bị đạo cụ của diễn viên đóng vai kẻ giặc chém bị thương, không quá hai ngày sẽ tự khỏi.

Nhưng sợ là vết thương bên ngực một hai ngày sẽ không khỏi hết được, cô nhớ lại lúc thuốc nổ nhựa cây phát nổ tạo ra lực, không khỏi nhịn đau đưa tay lên vuốt, gật nhẹ đầu:

“Không sao.”

Thấy cô không yếu ớt như trong tưởng tượng của mình, chuyên gia tạo hình khá bất ngờ nhìn cô một cái rồi mới nói:

“Có vẻ nghiêm trọng đấy.”

Cô ta nói xong lời này thì vạch rèm ra ngoài, không lâu sau cầm một chai phun sương trở về.

“Mấy người hay bị thương trong đoàn phim thường có, cái này để lưu thông máu bầm, tiêu sưng giảm đau, cô phun lên thử xem.”

Giang Sắt gật đầu nhận đồ, nói cảm ơn với cô ta:

“Cảm ơn chị.”

“Việc nhỏ thôi.” Cô gái mỉm cười, cầm khăn lau tóc ướt cho cô.

“Gọi tôi là Sandy.”

“Đạo diễn Trương cầu toàn, mấy người vừa mới quay một cảnh phim kia, mặc dù chỉ có một đoạn nhưng đã bị ông ấy thấy được, với tính cách của đạo diễn Trương chắc chắn sẽ bị yêu cầu làm cho tốt nhất.” Sandy lau tóc mấy lần cho Giang Sắt, lại sấy nội y ướt nhẹp cho cô. Trong đoàn phim diễn viên phụ không thể nào bằng các ngôi sao có trợ lý đi theo đầy đủ đồ đạc, nên nội y ướt cũng chỉ đành mặc mà thôi.

“Vừa mới nãy tôi còn thấy đoàn phim tự mình kêu người cầm ít súng qua, tôi cũng ở trong giới một thời gian rồi nên ít thấy khi nào diễn viên quần chúng xài đồ thật lắm. Lần này nghe nói là nhờ có tập đoàn Giang Hoa đầu tư, thông qua nhân mạch của tập đoàn Giang Hoa tìm quân đội thuê súng. Người bình thường không có khả năng đó đâu, chỉ có đạo diễn Trương mới có bãn lĩnh này.” Sandy lấy đồ diễn mặc cho Giang Sắt rồi lại hỏi cỡ chân cô, lấy một đôi giày từ trên giá xuống.

“Có điều sẽ có người chuyên xử lý súng, bên trong chỉ có thuốc nổ mà không có đầu đạn, cho nên hiệu quả rất thật, lại không tổn thương người.” Sandy nói đến đây thì liếc qua vết thương trước ngực Giang Sắt:

“Vết thương trước ngực cô là do ống thuốc nổ nhựa cây, bình thường mà nói ống thuốc nổ không gây thương tích, nắm chắc tốt phân lượng thì có cho nổ vào tay cũng không thấy đau.”

Cô ta cười với Giang Sắt giải thích một số kiến thức trong đoàn, rõ ràng là muốn bán một cái ơn cho Giang Sắt:

“Thế nhưng có khuyết điểm là nếu diễn viên chưa đủ kinh nghiệm, khi thuốc nổ không gây đau đớn thì trên mặt sẽ không thể hiện được vẻ đau đớn.” Nói đến đây nhìn Giang Sắt mặc quần xong lại mang giày rồi mới nói:

“Tôi đoán đạo diễn cố ý kêu người ta tăng thêm lượng thuốc để tăng thêm cảm giác chân thật cho đoạn phim.”

Giang Sắt miễn cưỡng cười với cô ta một cái rồi cảm ơn ý tốt, trong lòng lại đang tiêu hóa việc Sandy vô tình để lộ ra.

“Lần đầu tiên em thấy súng thật nên rất sợ.” Giang Sắt kìm cả người đang run rẩy lại giả vờ hờ hững khách sáo nói:

“Mấy cây súng đó thuê từ quân đội thật ạ?”

Sandy gật đầu: “Bộ giả được sao?”

“Quân đội mà cũng làm mấy cái này sao?”

Giang Sắt cười gượng hỏi.

“Em gái à, có tiền có quan hệ thì cái gì không lấy được? Cái giới này chính là vũng nước sâu, huống chi đó còn là tập đoàn Giang Hoa nữa!”

Sandy cạo vết máu giả dính trên móng tay:

“Dựa vào nhân mạch, dựa vào quan hệ.”

Giang Sắt nhìn dáng vẻ cô ta thì biết mình hỏi thêm nữa cũng không ra.

Đột nhiên cô cảm thấy lạnh, một luồng hơi lạnh từ dưới chân vọt lên khiến cô dùng hai tay ôm chặt lấy mình, ngậm miệng không nói không rằng.

Người khác không biết tập đoàn Giang Hoa nhưng Giang Sắt lại biết rất rõ.

Giang Sắt trước khi trùng sinh, cha mẹ cô cố ý bàn chuyện với tập đoàn Giang Hoa.

Cái lần cô với người thừa kế tập đoàn Giang Hoa hẹn ăn tối là theo lời dặn của cha mẹ, mục đích để cô ra mắt với “thái tử” tập đoàn Giang Hoa, rất có khả năng là thông gia tương lai.